Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 84:




Cả tập thể sốc đơ người.
Trong đầu mọi người đều hiện lên một dòng chữ: Tại sao lại là anh ta!? 
Thuyết âm mưu chỉ là giáo viên dạy vật lý đâu rồi? Suy đoán tên này chỉ là thằng mặt trắng đâu? Với lại suy luận cậy quyền mang thú cưng vào căn cứ thì sao? 
Rốt cuộc là thằng nào đoán mò vậy hả?!  
Một tiếng tiếp theo, giáo quan Văn đã phổ cập vô cùng tỉ mỉ và chi tiết văn hóa của căn cứ Bắc Hải cho tất cả lính mới: đừng nên không phục giáo quan, tại vì giáo quan sẽ khiến người dám không phục mình vừa khóc vừa phục. 
Vị giáo quan họ Văn theo phong cách im lặng thần bí, cái loại mà chỉ cần nói ít đi vài từ là có thể kiếm thêm vài tệ đấy, chọn ra mười “cao thủ” để so chiêu với mình. 
Sau đó trong sàn đấu được một đám người vây quanh diễn ra một màn vả mặt đau đớn.  
Ban đầu không ai lên tiếng, ai cũng nghĩ giáo quan cố tình đến trả thù bọn họ vì sáng dám làm anh ta mất mặt, đánh một hồi thì máu cũng sôi lên, nhiệt huyết bùng nổ, từng tiếng gào thét, vỗ tay dậm chân vang lên, ồn ào đến mức muốn bay cả nóc nhà.  
Những người này đều là “tinh anh” ở quân khu cũ, trải qua đủ loại kiểm tra đánh giá nên hiển nhiên không tệ, Văn Tranh cũng đánh đến mức hưng phấn. Cái này vui hơn đánh nhau trong sàn đấu của Bách Sương nhiều, có đi đút hành cũng phải tìm đứa nào cứng chút để đút, mềm quá không đã sướng.  
Trong đám đông đang ồn ào vẫn có một xó im lặng, đó là nơi Từ Khiêm đang đứng.  
Hắn nhìn chằm chằm động tác của Văn Tranh.
Từng cái vung tay giơ chân đều gọn gàng dứt khoát, sức mạnh và tốc độ cân bằng một cách hoàn hảo. Anh ta đạp chân xuống đất để nhảy lên không trung né đòn, cũng khéo léo vận dụng độ cao và cân nặng để gập ngược đối thủ xuống đất, tất cả động tác mượt mà trơn tru, khiến anh ta như đang bay. 
Thành tích thể chất và thị lực của Từ Khiêm không tốt lắm, dù nhìn chằm chằm trung tâm không chớp mắt dù chỉ một giây thì hắn cũng không thể thấy được rõ các động tác mà chỉ thấy được ảnh mờ. 
Đáng sợ hơn là, mấy chiêu này rất nhiều người biết, bộ sách võ thuật đó cũng rất nhiều người từng đọc từng học, nhưng ai có thể chắc chắn rằng lúc mình thực hành, những chiêu thức đã luyện tập và ghi nhớ kia sẽ xuất hiện mà không cần dừng lại vài giây để suy nghĩ chứ? 
Giáo quan Văn có thể. 
Mười người luân phiên đánh, sau khi cả mười đều rời sân thì người Văn Tranh cũng đầm đìa mồ hôi, anh kéo vạt áo lau mồ hôi đang chảy xuống trán, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Còn ai chưa lên không?”
“… ” Không anh, đừng nhìn nữa anh? Anh chưa đã thèm hay gì? 
Văn Tranh nghĩ một chút, nói: “Không có cũng phải có.”
Mọi người: “???”
Giáo quan ngang ngược đánh sướng người, đến khi xem đồng hồ thấy chỉ còn một tiếng mới lấy danh sách ra. 
Đây là danh sách hôm qua Vương Duy Nạp dâng như vật quý cho anh, một trăm cái tên đứng chót bài kiểm tra thể chất. 
