Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 80:




Hôm sau, chị của Dư Tấn chạy vội đến. 
Văn Tranh đang lạnh mặt ngồi ăn chung bàn với Dư Tấn, lúc Bách Sương và Đặng Phác Ngọc dắt cảnh sát đến nhìn thấy cảnh tượng này thì đơ người. 
Bách Sương không biết nội tình thế nào nên khá bất ngờ, bèn đùa bảo: “Chậc, không muốn cho người ta gặp chị mình à?”
Văn Tranh và Bắc Tư Ninh nhìn nhau, cả hai đều không biết nên nói thế nào để không kích thích đến Dư Tấn đang ngồi trên giường bệnh.
“Không sao đâu.” Dư Tấn bỏ tô cháo đã hết trong tay xuống, mỉm cười nói: “Không phải… như vậy. Tôi có thể gặp chị ấy.”
Mặc dù tên này hôm qua còn làm chuyện ngu ngốc nhưng Văn Tranh không hề đối xử nhẹ nhàng với anh ta. Chuyện của mình thì tự mình giải quyết, nếu đã nói có thể vậy cứ thế mà làm. Anh dọn hộp cơm rồi ra ngoài theo mọi người. 
Trong hành lang, cảnh sát mặc thường phục dắt theo một cô gái ăn mặc khá thời thượng đi về phía bọn họ, Văn Tranh không nhịn được bước chậm lại cho đến không khi đối phương đi ngang qua anh.
“Giống không?” Bắc Tư Ninh hỏi. 
“Khó nói.” Văn Tranh ném bịch rác vào thùng rác trong hành lang. 
Có lẽ khi còn bé họ rất giống nhau, nhưng dậy thì xong lại trải qua cuộc sống khác nhau, cặp song sinh đã có vẻ ngoài khác nhau một trời một vực. 
Dư Lam trang điểm nhẹ, lớp trang điểm có hơi cẩu thả, có lẽ do cô chạy vội đến, mặt mày vừa lo lắng vừa gấp gáp.
Cô mặc áo bành tô màu xanh, đầm len qua đầu gối, làn da hồng hào mịn màng như phát sáng trong ánh nắng. 
Văn Tranh nhắm mắt chồng gương mặt mình vừa thấy và của Dư Tấn lên nhau mới phát hiện ngũ quan cả hai rất giống nhau. 
“Có giống chỗ nào đâu?” Bắc Tư Ninh bất mãn nói: “Đừng nói cái phó bản là thằng nhóc kia bịa ra đấy?”
“Chắc không đâu.” Văn Tranh bình tĩnh vào phòng kế bên với cảnh sát: “Lát hỏi sau.”
Hôm qua anh tay không đập vỡ mười tám cái cửa sổ thuỷ tinh của trường học, còn leo rào trường người ta, cửa vào sân thượng cũng nổ, cho nên phải bồi thường.
Văn Tranh quyết đoán nộp phạt, anh chụp hình hoá đơn lại để lát đòi tiền tên đầu têu mọi rắc rối.
Sau khi làm xong tất cả thủ tục, Bách Sương và Đặng Phác Ngọc lái xe về trước, Văn Tranh tiễn bọn họ rồi mới quay lại trước phòng bệnh, anh cũng tính đi sau khi mọi việc ổn thỏa. 
Bắc Tư Ninh im lặng đồng hành với anh cả quãng đường. 
Hai người đợi nửa tiếng, cánh cửa phòng bệnh mở ra. Hình như Dư Lam đã khóc, lúc đóng cửa còn dùng mu bàn tay lau nước mắt, trông tiều tuỵ hơn trước khi vào rất nhiều. 
Cô vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Văn Tranh, ban đầu cô rất kinh ngạc nhưng sau đó chợt nhận ra thân phận của anh, đây là người đã đặc biệt chạy từ Dung thành xa xôi đến đây để cứu em trai cô mà cảnh sát đã nói. 
“Ngài Văn?” Cô nhẹ nhàng hỏi, mắt đảo giữa Văn Tranh và Bắc Tư Ninh đã thay một bộ quần áo mùa đông như đang do dự không biết ai mới là người cảnh sát nói. 
