Ở Trong Thư Viện, Không Được Làm Ồn

Chương 14:




Dù đã tạm biệt Tầm Chu một lúc lâu nhưng trên bả vai Triều Sinh cũng vẫn có ảo giác về trọng lượng. Lực của đối phương khi đó cũng không lớn, có lẽ là do cơ thể cậu hiếm khi tiếp xúc thân mật với người khác nên mới mẫn cảm như vậy.
Triều Sinh theo thói quen vào Mê Lam nhìn người bạn duy nhất trong danh sách, ảnh đại diện vẫn màu xám, hi vọng không có gì bất ngờ xảy ra.
Không thể nói là khổ sở được, chỉ là khi một người rảnh rỗi lại không có ai giết thời gian cùng, không khỏi cảm thấy cô quạnh.
“Chơi game không, Đoạn Đoạn?” Lâm Yêu gửi tin nhắn tới cho cậu.
“Được.”
Hai người mở tin nhắn thoại, sau khi tám với nhau vài cậu, Triều Sinh nghe ra ngữ khí Lâm Yêu sa sút uể oải hơn lúc thường, cậu hỏi hắn: “Tâm trạng không tốt à?”
Lâm Yêu rầu rĩ đáp: “Không có chuyện gì, cãi nhau thôi.”
Hóa ra là chuyện tình cảm. Triều Sinh tự nhận là mình không giúp được gì, cho nên chỉ nói vài câu an ủi không đến nơi đến chốn với Lâm Yêu, sau đó ở trong game cố gắng giết nhiều người hơn, để bọn họ không thua trận tâm trạng Lâm Yêu lại càng kém.
Đánh xong một trận đang chờ đợi được ghép nhóm, Triều Sinh nói: “Mày nghĩ đến chuyện vui vẻ nhất gần đây đi.”
“Chuyện vui hả, hôm nay thầy tiếng Anh nói lớp tụi tao thi cuối kì chắc chắn sẽ không trượt.” Giọng Lâm Yêu cuối cùng cũng coi như là lên tinh thần, “Hồi khai giảng tao cúp quá trời, cứ sợ cuối kỳ rớt chắc rồi, không ngờ ông thầy này lại khoan hồng độ lượng như vậy.”
Lỗ tai Triều Sinh tự động bắt được trọng điểm, thuận miệng hỏi: “Là Tầm Chu đó hả?”
“Ừm.” Lâm Yêu ngáp được một nửa bỗng nhiên dừng lại: “Mà mày còn nhớ ông thầy ấy à.”
“Cũng không phải là nhớ…” Triều Sinh cầm điện thoại quá lâu, lòng bàn tay dầy mồ hôi, “Hình như tao quên nói mày, thầy tiếng Anh lớp mày, bây giờ thường hay tới cung đạo quán của tao.” echkidieu2029.wordpress.com
“Trùng hợp thế.” Lâm Yêu cảm thán, “Tao nhớ lúc trước mày có nói là ổng ở đối diện mày phải không?”
Không chờ Triều Sinh trả lời, Lâm Yêu liền cười khẽ vài tiếng, nói rất tinh tướng: “Áu, chẳng lẽ ổng thấy mày vừa mắt hả?”
Nghe thấy lời suy đoán chẳng có nguyên nhân và logic của Lâm Yêu, phản ứng đầu tiên của Triều Sinh không phải vô thức phủ định, mà là đột nhiên im lặng.
Tiếp đó mi tâm cậu nhăn lại, ký ức tìm đến khoảng thời gian cách đây không lâu. Gáy cậu nhận được hơi thở trầm ổn của Tầm Chu, giờ phút này hình như lại ngứa lên rồi.
Lâm Yêu mãi không nghe thấy tiếng Triều Sinh, hình như nhận ra được mình nói bậy bạ: “Sao vậy Đoạn Đoạn?”
Triều Sinh phát hiện trò chơi đã ghép nhóm xong, vội vã đáp: “Không sao, tao đang chỉnh tai nghe.”
Bọn họ chơi game cả buổi tối, trong quá trình Triều Sinh hay mất tập trung, vì sợ bị Lâm Yêu phỏng đoán lung tung, mỗi một lần sai lại lấy cớ là mạng lag. Đến khi muộn lắm rồi, hai người mới buồn ngủ thoát game.