Những người bị gọi tên thấp tha thấp thỏm bước ra khỏi hàng, ai cũng bị Văn Tranh yêu cầu so chiêu. Ngay cả người giỏi nhất cũng chỉ cầm cự được có năm phút trong tay giáo quan, mấy người bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ mình sẽ sống sót qua một phút. 
Đánh đấm cần khí thế, không liên quan quá nhiều đến năng lực thể chất của mỗi người. Giống Dư Tấn, cái cơ thể gầy ốm yếu ớt như con gà công nghiệp kia của anh ta, chỉ cần luyện tập sơ sơ và bùng nổ khí thế cũng có thể xưng vua trong sàn đấu của Bách Sương, nó cho thấy rất rõ tầm quan trọng của khí thế và kinh nghiệm. 
Mềm sợ cứng, cứng sợ ngang mà ngang sợ liều mạng là chuyện hiển nhiên. Nhưng đến khi lên sàn đấu rồi thì kinh nghiệm và kỹ năng là quan trọng nhất, không ai không muốn sống, nhưng chưa bước lên sân đấu mà đã run chân thì coi như tất cả đổ sông đổ biển.
Cho dù trận đấu sắp đến nắm chắc phần thua rồi thì cũng không được đánh mất ý chí chiến đấu, đây mới chính là cái Văn Tranh muốn xem. 
Nhưng thực tế lại khiến anh thất vọng, một trăm người, chín mươi lăm người đã lên nhưng không một ai trong số bọn họ có ý định phản kháng. Anh đến trước mặt chủ nhân cái tên thứ chín mươi sáu trong một trăm người chót bảng bài kiểm tra thể chất. 
Từ Khiêm cắn môi dưới.  
“Từ Khiêm đúng không?” Văn Tranh bỗng nói. 
Anh ta không xem danh sách, anh ta thật sự biết mặt hắn, chín mươi lăm người trước hoàn toàn không được hưởng loại đãi ngộ này.  
Từ Khiêm ngẩn người, há miệng trả lời: “Vâng.”
Hai mắt Văn Tranh cong nhẹ: “Tôi có nhớ anh, điểm kiểm tra khá tốt, từng học qua à?… Đừng hồi hộp, môi anh sắp tóe máu rồi.”
Từ Khiêm cũng không biết mình lên sân thế nào, tất cả ký ức của hắn như biến mất. 
Những thứ ghen tị tối tăm, sợ hãi, hồi hộp đều biến mất trong đôi mắt đượm ý cười của Văn Tranh. 
Anh ta thật đẹp. 
Từ Khiêm bỗng có một suy nghĩ không phù hợp với hoàn cảnh lắm.  
… Tiếp theo là một cơn ê ẩm toàn thân.  
Hậu quả của việc suy nghĩ lung tung trong trận đấu là bị ném xuống đất bằng một cú vật qua vai tiêu chuẩn.  
“Treo hồn vía của mình lên cây không phải thói quen tốt.” Đầu Văn Tranh bị bóng đèn chiếu sáng làm Từ Khiêm không tài nào thấy rõ gương mặt của anh được. Hắn chật vật ngồi dậy, ý chí chiến đấu chưa từng có bùng lên. 
Không muốn thua. Cho dù không thể, cũng không muốn thua! 
Thiếu tá hai mươi ba tuổi, cho dù tìm biết bao nhiêu lý do để bao biện, dò xét hết lần này đến lần khác thì bây giờ hắn cũng phải thừa nhận: anh rất mạnh. 
Vậy thì hắn càng không thể thả lỏng, hắn không được phép thể chênh lệch của hai người dài ra! 
Từ Khiêm vào thế chuẩn bị, dùng tốc độ nhanh nhất của mình vọt đến Văn Tranh. Tiến tới, lùi lại, ra đòn, thu chiêu, hai người cứ thế khoảng hai phút thì Văn Tranh mới ném hắn ra ngoài sân được. Lúc này Từ Khiêm phát hiện, hắn không nâng nổi cánh tay của mình nữa. 
“Cũng không tệ lắm.” Văn Tranh nhìn danh sách, biểu cảm lạnh đi: “Người tiếp theo.” 
***
Đêm đó phụ đạo viên đến ký túc xá, đọc danh sách những người bị loại, có cả thảy bảy mươi sáu người phải khăn gói ra về. 