“Là tôi.” Văn Tranh đứng thẳng dậy: “Chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Dư Lam thấp thỏm gật đầu, nói: “Để tôi mời hai người uống cà phê, bên cạnh bệnh viện có một quán cà phê.”
Cửa hàng trang trí rất ấm áp, chỉ tiếc lại mở trong thị trấn nhỏ này, ngày đầu tiên của năm mới nên cũng không có bao nhiêu khách. Quán nhỏ đang mở nhạc năm mới, bầu không khí sôi động của mấy bài nhạc xua đi một ít lạnh lẽo của thời tiết, cả Văn Tranh và Dư Lam đều cởi áo khoác vắt lên lưng ghế. 
Mùi thơm của cà phê bay vòng vòng trong không khí, Dư Lam nhận ly latte vani từ tay phục vụ, cô cầm muỗng khuấy khuấy, hơi nóng bốc lên làm mờ tầm nhìn. 
Văn Tranh nhớ đến mấy lần đi ăn với Dư Tấn ở Dung thành, sau khi ăn xong Dư Tấn cũng gọi một ly latte vani, anh ta cũng thích dùng muỗng khuấy trước rồi mới uống.
Không biết là sức mạnh của gien di truyền hay bắt chước trong vô thức. 
Anh không muốn tốn sức đoán cho nên hỏi thẳng. 
“Hả, thật không?” Dư Lam kinh ngạc: “Chuyện này tôi không rõ… tôi xin lỗi, tôi biết quá ít. Nhưng đi làm rồi tôi mới bắt đầu uống cà phê, khi ấy Dư Tấn cũng rời khỏi nhà rất lâu rồi. Phải lễ tết gì đó thằng bé mới về, mà tôi cũng không uống cà phê ở nhà bao giờ. Thì ra thằng bé cũng thích vị vani à…”
Dư Lam ngây người một chút rồi mới nói: “Lần này thật sự rất cảm ơn hai cậu. Tôi… không làm tròn trách nhiệm người chị của mình.”
Văn Tranh cũng không phải bạn thân của Dư Tấn, thậm chí thời gian quen biết cũng chỉ một tháng đổ lại. 
Chính xác hơn nữa, hai người cũng chỉ mới chơi vài ván game trên mạng với nhau, ngoài đời thì đi ăn với nhau một hai lần, anh cũng không hiểu rõ anh ta lắm. 
Nhưng trong quá trình trò chuyện với Dư Lam, anh nhận ra mình còn hiểu em trai cô hơn chính người chị này. 
“Sinh đôi, tính ra hai đứa bọn tôi bằng tuổi, khi bé tôi còn không cảm thấy mình là chị. Nghe ba mẹ kể lại, chưa đi học mẫu giáo mà hai chị em bọn tôi đã bắt đầu đánh nhau giành đồ chơi rồi, ngày nào cũng đánh nhau rồi lại cãi vã, đứa nào cũng háo thắng như nhau.” Dư Lam nhắm mắt nhớ lại: “Lúc ba mẹ sinh chị em bọn tôi thì cũng lớn tuổi nên rất cưng con mình, muốn gì cũng cho, mua gì cũng mua hai phần.”
“Tôi cũng không biết Dư Tấn bị bức bối giới hay do con nít không biết gì nên muốn thử mà thôi, hồi nhỏ lúc mới đi học, em ấy hâm mộ tôi vì được mặc váy, em ấy bảo cũng muốn mặc. Cho nên ba mẹ tôi… mua cho nó, ở nhà còn khen nó mặc rất đẹp.”
“Có lẽ khi đó em ấy cảm thấy con trai mặc váy là chuyện bình thường, nhưng khi đến trường thì nó không bình thường nữa.”
“Hai người bọn tôi rất giống nhau nên vô cùng nổi tiếng trong trường. Nhưng Dư Tấn mặc váy còn nổi hơn, tôi nhớ bọn họ ngày nào cũng hỏi tôi là, em trai bạn bị gì vậy, em bạn không phải là… thật ra tôi quên nhiều chuyện lắm rồi, còn có người đánh nhau với thằng bé nữa, khi ấy tôi còn nhỏ, lại khác lớp và cũng không hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. Chờ đến khi ba mẹ tôi phát hiện tính cách thằng bé không bình thường thì hai đứa cũng đã lên cấp hai.”