Sau khi hết náo nhiệt, Triều Sinh lấy tai nghe xuống, lại đối mặt với không gian quạnh quẽ một thân một mình.
Không biết khi nào y mới có thể kết thúc công tác, Triều Sinh rúc vào trong chăn, hai chân cuộn tròn để giữ độ ấm.
Anh ta không phải thấy cậu vừa mắt chứ.
Câu nói của Lâm Yêu xoay quanh trong đầu, như là không cẩn thận bật một cái đèn cũ nát, ánh sáng chập chờn, quấy nhiễu lòng người.
Sao có thể chứ.
Lâm Yêu chỉ là tùy tiện nói vậy thôi, bình thường không phải cậu ta thích nói nhảm lắm à, Triều Sinh không ngừng thuyết phục mình, còn bất giác mở miệng, dùng âm thanh yếu ớt nói cho bản thân nghe: “Cậu ta chỉ nói hưu nói vượn thôi.”
Cậu và Tầm Chu từ lần gặp đầu tiên cho đến khi dần thân quen, chỉ là bởi vì tình cờ gặp nhau mấy lần.
Triều Sinh thấy hơi uể oải, chùm kín chăn lên người, vươn mình thay đổi tư thế nằm.
Hơn nữa Tầm Chu đối xử với cậu cũng rất bình thường, không giống như có ý gì khác cả.
Đúng, rất bình thường mà.
Rất bình thường.
Triều Sinh không tự chủ rơi vào hồi ức, gò má Tầm Chu dần dần mơ hồ nhưng độ cong khóe miệng lại ngày càng rõ ràng.
Sau đó một mũi tên cấp tốc rời dây cung, cuối cùng đáp ngay bên cạnh mũi tên của cậu.
Triều Sinh căng thẳng, cậu cuối cùng cũng ý thức được lúc này hình như là mình đang…
Ảo tưởng.
“Đều tại Lâm Yêu.” Triều Sinh nhíu mày lại, đổ hết suy nghĩ bậy bạ của mình lên đầu bạn thân.
May mà câu nói đùa của Lâm Yêu không tạo thành sóng gió gì quá lớn với Triều Sinh, chỉ qua một đêm, Triều Sinh liền quên hết gợn sóng trong lòng, khi gặp lại Tầm Chu cũng có thể bình tĩnh tự nhiên.
“Lên lớp phải dùng.” Tầm Chu đưa cho cậu hai quyển sách, “Ngại nặng thì mang quyển màu trắng là được.”
“Ò.” Triều Sinh nhận lấy, cùng Tầm Chu lên lớp, đi vào phòng học, đến hàng cuối cùng ngồi xuống.
Đây không phải là lớp Lâm Yêu, Triều Sinh cũng không muốn cho cậu ta biết, dù sao mình không phải sinh viên mà còn cầm sách vào nghe giảng thì có vẻ nghiêm túc hiếu học quá, trước mặt Lâm Yêu tính cách thiết lập của cậu không phải là người có ý chí vươn lên.
Tầm Chu nói được làm được, ở lớp này anh không còn cố tình gọi cậu lên nữa, giảng bài như thường lệ. Chỉ khi đến lúc cả lớp cùng làm bài, Tầm Chu đi xuống loanh quanh chỗ Triều Sinh.
Triều Sinh cầm bút cúi đầu ngẩn người, thấy Tầm Chu đứng ở bên cạnh, cậu mới ra vẻ đang suy tư.
“Tôi giảng cũng được mà phải không?” Tầm Chu thấy bên cạnh cậu có chỗ trống, thẳng thắn ngồi xuống.
Anh không hỏi Triều Sinh nghe giảng có hiểu không, mà là bảo dôi phương đánh giá trình độ giảng bài của mình. Triều Sinh lần này không có sốt sắng, thành thật trả lời: “Rất được.”
Tầm Chu liếc mắt nhìn bài tập trong sách Triều Sinh: “Câu số 4 để trống kìa, đáp án nào làm cậu do dự vậy?”
Lúc thường anh cũng hay phụ đạo một một cho sinh viên, cho nên khi nói chuyện riêng với Triều Sinh, các bạn trong lớp cũng không để ý.
