Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 67:




Những ngày sau đó hắn chưa bao giờ quên đi trách nhiệm của mình dù chỉ một ngày. 
Trách nhiệm này giống một cục đá nặng ngàn tấn dính chặt trên ngực hắn, mấy trăm năm trôi qua vẫn không lỏng ra chút nào. 
Cho đến bây giờ, đôi khi hắn sực tỉnh giấc vào ban đêm, hai chữ đầu tiên hắn nhớ đến là “Yêu vương”, thứ hai mới là “Tư Ninh”.
Bắc Tư Ninh bực bội đá bàn trà nhỏ, vùi mình trên ghế sofa, tóc tai tán loạn. 
Phiền quá.
Đàn em cũng chẳng được gì. 
Cho cái tập đoàn Galaxy kia nổ đi.
***
Mấy ngày gần đây của Lưu Ngân Hà phải nói là bận tối mày tối mặt, cổ phiếu của tập đoàn giảm mạnh, trên mạng thì bị chửi không còn gì để nói, đây có thể nói là lần đầu tiên bọn họ bị chửi nhiều đến thế này.
Khóe mắt hắn càng ngày càng trễ xuống, quầng thâm dưới mắt đậm đến mức làm người khác tưởng đó là phong cách trang điểm mới của hắn, sụt không biết bao nhiêu ký. Hắn không tài nào tưởng tượng được một chuyện nhỏ như con kiến có thể kéo cả cơn bão đổ bộ vào tập đoàn.
Mấy người này ăn no rửng mỡ rảnh quá không có chuyện gì làm hay gì, mèo bất tử hay sao mà thấy mèo chết cái nhảy đong đỏng lên vậy!?
“Méo!” Lưu Ngân Hà đi xuống lầu, chân vô tình đạp lên đuôi con mèo đang nằm nghỉ ngơi trên cầu thang, tiếng kêu thảm thiết của con mèo khiến Lưu Ngân Hà hụt chân lăn thẳng xuống cầu thang.
“Meo…”
“Meo meo?”
“Meo meo méo!”
“Meo~~”
Có tổng cộng năm mươi hai con mèo trong biệt thự, tụi nó nhao nhao thò đầu ra từ đủ mọi ngỏ ngách, quan sát Lưu Ngân Hà mới té cầu thang, mày một tiếng tao một tiếng như đang mở họp.
Hai mắt Lưu Ngân Hà nổ đom đóm, nửa ngày sau mới bình tĩnh lại được, chân vừa cử động một chút đã đau điếng khiến hắn chỉ đành nằm đó la to.
Chốc lát sau, giúp việc chạy vội vào, gian nan bước qua đám mèo đang tụ tập trước Lưu Ngân Hà để có thể đưa cậu chủ nhà mình đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra xong xuôi, Lưu Ngân Hà bị gãy xương bắp chân.
“Đưa mèo…… của tôi…….. đến.”
Lưu Ngân Hà nằm thoi thóp trong phòng bệnh nhưng vẫn không quên yêu cầu bác sĩ với y tá đưa mèo của mình đến.
Phu nhân chủ tịch lau nước mắt: “Bác sĩ, con trai tôi yêu mèo của mình lắm, không thể chia xa tụi nó quá lâu…… cho dù phải nằm việc cũng nhất định phải mang mèo đến, bác sĩ đồng ý đi, bọn tôi cam đoan sẽ không cho con nào rời khỏi phòng bệnh.”
Chủ tịch chỉ hừ một tiếng: “Không được thì đóng thêm tiền!”
Bác sĩ: “……… được rồi, mọi người chú ý đừng để mèo nghịch dây truyền nước là được.”
“Mẹ.” Lưu Ngân Hà nói với phu nhân chủ tịch: “Mẹ đừng trừng con, tuy lần này con vô tình nhưng nó cũng là một cơ hội rất tốt.”