Dư Lam thở dài, hốc mắt đỏ lên: “Tôi không hề nghĩ mọi chuyện có thể thành ra thế này, tôi có sai nhưng tôi hoàn toàn không cố ý. Sau này tôi xin lỗi thằng bé không biết bao nhiêu lần, nhưng muộn rồi, em ấy ghét tôi, cũng ghét ba mẹ, bọn tôi nói gì em ấy cũng ngó lơ. Tôi cảm thấy cấp hai ấy, thằng bé ghét cả thế giới.”
Văn Tranh im lặng nghe cô nói, anh vừa giơ tay thì Bắc Tư Ninh đã đẩy hộp khăn giấy về phía anh. 
Văn Tranh: “……..” Hành động rút hai miếng giấy thì hao bao nhiêu năng lượng hả?
“Dư Tấn lên cấp hai cũng cứng đầu hơn, cả nhà tôi không ai nói được em ấy. Kiểm tra thích thì kiểm không thì nộp giấy trắng, bị gì ở trường cũng không nói, sau này thi tốt nghiệp trung học phổ thông xong cũng không thèm học đại học mà nằng nặc đòi đi làm. Ba mẹ tôi có không đồng ý cũng không làm gì được, chỉ có thể bảo thằng bé chú ý một chút… thật ra cũng không đến nổi, lễ tết cũng về nhà, sống cũng không thiếu thốn gì, thi thoảng còn mang quà về. Mặt mày em ấy mấy năm gần đây cũng tươi tắn lên, mặc dù vẫn không nói chuyện với cả nhà, nhưng ít nhất đã không lạnh mặt nữa….”
“Tôi cứ cho là, cho là…”
Giọng của Dư Lam run rẩy, cô cắn môi dưới: “Tôi cứ cho là… thằng bé không còn hận cả nhà nữa.”
Những giọt nước mắt tràn khỏi đôi mắt từa tựa Dư Tấn, cô gái xinh đẹp khóc không thành tiếng, vừa khóc vừa nói xin lỗi, tôi bất lịch sự quá. 
Ngực Văn Tranh khó chịu, cảm thấy có lẽ vài tờ khăn giấy là không đủ nên đẩy cả hộp về phía trước. 
“Sau này nói chuyện với anh ta nhiều một chút.” Văn Tranh bình tĩnh nói: “Tôi sẽ chửi anh ta.”
Dư Lam là bóng ma trong cuộc đời của Dư Tấn, nhưng cô cũng là người nhà của anh ta, là người chảy chung dòng máu với anh ta, giữa bọn họ có sợi dây tình thân kì diệu nhất trên đời. 
Dù ba mẹ chểnh mảng, chị gái thờ ơ khiến tuổi thơ của Dư Tấn trắc trở không thôi, nhưng Văn Tranh vẫn rất hâm mộ anh ta. 
Hâm mộ anh ta vì còn có người khóc vì mình. 
Nói hết mọi chuyện thì cũng một tiếng trôi qua, Dư Lam nói ba mẹ bọn họ sẽ bắt xe lên tối nay. 
Đông thành có nhà cũ của bọn họ, cả nhà chuyển đến nơi khác sống vì công việc của Dư Lam nên, nhưng ngôi nhà đó vẫn ở đây. Bây giờ Dư Tấn tự sát khiến ba mẹ cả hai bị dọa, Dư Lam quyết định dọn dẹp lại nhà cửa một chút, bác sĩ nói hai ngày nữa là Dư Tấn khoẻ lại rồi, khi ấy sẽ đón anh ta về nhà nghỉ ngơi. 
Sắp xếp như vậy rất tốt, Văn Tranh nói: “Vậy chị về đi, chúng tôi ở lại với anh ta chiều nay nữa, tối bọn tôi về.”