Triều Sinh dùng ngòi bút chọt chọt đáp án B và C, Tầm Chu giải đáp rất nhanh: “Hmm, câu này là dạng đảo ngữ, hai đáp án này quả thật rất dễ làm mình phân vân. Mới vừa nãy tôi có giảng, never và những từ hoặc cụm từ mang tính phủ định khi ở đầu câu thì dùng phép đảo ngữ, còn khi không ở đầu câu…”
Kỳ lạ thật.
Triều Sinh nghe đến một nửa, phát hiện giọng Tầm Chu khi giảng bài dịu dàng hơn rất nhiều so với lúc thường.
“Vậy nên, câu số 4 chọn đáp án nào?” Sau khi Tầm Chu kiên giảng ngữ pháp xong, hỏi Triều Sinh.
Triều Sinh mới vừa mới thất thần, giờ mở miệng, chỉ có thể chọn đại: “C.”
“Đúng rồi.” Tầm Chu giương mắt nhìn chăm chú vào mặt Triều Sinh, “Vừa nãy cậu không nghe tôi nói phải không?”
Triều Sinh bị nói trúng tim đen chỉ có thể tiếp tục cúi đầu im lặng, dùng phần cuối cây bút chọc chọc vào cằm.
Sau đó Tầm Chu bất đắc dĩ bật cười, nói khẽ chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Lần sau phải chú ý nghe giảng, không nghe tôi sẽ phạt cậu.”
Triều Sinh lập tức cảm giác được sống lưng giật lên một đường tê dại.
Ngữ điệu Tầm Chu vẫn rất thoải mái tự nhiên, không hề có ý nghiêm túc, hiển nhiên là đang chọc ghẹo cậu.
Triều Sinh ngậm miệng không nói, đầu ngón tay dùng sức bấu vào thân bút. Chờ Tầm Chu rời khỏi, mùi nước hoa thanh thuần nhàn nhạt vẫn chưa tiêu tán.
Là hoa lài hay là hoa sơn trà? Triều Sinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Đầu óc của cậu rất dễ bị sao nhãng, hơi có cái gì đáng giá chú ý, cậu sẽ cứ suy nghĩ hoài.
Mãi đến khi tiếng chuông tan học vang lên, hồn cậu mới trở về hiện thực.
Những sinh viên khác đi rất nhanh, Triều Sinh còn tại chầm chậm dọn đồ. Tầm Chu từ bục giảng đi xuống, tới gần cậu: “Nhớ hôm nay tôi dặn bài tập gì không?”
Triều Sinh kinh ngạc ngẩng đầu, “Hả? Tôi cũng phải làm bài tập à?”
Tầm Chu mỉm cười hiền hậu: “Tất nhiên, tôi còn định đánh giá thành tích của cậu nữa.”
“Cái này thì khỏi đi.”
“Cậu không muốn thì thôi.” Tầm Chu thỏa hiệp rất kiên quyết, “Nhưng bài tập vẫn phải hoàn thành.”
Triều Sinh ôm hai quyển sách, đứng dậy “Ò” một tiếng, tránh phải đối mặt, vội vã rời khỏi phòng học.
Cứ nghĩ là Tầm Chu chỉ bảo cậu đến giết thời gian thôi, không ngờ còn phụ đạo cho cậu như sinh viên thật. Nhưng Tầm Chu giảng bài đúng là rất kiên trì, đối những bạn học khác cũng như thế, dùng kiến thức đơn giản dễ hiểu, chỉ cần đối phương không rõ, anh cũng vui lòng giảng lại lần nữa.
Có lẽ bởi vì thái độ hôm nay của Tầm Chu thực sự quá chân thành, Triều Sinh cũng không muốn làm phụ lòng người ta, buổi tối không nhịn được cầm lên sách tiếng Anh học từ vựng.
Sau đó còn tìm một tờ giấy, chép từ sang tiếng Trung rồi tập viết chính tả.
Khi làm những việc này, đến cả Triều Sinh cũng khó có thể tin được, hồi thi đại học cậu cũng chẳng chăm thế này.
Vậy bây giờ là vì cái gì? Cuộc sống của cậu cũng đâu cần dùng tiếng Anh.
Triều Sinh cầm lấy tờ giấy đã viết chính tả xong lên đối chiếu lại, có năm từ viết sai.