“Cơ hội gì?” Mẹ hắn mù mờ.
“Cơ hội giải quyết tác dụng phụ chứ gì!” Lưu Ngân Hà hưng phấn: “Lát nữa mang mèo đến, mẹ chụp cho con vài tấm đăng Weibo, nói con rất yêu mèo, nằm viện cũng không yên tâm mấy bé con ở nhà nên dẫn hết theo……….”
Hai mắt phu nhân chủ tịch tỏa sáng.
“…… như vậy chắc chắn sẽ có vài người nói giúp chúng ta, chuyến thăm quan phòng thí nghiệm ngày mai, con chống nạn dắt bọn họ đi, thân đã tàn nhưng chí thì không!”
“Con tàn đâu mà tàn! Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói coi cái thằng này!” Phu nhân chủ tịch đánh hắn.
“Nói chung là vậy đó.” Lưu Ngân Hà bí hiểm nói: “Đây là cách đối phó dư luận tiêu chuẩn nhất, mọi người cứ chờ đi, con sẽ lèo lái tập đoàn vượt qua con sóng lớn lần này!”
Vừa dứt lời, tám cái lồng đựng tám con mèo hắn thích nhất được vệ sĩ cầm vào, trong đó có con mèo xám hại hắn lăn xuống cầu thang.
Lưu Ngân Hà để người bế bé cưng lại cho mình, ngồi trên giường bệnh nghịch tai mèo, nghịch chân mèo, chờ đến khi nó khò khè sung sướng mới cầm đuôi mèo bẻ thật mạnh.
Mèo đau đớn hét lên, lông dựng đứng.
“Kêu cái gì!” Lưu Ngân Hà gào vào mặt nó: “Tao gãy chân đây này mày đui à!”
Phu nhân chủ tịch sợ hết hồn, vội vã để vệ sĩ bế con mèo đang giãy giụa vì đau kia đi, chờ đến khi con trai mình bình tĩnh lại mới trách: “Tự nhiên làm thế ở đây làm gì, có gì về nhà làm? Lỡ bị thấy thì sao? Lớn rồi mà cứ như con nít, không giống người được học hành đàng hoàng chút nào…..”
Lưu Ngân Hà ôm một con khác, vuốt từ đầu đến chân nó, con mèo kia ngơ ngác không dám cử động.
“Được rồi, không ai thấy đâu mẹ.” Hắn nói: “Nhanh chụp cho con đi, chụp đẹp một tí…… ôi tiểu Hoa đẹp quá đi, xem nó thích con thế nào nè, còn chủ động giơ chân cho con nựng này……….”
Ở bệnh việc một ngày, chân Lưu Ngân Hà cuối cùng cũng đỡ. Cũng chỉ là gãy xương mà thôi, không nghiêm trọng lắm, hắn chống nạn đến sở nghiên cứu sinh vật của tập đoàn Galaxy trước.
Chuyến thăm quan lần này ngoại trừ một trăm chủ nhân của một trăm chú mèo đứng đầu ra còn có phóng viên lớn có quan hệ tốt với tập đoàn của họ.
Hiệu quả video hôm qua khá lớn, thủy quân còn chưa tham chiến đã bay thẳng lên hotsearch.
Có vài người chợt nhận ra bọn họ đang xâm hại miêu quyền, nhưng số người cảm thấy sao cũng được lại nhiều hơn. Nhóm người thứ hai đã nói giúp họ khá nhiều, làm cổ phiếu tập đoàn không rơi vào trạng thái dừng giao dịch.
Ngọc Thụy: Khi cổ phiếu tăng hoặc giảm thất thường sẽ bị sợ giao dịch chứng khoán cho tạm dừng giao dịch.
Lưu Ngân Hà cảm thấy mình quả là một tổng tài xuất sắc, hôm nay hắn bận một bộ vest cực kì trang trọng đứng chờ phóng viên đến, trên mặt là một nụ cười niềm nở.