Hắn đi từng tầng gõ cửa từng phòng để gọi người, dùng hết tất cả từ ngữ của mình để an ủi những người phải dừng lại ở đây. 
“Các anh không cần nóng, quyết định này cũng chỉ là không muốn làm mọi người trễ nải thời gian ở đây… tuy nội dung huấn luyện lần này phải giữ bí mật, nhưng mà các giáo quan cũng tự có suy nghĩ của mình, ý là…”
Anh chàng 0 điểm im lặng nghe. Ngay cả huấn luyện cận chiến hắn cũng không được tham gia, hắn đã ở trong ký túc xá cả một buổi chiều.
“Thưa phụ đạo viên.” Hắn xen ngang: “Tôi chỉ muốn biết quyết định này là do một mình giáo quan tên Văn Tranh quyết định sao? Anh ta là người quyết định những người được chọn à?”
Phụ đạo viên khó xử nhướng mày, chậm rãi nói: “Ý của anh là gì? Có ý kiến với Thiếu tá của bọn tôi? Suy nghĩ này của anh khá nguy hiểm blabla…”
“Được rồi Tiểu Chu.” Bỗng có người lên tiếng cắt đứt màn thao thao bất tuyệt của phụ đạo viên, là một giọng nam trầm, thô ráp và cương quyết, vừa nghe đã biết cấp cao. 
Là Lạc Vũ. 
“Tôi là Lạc Vũ, là người phụ trách chọn giáo quan của căn cứ Bắc Hải, giáo quan của các anh là do tôi chọn, quyết định gì cũng phải có chữ ký của tôi mới được chính thức ban hành.”
“Các anh đã từng là người giỏi nhất ở đơn vị của mình nên có lẽ sẽ có đủ điều không phục, nhưng hôm nay tôi đứng ở đây nói với các anh, các anh bị loại không phải vì không giỏi, mà các anh bị loại là vì không hợp.” 
Lạc Vũ vừa bình tĩnh vừa nghiêm nghị, đây là khí thế do tuổi tác và kinh nghiệm trui rèn nên.  
Tối hôm đó, Từ Khiêm lăn qua lăn lại trên giường, đôi mắt cứ mở bừng mà không sao đóng lại được. 
Những lời đội trưởng Lạc nói khi nãy cứ vang lên bên tai hắn.  
“Những người được chọn sẽ phải làm nhiệm vụ rất gian khổ. Vì gian khổ nên phải cẩn thận từng đường đi nước bước. Mỗi một môn huấn luyện của căn cứ đều đang đánh giá xem các anh có thể phát triển khả năng tác chiến trong một khoảng thời gian ngắn hay không.”
“Tôi cũng đã xem video các môn của mọi người.”
“Về suy nghĩ thật kỹ, cũng đừng tự ti. Chiến sĩ của tôi trải qua nhiều thứ hơn các anh nên mạnh hơn các anh là điều hiển nhiên.”
… 
“Tôn Cao Đạt.” Từ Khiêm nhảy xuống giường gọi bạn cùng phòng đầu óc ngu si tứ chi phát triển kia của mình.     
Mấy câu đội trưởng Lạc nói nghe qua thì có vẻ đơn giản, nhưng nếu suy nghĩ thì lại thấy thâm thúy vô cùng. Nhất là cái nhiệm vụ gian khổ được ông nhắc đến kia, còn cả trải qua nhiều thứ hơn, Từ Khiêm tò mò đến muốn nổ tung, không nhịn được muốn thảo luận với Tôn Cao Đạt một chút. 
“Lão Tôn. Tôn, Cao, Đạt.”
Không có động tĩnh. 
Ngủ nhanh vậy sao!? Từ Khiêm tức giận chạy lại mép giường của Tôn Cao Đạt, bỗng hắn nghe tên đang ngủ khò kia lầm bầm gì đó. 
Ồ, nói mớ…
Từ Khiêm cúi người định nghe xem hắn ta nói gì. 
Lát sau, Tôn Cao Đạt lầm bầm: “Chị tiên nữ ơi…”
Từ Khiêm: “………………………………………….”