Dư Lam trịnh trọng cảm ơn cả hai. 
Trở lại phòng bệnh, Dư Tấn đang ngơ ngác nhìn điện thoại. 
Sau khi tuyết ngừng rơi, ánh mặt trời chói chang hơn bao giờ hết, làm căn phòng bệnh sáng choang. 
“Văn Tranh.” Dư Tấn cười: “Thấy chị tôi rồi à?”
Văn Tranh ừ một tiếng, anh vừa thấy anh ta đã bực bội, cho nên giận dữ nói: “Anh nghĩ thông suốt chưa?”
Đây là câu đầu tiên anh nói với Dư Tấn khi anh ta tỉnh lại vào sáng hôm nay. Khi ấy Dư Tấn vẫn chưa trả lời, Văn Tranh cũng không thảo luận gì khác mà chỉ ngồi ăn chung. 
Cho anh ta nhiều thời gian suy nghĩ đến vậy rồi, anh ta cũng nên trả lời anh.
Dư Tấn dừng một chút mới nhỏ giọng nói: “Tôi xin lỗi.”
Không phải ai cũng có cơ hội trải nghiệm cảm giác sắp chết, rất nhiều người tự sát không thành đều rất hối hận về quyết định của mình. Dư Tấn cũng không hối hận với quyết định của mình, cái này có liên quan đến tính cách của anh ta. Nhưng sau khi được cứu rồi, cuối cùng anh ta cũng có cơ hội nói ra cảm nhận của bản thân. 
Rất đáng sợ. 
Và áy náy. 
Lúc anh ta tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Văn Tranh, áy náy như dòng nước nhấn chìm mũi và miệng của anh ta, khiến anh ta cảm thấy nghẹt thở và đau âm ỉ.
Anh ta không hề có ý định chết trước mặt Văn Tranh, nhưng lại xúc động làm ra hành động đó. Nếu Văn Tranh không cứu được anh ta, sau đó bị cái chết của anh ta làm ám ảnh thì sẽ rất không công bằng với người bạn duy nhất quan tâm đến anh ta.
Anh ta cảm thấy, cho dù có nói mười ngàn câu xin lỗi với Văn Tranh cũng không đủ để làm nỗi niềm ấy trong lòng Văn Tranh nguôi đi. 
Nhưng thực tế… Văn Tranh có vẻ rất vui.
“Không sao?” Thậm chí Văn Tranh còn cười với anh ta, Dư Tấn ngẩn người, ngượng ngùng gật đầu. Một giây sau, đau đớn do bị ai đó đánh lan khắp người Dư Tấn, đầu đập thẳng vào đầu giường. Dư Tấn la lên, ôm cái đầu đang ong ong của mình. 
Bắc Tư Ninh: “……”
Hắn tỉnh bơ lùi về sau một bước. 
Bắc Tư Ninh nói hắn dùng phép thuật làm Dư Tấn ngất xỉu, cho nên bây giờ anh ta rất khoẻ mạnh không bệnh tật gì hết. Văn Tranh ngứa tay lâu lắm rồi, sau khi đấm cho anh ta một phát thì sướng rơn. 
Tuyệt!
“Anh có biết trên thế giới này có bao nhiêu người, có thể hy sinh thời gian, cuộc sống, người nhà hay thậm chí là sinh mệnh chỉ để cuộc sống của người khác không bị ảnh hưởng không?” Văn Tranh cúi người, mặt dây chuyền trượt khỏi cổ áo, phản chiếu lại ánh mặt trời làm mắt Dư Tấn bị chói cho đau điếng. 
“Cảnh sát, bác sĩ và cả người anh không biết hoặc không thể biết.” Văn Tranh trầm giọng: “Mà anh, có tiền, có não, có người nhà, còn được làm việc mình yêu thích, chỉ vì xui xẻo mà đi tự tử, anh con mẹ nó điên à?”
“…”
“Kẻ yếu không đáng bị cuộc sống hắt hủi, nhưng kẻ yếu không muốn làm bản thân mình mạnh lên thì đáng. Hèn nhát trốn tránh không phải cách giải quyết vấn đề tốt nhất, ngay cả một con gà cũng hiểu!”