……… nhưng máy quay hoài không đến.
“Có chuyện gì vậy?” Nụ cười trên mặt Lưu Ngân Hà sắp cứng lại, hắb vội vàng cho thư ký đi xem chuyện gì. Lát sau thư ký quay lại, thành thật trả lời: “Có một người đàn ông.”
“??” Lưu Ngân Hà.
“……. A, đàn ông hàng thật giá thật.”
“Cô còn nhìn ra đàn ông giả nữa!? Tên đó là ai! Bị phóng viên vây lại chắc chắn cũng phải có thân phận gì đó, theo tôi nhiều năm rồi mà cô còn không biết…..” Lưu Ngân Hà chưa nói xong đã nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng.
Hắn hơi sững người.
Hình như hắn từng gặp người này.
“……..gì hết. Con mẹ nó.” Lưu Ngân Hà nói hết nửa câu sau, nói xong còn cho thêm một câu biểu đạt cảm xúc của hắn. Hắn nhìn người đàn ông bị phóng viên vây lại kia, cuối cùng cũng nhớ đây là ai.
Này không phải streamer có ăn học à!
Bọn họ đến làm gì? Dự thi? Đã vậy còn nuôi mèo!
Lưu Ngân Hà mặt mày vui vẻ đi lại đón tiếp: “Mọi người là chủ nhân của một trăm chú mèo hạng cao nhất đúng không? Lại đây, ha ha…” Nhóm người bước vào cửa chính sở nghiên cứu, bị ép thành một hàng thẳng dài, Lưu Ngân Hà thân thiện nói: “Không biết mọi người nuôi giống mèo gì? Có lẽ mọi người không biết, 65% giống mèo trên thị trường hiện giờ đều xuất phát từ chỗ này……..”
Hắn nhận hồ sơ thư ký đưa qua, nói tiếp: “….. Ước tính cứ một trăm con mèo trên thị trường là có hết tám mươi tám con xuất phát từ tập đoàn tôi……. không biết mèo của mọi người là giống gì?”
Lưu Ngân Hà thấy người đàn ông tóc ngắn bên cạnh mình đơ người, sau đó người đàn ông “có ăn học” bên cạnh trả lời dùm anh ta: “Mèo ta.”
“?” Lưu Ngân Hà: “Cái gì?”
“Mèo rừng Trung Quốc.” Văn Tranh bổ sung: “Hôm qua chuyên gia có nói. Mèo nhà bọn tôi tên là Đại Hắc, anh không biết à?”
“……”
“Tổng tài, tổng tài cẩn thận!”
Lưu Ngân Hà mém nữa vồ ếch trước mặt mọi người. Hắn ép mình duy trì hình tượng: “Ha ha, biết chứ, biết chứ…….”
Cho nên cái con “Đại Hắc” quấy đục nước là mèo của bọn họ à!? Trong hồ sơ chỉ có tên chủ mèo, gã chưa nghe cái tên “Văn Tranh” bao giờ, còn Z đại gì gì đó trên mạng, gã có coi livestream đâu mà biết!
Mấy phóng viên được gọi đến sẽ không viết bậy bạ đâu nhỉ!?
Lưu Ngân Hà dẫn bọn họ đến phòng khử trùng, sau khi nói sẽ có chuyên gia đi cùng bọn họ xong thì chuồn thẳng.
“Có vẻ đang làm màu.” Văn Tranh nói: “Chống nạn mà đi như bay.”
Bắc Tư Ninh gật đầu, hắn nhìn bóng lưng chạy như ma đuổi của Lưu Ngân Hà như đang suy nghĩ gì đó.
“Tư Ninh?” Văn Tranh gọi hắn, Bắc Tư Ninh lấy lại tinh thần, ừ một tiếng.
Từng người tham gia chuyến tham quan đi qua phòng khử trùng, mặc áo khoác dài màu trắng rồi để nghiên cứu viên kiểm tra xem trên người họ có đồ cấm gì không.