***
Chị tiên nữ đang bận hấp bánh bao. 
Thời gian huấn luyện càng lâu, người phải ra về càng nhiều, mấy người ở lại cũng rất hòa thuận. Sau khi Văn Tranh cho thấy thực lực về sức mạnh cũng như tri thức của mình, cả đám người được anh huấn luyện tâm phục khẩu phục hoàn toàn, hành vi nịnh hót lây lan khắp tiểu đội như virut.  
Đến khi rảnh rang hơn, Bắc Tư Ninh bắt đầu ăn sáng chung với Văn Tranh, ăn trưa chung với Văn Tranh, ăn tối chung với Văn Tranh và ngủ chung với Văn Tranh. Có lúc Văn Tranh còn tranh thủ sau khi huấn luyện thể chất kết thúc, cũng không có tiết lý thuyết nào để đi mượn nhà bếp, nấu cho mèo tinh kén cá chọn canh nhà mình một bữa. 
Bắc Tư Ninh còn đang chờ quyết định của lãnh đạo căn cứ, ngày nào cũng rỗi rãi không có việc gì làm, nên suốt ngày lật sách của Văn Tranh vù vù, bấm cây kẹp gắp bánh bao muốn gãy đến nơi. Sau khi biết trong nhà ăn có một anh đẹp trai đẹp đến mức không phân biệt được giới tính, tất cả nhân viên của căn cứ vội vã đến xoát độ tồn tại, Bắc Tư Ninh bị làm phiền nên quyết định ra sau bếp hấp bánh bao.  
Không phải Yêu vương vĩ đại chưa từng ăn bánh bao, nhưng hắn chưa thấy cảnh làm bánh bao bao giờ. Lần đầu tiên được nhìn thấy quá trình, hắn nhanh chóng bị mấy cái bánh bao trắng bóc đang dần phồng lên hấp dẫn sự chú ý, hắn vừa nhìn mấy cái bánh bao vừa cười, nom thích ý vô cùng.
Tối về còn phải khoe với Văn Tranh: “Ngươi biết hấp bánh bao không?”
Văn Tranh nói không biết, hắn bèn đắc ý bảo: “Ta biết.”
“… Quá xuất sắc.” Văn Tranh mặt lạnh tanh khen. 
Nhân loại thật thú vị. Không biết đây là lần thứ mấy suy nghĩ này xuất hiện trong đầu Bắc Tư Ninh rồi, hắn chợt phát hiện, tâm trạng của hắn bây giờ rất giống với khi hắn vừa xuống núi. 
Cái gì với hắn cũng mới mẻ, nhìn cái gì cũng muốn học, mời các thầy cô làm hắn khâm phục về dạy, mười ngón tay của nhân loại múa trên vài sợi dây, cây đàn cổ trông tầm thường lại có thể vang lên những giai điệu hay đến lạ.  
Đáng tiếc, vì quá đắm chìm trong sự vui thích đấy mà hắn đã đánh mất cảnh giác của mình, nhận lại một mớ hỗn độn.  
Hắn vừa gắp bánh bao ra khỏi lồng hấp vừa nghĩ, Yêu tộc không bao giờ nhảy xuống một tảng đá làm mình gãy chân hai lần, mặc dù hắn đã quyết sẽ chung sống với nhân loại này, sẽ xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với anh, nhưng hắn sẽ không đánh mất lí trí và chừng mực của mình. 
Tuy hắn dũng cảm! Nhưng hắn không phải thằng cứng đầu không biết rút kinh nghiệm. 
Nhân loại chỉ nấu ăn ngon một chút, đôi khi hơi thích hắn quá, cũng hơi ỷ lại hắn quá mà thôi… Cái viên đạn bọc đường này không thể nào ăn mòn lý trí của hắn đâu! 
“Ninh Ninh ơi!” Dì làm bếp cầm mâm bánh bao nói với hắn: “Dì tính đi tìm con đây, có sếp lớn nào tìm con á!”
“Hả.” Bắc Tư Ninh ngẩn người: “Được, để ta đi coi thử.”
***
Trương Cẩm Trình mỉm cười ra hiệu cho Bắc Tư Ninh ngồi xuống. 