“Anh không cố gắng thì tại sao người khác phải nể mặt anh?”
Dư Tấn không nói gì. 
Những câu này như một con dao đâm mạnh vào người khiến anh ta run rẩy, nhưng không có chút khát vọng phản kháng nào. 
“Mớ tài liệu anh cho tôi là vì thấy kiến trúc sư không khó làm, nếu tôi muốn thì có thể làm được đúng không? Nhưng anh có biết rằng, không phải ai sinh ra cũng có thể làm chuyện mình muốn không?”
Giọng Văn Tranh lạnh lùng, biểu cảm cũng cứng ngắc. 
“Tôi không thể làm kiến trúc sư, không phải tôi không muốn, mà là tôi không thể.”
“Hai chữ tự do rất xa xỉ với tôi, Dư Tấn.”
“… Là sao?” Dư Tấn đơ người nhìn anh, bởi vì không hiểu cho nên ánh mắt anh ta trở nên vô cùng sắc bén. 
Văn Tranh không trả lời anh ta mà chỉ nói: “Mật mã anh giải cho tôi là những lời ba mẹ tôi để lại. Vì vài lý do nên bọn họ không còn trên đời nữa, bọn họ chỉ có thể dùng cách này để dặn dò tôi.”
“Trông mây thẹn với chim cao vời; Ngó nước mộng làm cá trùng khơi. Hâm mộ những cánh chim trên trời cao và những chú cá dưới nước. Hẳn bọn họ hy vọng tôi có thể là một người tự do.”
Dư Tấn không nói được gì. 
Ngón tay Bắc Tư Ninh đứng một góc giần giật, ánh mắt dừng trên lưng anh. 
“Tuy tôi không làm được, nhưng tôi vẫn sẽ luôn cố gắng vì điều không thể này, đến tận ngày tôi chết đi cũng không thôi.”
“… Đừng làm tôi thất vọng nữa, Dư Tấn.”
Nói xong, Văn Tranh ngừng một chút mới xoay người rời đi, Dư Tấn hoảng loạn nhảy xuống giường: “Từ từ! Cậu muốn đi đâu?”
“Về nhà?” Văn Tranh không kiên nhẫn, biểu cảm hung hăng khi nãy đã biến mất, nhíu mày nói với Dư Tấn: “Người nhà của anh sắp đến rồi, còn muốn tôi ở đây với anh nữa? Tôi gửi biên lai cho anh rồi, nhớ trả tiền.”
“… À, thế à.” Dư Tấn ngồi xuống mép giường, cắn môi dưới vài giây rồi mới mỉm cười: “Vậy, tạm biệt và hẹn gặp lại.”
Ánh nắng ngày đông lấp đầy căn phòng, Văn Tranh và Bắc Tư Ninh người này nối gót người kia rời khỏi phòng bệnh. 
Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, Dư Tấn tắm trong nắng chiều nhẹ giọng lặp lại lần nữa: “… Cảm ơn. Xin lỗi rất nhiều.”
***
Diễn đàn hôm nay rất ồn ào, ba mẹ của Dư Tấn nghĩ mấy lời bịa đặt này làm trái tim của con trai mình chết lặng nên tức giận tìm cảnh sát giải quyết mấy bài đăng cả đêm. 
Bọn họ cũng viết một bài thật dài để nói rõ ngọn nguồn sự kiện “Giật bồ” năm cấp ba của Dư Tấn, nhưng lại bị Dư Tấn từ chối. 
Anh muốn tự viết. 
Có vài việc, đến khi bước được bước chân đầu tiên rồi mới thấy nó không khó khăn như mình nghĩ. 
Khi hiểu lầm xuất hiện thì không nên mặc kệ nó mà phải giải thích rõ ràng. Nếu cố gắng hết sức có thể mà vẫn còn người không tin thì anh ta cũng hết cách.
Hotboy thật sự từng yêu đương với Dư Lam, nhưng ai cũng là thiếu nam thiếu nữ kiêu ngạo, không ai phục ai, cãi nhau cả học kỳ nên tình cảm cũng đến bờ vực chia tay. 