Chờ đến khi hai người đứng bên cạnh nhau rồi, Văn Tranh hỏi: “Nghĩ gì thế, nãy đến giờ anh mất tập trung hơi nhiều.”
“Ghét chỗ này.” Bắc Tư Ninh nói.
Văn Tranh cười: “Cho nên hôm đấy tôi mới thu hồi tin nhắn không muốn anh đến, ai dè làm vậy anh càng muốn đến hơn.”
“Ừ.” Bắc Tư Ninh rũ mắt: “Đến xem nó đáng ghét thế nào.”
Quãng đường rất yên tĩnh, nghiên cứu viên được phân công đến giải thích sẽ không khiến bầu không khí náo nhiệt lên, người đó nói chuyện mạch lạc rõ ràng, còn dùng từ ngữ rất dễ hiểu.
Khu vực nghiên cứu gien, khu để dĩa petri, khu đột biến, khu thí nghiệm phôi thai, bọn họ đi ngang qua từng phòng, máy móc hoạt động nhịp nhàng phát ra tiếng ong ong nho nhỏ.
Văn Tranh nghe chữ có chữ không, tất cả chú ý đều đặt trên người Bắc Tư Ninh.
Tâm trạng mèo tinh không tốt, từ nãy đến giờ cứ nắm chặt tay. Chắc chắn là không hiểu, nhưng cũng không tức giận.
Văn Tranh nhìn tay hắn, nghĩ đến lúc mình bóp chân mèo ở nhà, tim đột nhiên nhũn ra, bèn há miệng ngáp.
Trong lúc anh híp mắt lại, tay Bắc Tư Ninh đột nhiên làm một tư thế kì lạ, nâng nhẹ một góc ba mươi độ.
Đang làm gì vậy?
Văn Tranh không cảm thấy đây là một động tác thả lỏng.
Cho dù là Bắc Tư Ninh hay Đại Hắc, khi thả lỏng đều không làm động tác này, hơn nữa tâm hồn Bắc Tư Ninh hôm nay cứ treo ngược cành cây, từ đầu ngón tay đến bắp tay đều căng lên, đó là dấu hiệu cho thấy hắn đang hồi hộp.
Tại sao?
“Khu chúng ta sắp vào là khu cuối cùng, khu nuôi dưỡng. Ở nơi này, những chú mèo có gien ổn định sẽ được nuôi lớn và ra đời ở đây. Nào, chúng ta nhẹ chân thôi, đừng làm phiền các thiên sứ nhỏ nhé…….”
“Wow………..” Trong đám người có không ít cô gái kinh ngạc thành tiếng.
Mèo con nhỏ xíu được đặt trong nôi trúc, một nôi là một ổ, từng con từng con chen chúc với nhau, phát ra tiếng meo meo yếu ớt.
Sự chú ý của Văn Tranh nhanh chóng bị tụi nó túm lấy, tóc gáy dựng đứng.
Mèo con.
Mềm nhũn, sền sệt, một con mèo con chỉ cần một ngón tay cũng giết được chân chính.
Bà nội cha nó chứ.
Anh có thể miễn cưỡng tiếp xúc với mấy con mèo khác vì Đại Hắc, nhưng mèo con chưa mở mắt thế này chắc chắn không nằm trong danh sách mèo anh có thể chịu đựng.
Chê, chê từ tận đáy lòng.
Văn Tranh đứng cạnh cửa, không chịu vào trong khi Bắc Tư Ninh tò mò đi vào.
“Mọi người chú ý chút, không được bế mèo lên… chỉ có thể chạm nhẹ nhưng phải đeo bao tay khử trùng, mèo mới sinh rất yếu….” Nghiên cứu viên đứng giữa phòng nói.
Bắc Tư Ninh tự xưng ghét mèo đưa tay.