Có thể là vì “mong đợi” của Tầm Chu.
Triều Sinh hôm nay nghĩ kỹ lại, có lẽ Tầm Chu rủ cậu đến học, chính là hi vọng cậu không tiếp tục xa rời những người cùng lứa, nhân lúc tuổi còn trẻ học thêm nhiều thứ.
Việc suy đoán có vẻ rất ảo tưởng, nhưng Triều Sinh nghĩ trình độ ảo tưởng này cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, với tính cách của Tầm Chu, kiểu yên lặng chăm sóc người khác rất bình thường, nghĩ vậy Triều Sinh liền yên tâm tiếp tục học từ vựng. reup là chó
Bởi sáng mai còn phải đến lớp Tiếng Anh của Tầm Chu, Triều Sinh hiếm thấy lại nằm ngủ trước rạng sáng. Nhắm mắt một hồi lâu, trong đầu nhớ lại những từ khó, sau đó cậu bắt đầu viết thầm chúng trong trí óc.
Chờ tinh thần thả lỏng, Triều Sinh gần như sắp tiến vào mộng đẹp.
Chết rồi!
Triều Sinh chợt thức tỉnh, nhớ ra hôm nay mình còn chưa đăng nhập Mê Lam.
Cậu tỉnh dậy không chút nghĩ ngợi, duỗi thẳng cánh tay cầm lấy điện thoại đang sạc trên tủ đầu giường. Màn hình sáng lên lập tức gây nhức nhối cho đôi mắt khô khốc của cậu, cậu buộc phải híp mắt nhìn lướt màn hình.
y đang online.
Không chỉ có như vậy, y còn mới vừa gửi cho cậu một tin nhắn chia sẻ chuyện công việc. Triều Sinh nhất thời tỉnh cả ngủ, một lần nữa dấy lên hứng thú, đánh chữ hỏi: “Khi nào anh mới đi công tác về?”
“Chắc là thứ sáu tuần này.” y trả lời sau mấy giây, “Cuối tuần rốt cuộc cũng có thể về nhà ngủ bù.”
Đôi mắt Triều Sinh vẫn còn buồn ngủ: “Mấy ngày nay em cũng ngủ không ngon.”
“Sao vậy?”
Triều Sinh hơi do dự, nhưng đối mặt với y lâu lắm mới online, cậu vẫn muốn nắm bắt cơ hội.
Trục toạ độ xz: Nhớ anh.
The fuck!
Tầm Chu lúc thường nói chuyện hay làm việc đều luôn nhã nhặn, nửa chữ thô tục cũng không muốn phát âm ra. Nhưng khi nhìn thấy Đoạn Triều Sinh gửi tới hai chữ thẳng thắn như vậy, trong lòng anh vẫn không nhịn được muốn chửi thề.
Nhớ ai vậy hả, nhóc ngốc?
Sau khi Tầm Chu bình tĩnh tự biết mình, làm bộ thuận miệng đề cập: “Đúng rồi, mấy ngày nay tên trai hư kia không chọc phá gì em nữa chứ?”
“Không có.” Triều Sinh trả lời ngay tắp lự.
Bây giờ nghĩ lại, đặt cái danh khét tiếng “trai hư” cho Tầm Chu cũng có hơi phiến diện quá, trong lòng Triều Sinh cảm thấy không hay lắm, vì vậy nghiêm túc giải thích với y: “Thật ra không phải trai hư đâu, anh ta rất tốt.”
Tầm Chu nhìn điện thoại chăm chú, kìm lòng không đặng phụ họa một tiếng: “Đúng rồi đấy.”
Trục toạ độ xz: Hơn nữa tính khí cũng tốt, không giống như người dễ nổi giận.
Tầm Chu yên lặng nhớ kỹ đánh giá này, chuẩn bị tìm cơ hội phản nghịch hơn cả bây giờ.
Anh không chút hoang mang đánh chữ, đến cả dấu ngắt câu cũng tỉ mỉ chọn lựa, cuối cùng gửi cho Đoạn Triều Sinh một câu với thái độ vô cùng nghiêm túc: “Anh khó khăn lắm mới có được chút thời gian nghỉ ngơi, vậy mà phải nghe em khen người đàn ông khác.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Tầm: Tui tự ăn giấm chua của tui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.