Khi ấy Dư Tấn là một nhân vật bán trong suốt ở trường, thể chất dễ bắt nạt vẫn dính cứng ngắc với anh ta. Bởi vì hơi nữ tính nhưng không lồ lộ như người khác nên cuộc sống cũng không tốt mấy. 
Hotboy có khao khát bảo vệ cứ thế chú ý đến anh ta, sau khi chia tay với Dư Lam xong lại thấy em trai bạn gái cũ mình hợp gu, cho nên bắt đầu nhiệt tình theo đuổi, tuyên bố anh sẽ bảo vệ em từ đó mà ra. 
Lúc tin đồn nhảm nhí bị lan truyền khắp mọi ngõ ngách trong trường, Dư Tấn không ngờ sẽ có người nhớ đến tận bây giờ, chắc do anh ta thật sự đáng ghét nhỉ. 
Nhưng sau khi đăng bài thanh minh lên, mấy câu từ không tin cũng như chửi bới không nhiều như trong dự đoán của anh ta. 
Dư Tấn đã rất bất ngờ. 
Mà hotboy năm đó cũng biết chuyện này qua một người bạn học, hắn ta biết chuyện xong cũng vội vàng lên diễn đàn giải thích cho anh, Dư Lam còn van xin mọi người đừng bạo lực mạng nữa. 
Dư Tấn nhìn từng dòng “Dư Tấn quay về đi, hãy làm vẻ vang Trung Quốc”. Lâu thật lậu sau cũng không nói được gì. 
Đã có người nhìn thấy đứa bé đứng trước cửa hội trường, quật cường chờ đợi cơ hội kia. 
Mơ ước của anh, đã thành hiện thực. 
****
Phạm Linh Nhu hoảng sợ nhìn nguyên bàn hồ sơ, khàn tiếng hét: “Sếp!!!!! Không được!!!!!””
Bắc Tư Ninh ngó lơ năm dấu chấm thang của cô, lạnh lùng vỗ bàn: “Ta là sếp, ta bảo có là có mà được là được!”
“Được cái quái gì!? Chúng ta sắp mở cửa hàng rồi, ngài không đi làm thì thôi chứ, bây giờ còn đòi nghỉ phép dài hạn nữa hả!? Tôi là một người chứ không phải trăm người trong một người!” 
Phạm Linh Nhu cũng vỗ bàn cái bộp với hắn: “Tôi mặc kệ ngài là tinh hay là quái, làm việc, nhất định phải làm việc!”
“….” Bắc Tư Ninh hết hồn: “Sao ngươi biết!?”
Phạm Linh Nhu nghiến răng nghiến lợi: “Ngài biến thành một con thú trước mặt tôi mà ngài hỏi làm sao tôi biết được? Có phải đám nhân viên của ngài cũng là một đám mèo đúng không? Tôi đã sớm thấy Tiểu Hoàng kì kì rồi, còn có Diệp Ngữ Băng kia nữa, rảnh quá không có chuyện gì làm thì nằm ườn ra sofa bảo mình có thể chiêu tài, chiêu con mẹ nó chứ tài, bà đây quạt cho nó bay luôn, rốt cuộc sếp có biết là công ty của ngài thiếu! Nhân! Viên! Không! Hả!”
Khả năng tiếp nhận thông tin của Phạm Linh Nhu rất mạnh, tuy tối năm hôm trước cô đã phải gọi tận tám cuộc điện thoại để hẹn bác sĩ tâm lý, nhưng nhờ trái tim sắt thép mà đã nhanh chóng khôi phục, thế nên, không phải cô có vấn đề mà là sếp có vấn đề, chấm hết.
“Được rồi!” Bắc Tư Ninh đau đầu: “Thế này đi, ta thăng chức cho ngươi, cho ngươi tiền thưởng, với cái gì ấy… à tiền hoa hồng? Đúng rồi, hoa hồng, ngươi thích nhiêu thì lấy bấy nhiêu, tóm lại sắp tới ta có việc thật.”
Phạm Linh Nhu thấy hắn mềm không ăn cứng cũng không ăn, tức khắc động não. 