Văn Tranh buồn cười.
Hắn đeo bao tay, hai mắt dịu dàng hơn bình thường một chút, không giống bộ dạng nên có của một người ghét mèo chút nào.
Văn Tranh không thấy rõ chuyện trong nôi, nhưng có thể dùng cử động cánh tay của hắn để tưởng tượng, hẳn hắn đang lật mèo con lại, đụng chóp mũi rồi lại bóp nhẹ chiếc đuôi……
Hắn chắc chắn không thích mấy phòng thí nghiệm kia, nhưng mèo đã ra đời rồi cũng đâu thể nhét ngược lại vào trong ống nuôi cấy.
Văn Tranh không biết sao lại lấy điện thoại ra, đứng cạnh cửa chụp Bắc Tư Ninh một tấm.
Mở ra xem lại, Văn Tranh cảm thấy mình tiến bộ rất lớn.
Anh không còn là trai thẳng chụp ảnh nữa, thậm chí còn không cần hỏi lại lớp học (nhiếp ảnh) đã cảm thấy vô cùng đẹp rồi, anh còn muốn đăng lên Weibo.
Văn Tranh đặt điện thoại xuống, nhìn sơ qua cánh tay của Bắc Tư Ninh lặp lại hành động khi nãy.
Cứ như đang kiểm tra từng chú mèo vậy.
Nửa đường cuối Lưu Ngân Hà không hề xuất hiện, chờ đến khi bọn họ rời khỏi nơi nuôi mèo con, hắn mới chống nạn cười tươi rói dẫn bọn họ đến nhà ăn.
Văn Tranh ghét sở nghiên cứu, anh chưa bao giờ ăn được cái gì trong không gian chỉ toàn bốn bức tường trắng xóa này, nó khiến anh đau đầu chóng mặt buồn ói.
Sau khi rời khỏi đây, hít mấy hơi không khí lành lạnh mới cảm thấy tốt hơn chút.
“Bắc Tư Ninh?” Văn Tranh gọi một tiếng, mèo tinh đang đứng trước sở nghiên cứu nhìn chằm chằm nó, cảm giác rất không bình thường.
“Ừ.” Bắc Tư Ninh tỉnh bơ nói, quay đầu đi về phía anh.
Mọi người đã đi hết, mấy cô bé nhìn lén Bắc Tư Ninh đều đã lên xe buýt, Văn Tranh hỏi hắn: “Nhìn gì vậy?”
“Nhìn thằng ngu.” Bắc Tư Ninh giơ tay chỉ.
Lưu Ngân Hà không biết đang nói gì với thư ký ở trước cửa sở nghiên cứu, trông hắn có vẻ đang rất giận, phối hợp với tư thế chọi gà của hắn rất chi là buồn cười.
Văn Tranh thở phào nhẹ nhõm, kéo tay áo hắn: “Chúng ta cũng đi thôi.”
Hiệu suất của phóng viên rất cao, đến chạng vạng tối, bài đăng tâng bốc tập đoàn Galaxy xuất hiện, có vẻ bọn họ không sợ tâng quá tập đoàn Galaxy bay luôn lên ngân hà thì phải.
Hình ảnh mấy bé mèo con là tốt nhất, ai thấy cũng thích, âm thanh lên án bọn họ cũng giảm đáng kể.
Lúc Văn Tranh nấu cơm cho Đại Hắc, anh rất muốn hỏi nó ý nghĩa của động tác kỳ lạ kia, mất tập trung để rồi phỏng. Đối với đầu bếp mà nói là rất mất mặt, anh vội vàng lật hòm thuốc tìm thuốc bôi.
Đại Hắc cuối cùng cũng chuyển từ trạng thái theo đuổi thần tượng sang chủ tịch, chân nó đá văng cái tay đang tìm thuốc của Văn Tranh sau đó nhìn chằm chằm anh ngâm tay vào nước.