“Xin lỗi, trong phòng làm việc không có trà ngon, cũng không biết ngài thích gì nên không chuẩn bị, tiếp đón không chu đáo rồi.”
“Không sao.” Bắc Tư Ninh nói: “Có việc tìm ta? Vậy hẳn các người đã thảo luận xong rồi?”
Trương Cẩm Trình cười nói: “Đúng vậy, xin lỗi vì đã khiến ngài chờ lâu đến thế. Cuộc họp này của chúng tôi cần rất nhiều người, họp liên tục không ngừng nghỉ vì liên quan đến sống chết của thế giới…”
Ông không nói rõ ràng mà lái sang chủ đề khác: “Sức mạnh siêu nhiên không nằm trong hiểu biết của chúng tôi, cho dù là thời kỳ đặc thù, bọn tôi vẫn muốn sử dụng người bình thường hơn. Nhưng đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại, bọn tôi rất vui vì ngài đã đứng về phía loài người. Tôi nhớ ngài nói là vì Văn Tranh?”
Bắc Tư Ninh phát hiện lãnh đạo này rất dài dòng, nói một hồi không biết ông ta đang nói cái gì, chân mày hắn nhíu càng chặt hơn: “… ngươi không biết?”
“Tôi có thể hỏi ngài rằng, vì sao lại là cậu ấy không? Trong các mối quan hệ của loài người, bọn tôi khá quan trọng mức độ thân thiết. Tôi muốn biết, Văn Tranh với ngài mà nói, là bạn? Người quen? Hay là…”
“Là người yêu.” Bắc Tư Ninh chắc như đinh đóng cột: “Bọn ta muốn kết hôn.”
Mặc dù mấy từ này trúc trắc lắm mới chui khỏi miệng Bắc Tư Ninh được, nhưng Trương Cẩm Trình hiểu rất nhanh, trên mặt là ba phần kinh ngạc, hai phần vui vẻ và yên tâm cộng thêm bốn phần thả lỏng. 
Ông mở ngăn kéo, lấy một bức thư ra. 
“Đầu tiên, tôi phải xin lỗi vì hành động này của mình.” Ông dịu dàng nói: “Tự tiện mở thư tín là hành vi vi phạm pháp luật. Luật pháp đã quy định, đây là hành vi xâm phạm quyền riêng tư của công dân, là một hành vi cực kì tồi tệ. Nhưng tin tức ngài mang đến quá lớn, sau khi trải qua nhiều cuộc thảo luận quyết liệt khác nhau, lệnh điều tra quan hệ xã hội đã được thông qua. Trong đó có bức thư này.”
Bắc Tư Ninh hơi không vui, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ lấy bức thư đã được mở trong tay Trương Cẩm Trình.  
“Tôi còn phải viết kiểm điểm, trừ hết tiền thưởng năm nay với một mớ hình phạt khác vì nó đấy… haha…” Cặp kính của Trương Cẩm Trình lóe lên: “Bức thư là viết cho ngài, bây giờ tôi giao lại nó cho ngài.”
“Viết cho ta?” Bắc Tư Ninh mờ mịt hỏi, vừa định mở thư đã nghe Trương Cẩm Trình bổ sung: “Đây là di chúc.”
Bắc Tư Ninh dừng tay. 
“Mỗi một chiến sĩ của bộ phận chiến đấu đặc thù đều phải viết một bức thư như thế này trước khi ra chiến trường. Văn Tranh viết tổng cộng hai bức, một cho một người bạn tên Đặng Phác Ngọc, cái còn lại cho ngài.”
“Viết khi nào?” Bắc Tư Ninh cúi đầu.  
“Một tháng trước.”
Là lúc diễn ra đại hội streamer. 
Chóp đuôi Bắc Tư Ninh tê rần, đột nhiên hắn cảm thấy bức thư trên tay nặng ngàn cân. 
Cho nên đến khi không cầm nổi nữa, hắn mới từ từ mở ra, rút bức thư bên trong ra. 
–—
Chú thích:
Phụ đạo viên: Theo mình search google thì đây là giảng viên chính trị. Là người đứng đầu của một đội đấy.  
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.