Người mèo có thể bận gì?
Đại chiến giành địa bàn với người chó? Giao lưu với trùng tộc? Hợp tác với bộ phận bí mật của quốc gia? Linh khí đột nhiên sống lại nên độ kiếp?
Tổng giám đốc nhớ lại hết tất cả những lý do mình từng đọc trong tiểu thuyết, cuối cũng có cảm giác “Đi làm chuyện quan trọng thật thì phải”, vì thăng chức và tăng lương, cô quyết định đồng ý. 
“Được rồi, sếp nhớ về sớm.” 
Lúc này Bắc Tư Ninh mới vừa lòng gật đầu, thay một bộ quần áo mới siêu đẹp ở văn phòng, chuẩn bị khởi hành về nhà. 
Bỗng nhiên mặt hắn biến sắc, con mèo ở bên cạnh Văn Tranh bỗng nghe được một tin động trời. 
Hắn biến mất ngay lập tức, ba mươi giây sau đã về đến Ngô Đồng Viên. 
Mèo đen bị hắn phất tay cho biến mất, trên sàn phòng ngủ đủ thứ khác nhau, còn có một vali được mở ra, bên trong có vài bộ quần áo. 
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Không phải nói với anh rồi à.” Văn Tranh không nhìn hắn, anh kéo ngăn kéo ném hết toàn bộ những gì có ích vào vali, cái nào không biết có xài đến hay không thì nhét về chỗ cũ lại, động tác bạo lực nhưng hiệu suất nhanh. 
“Thông báo là tối nay cần đi mà thôi. Hẹn gặp lại.”
“Đứng lại!” Mặt mèo tinh đen thui, hắn nhớ đến câu hỏi hôm qua vẫn chưa hỏi được vì ngại: có phải ngươi định đi làm một chuyện gì đó rất nguy hiểm hay không?
Hắn cho rằng phải đi mà Văn Tranh nói chỉ đơn giản là giận hắn không chịu thừa nhận thân phận của mình với việc không chịu về nhà mà thôi. 
Chút tâm lý trốn tránh làm hắn cảm thấy hôm sau hỏi cũng được, cũng không gấp đến mức đấy… kết quả một ngày cũng không có ư?
Quá hoảng sợ, Bắc Tư Ninh bỗng có chút tủi thân. 
Ngay cả nguyên hình ta cũng thừa nhận với ngươi rồi, ngươi còn muốn đi đâu nữa, rốt cuộc có chuyện gì, tại sao không nói cho ta biết!?
Lúc này Văn Tranh đã ném cái áo thun cuối cùng vào vali, thấy còn chứa được nên cũng không xếp làm chi. Kéo rẹt một cái, thu dọn vali xong xuôi.
Hệ thống quản gia nghe tiếng bánh xe vali nên cất tiếng nói: “Chủ nhân thân mến, bây giờ là ba giờ ba mươi sáu phút chiều, ngài muốn đi xa ư? Để hành trình của ngài được an toàn và vui vẻ hết mức có thể, xin hãy kiểm tra xem mình đã mang theo sạc pin, thuốc xịt muỗi, mắc áo, đồ vệ sinh cá nhân….”
Mi tâm Bắc Tư Ninh giật giật, học Văn Tranh vỗ tường. 
Kết quả vỗ quá trời mà hệ thống quản gia vẫn không nín, lông trên người miêu tinh xù hết cả lên. 
“…” Văn Tranh không nhịn được phì cười, anh đứng tại huyền quan, vỗ tường một cái, giọng nói biến mất.
Ý cười chưa tan, anh nghiêng đầu nói: “Tôi không thể nói cho anh biết mình đi đâu, cũng không thể nói cho anh có nguy hiểm hay không. Nhưng nếu tự anh phát hiện thì tôi cũng không cản được.”
Dừng một chút mới nói tiếp: “Tôi nghe nói… anh rất mạnh?”
Bắc Tư Ninh: “……….”
Nhân loại yếu ớt này đang rù quến ta!
Bắc Tư Ninh nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
- -----oOo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.