“Grào…” Đại Hắc vẫy đuôi bất mãn, chui đầu vào trong hòm thuốc, tìm một hồi thì ngậm một ống chích ra.
“Muốn….. muốc chọc bể trước?” Văn Tranh hỏi nó, đến khi Đại Hắc đáp lại thì giơ tay sờ tai nó, anh giải thích: “Không cần, sẽ xẹp ngay thôi.”
“Grào…”
“Được, tao chọc.” Văn Tranh vội nói.
Rửa nước xong chọc bể, bôi thuốc băng bó cẩn thận xong. Một người một mèo ngồi đối diện nhau ăn tối.
Văn Tranh mơ màng nghĩ, Đại Hắc không nhất thì ai nhất? Mèo khác sẽ quan tâm chủ mình có chọc bể bong bóng khi phỏng không à?
Mai chung kết rồi, muốn tỏ tình. Mặc bộ đồ nào đây?
Chết rồi, còn chưa coi hết nên làm gì nếu tỏ tình thất bại nữa.
Lâu lắm rồi anh không có cảm giác thấp thỏm như học sinh tiểu học sắp được nghỉ này nữa, quản gia thông minh phải nhắc nhở anh mới miễn cưỡng nhắm mắt lại.
Một giấc ngủ không hề yên ổn.
Trong mơ là những lời ba mẹ nói trước khi ra trận, Văn Tranh gấp đến mức không thở được.
Mật mã? Không gian con? Cái gì?
Văn Tranh thấy mình càng ngày càng nhỏ lại, biến thành anh khi mười tuổi, mặt mày đẫm nước đứng trước căn phòng đang cháy hừng hực.
Bà Lưu bỗng bay từ trên trời xuống, trên người là một bộ giáp kim loại giống như nữ chính một bộ phim người máy anh từng coi.
Văn Tranh nghe được chất giọng y như anh bây giờ la lớn: “Mẹ! Con muốn kết hôn với mèo tinh!”
“!” Văn Tranh bật dậy, trên đầu là dải ngân hà xanh thẳm như bình thường, nhưng có chỗ sai sai. Giường anh đang run nhẹ.
Loại run này nhỏ đến mức có lẽ chỉ mình Văn Tranh mới phát hiện, nếu đo thì chắc chỉ mới cấp 3.
Đây thật sự là động đất à?
Văn Tranh nhìn lướt qua, Đại Hắc không ở trên giường, anh nén cảm giác không ổn trong lòng xuống, bước ra ngoài.
Mặt dây chuyền trên cổ đong đưa, đánh nhẹ lên da.
“Đại Hắc?” Văn Tranh kêu mấy tiếng, không có tiếng trả lời. Anh cố tình mở cửa sổ.
Đứng trong phòng khách, điện thoại bỗng sáng lên, anh mở ra, con ngươi co lại.
Sở nghiên cứu của tập đoàn Galaxy nổ!
Mới vừa, nổ!?
Văn Tranh cũng muốn nổ theo, tùy tiện mặc đại một chiếc áo khoác khá dày trong ba phút rồi vừa bấm điện thoại vừa vọt khỏi phòng.
Bảo vệ trong chòi bảo vệ của tiểu khu ngủ gà ngủ gật, chỉ có máy quay quay được một tia sáng xẹt qua, Văn Tranh chạy trên đường, liên tục gọi cho Bắc Tư Ninh, cuối cùng cũng có người bắt máy sau ba lần không gọi được.
“Đại Hắc!” Văn Tranh tức giận hét: “Đi về ngay!”

Hậu trường nhỏ:
Ninh Ninh: Trời lạnh rồi, để tập đoàn Galaxy nổ thôi.
Tranh Tranh:??? Đây là chú mèo thiên sứ của mình ư!???
–—-
Ngọc Thuỵ: Cập nhật tình hình chương sau. Văn Tranh tỏ tình nha mọi người
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.