Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 45:




Tập đoàn Galaxy, là tập đoàn phân phối thú cưng và đồ dùng dành cho thú cưng lớn nhất Trung Quốc. 
Ngoại trừ hợp tác với các trung tâm lai mèo lớn, bọn họ cũng có trung tâm nghiên cứu riêng, bọn họ có thể tự tạo ra nhiều giống mèo khác nhau, thậm chí còn từng đăng ký bản quyền vài loài mèo. 
Ví dụ giống mèo mới ra mắt mùa xuân năm nay, giống mèo đuôi thỏ “Quả cầu bông”, vừa mới ra mắt đã tạo nên một làn sóng nhỏ.
Ngoại trừ cái này ra, bọn họ cũng có vài giống mèo đặc biệt, ví dụ như mèo Anh lông ngắn màu vàng tên “Mềm mại vàng kim”, hay những chú mèo rừng Na Uy có đôi mắt khác lạ tên: “Tiên trong rừng”, đều là thú cưng xuất thân từ trung tâm nghiên cứu của Galaxy, bọn họ muốn làm thị trường phong phú hơn, muốn các “thượng đế” có nhiều sự lựa chọn hơn. 
Mà vài gen không ổn định nên không thể di truyền càng khiến giá trị của con mèo tăng lên gấp bội, tuy vẫn thua ngôi sao sáng chói Clara, nhưng vẫn vang danh trong giới mèo. 
Biệt thự của Wendy nằm trong núi, đứng bên trong lớp kính chống sương mù nhìn ra ngoài là có thể thấy ngay rừng cây rậm rạp. 
Một chú chó săn to đang hì hục đào đất, trong miệng nó là một chiếc dép, nhìn hoàn cảnh thì có lẽ muốn muốn chôn chiếc dép này xuống đất. 
“Nhìn đi, đây là thí sinh cuộc thi lần này.” Wendy chỉ hình chiếu trên tường trắng, trên đó là sơ yếu lý lịch của tất cả chú mèo tham gia cuộc thi “Giống con [Ultraman] này, mèo rừng Na Uy, nhưng lại có mắt màu của đại dương tắm nắng, mống mắt sạch sẽ, hơn nữa nghe đồn vừa thông minh vừa quấn người. Cả [Mai Mai] này nữa, tuy hơi mập, nhưng là mèo Mỹ tai xoắn đuôi thỏ hiếm hoi, nghe đồn cũng rất hoạt bát thông minh…”
Văn Tranh nhìn mấy con mèo, tâm trạng chẳng chút gợn sóng. 
Đặng Phác Ngọc đi từ ngoài cửa vào, trên cổ là khăn choàng to sụ, vừa vào đã la hét than lạnh. 
“Bia về rồi đây!” Cậu ta cởi giày chạy bình bịch đến, vừa cởi áo khoác vừa xúc động: “Biệt thự này của chị Wendy quá ngầu, em chưa bao giờ nghĩ đến ngày em sẽ lái xe hai tiếng chỉ để mua bia.”  
Biệt thự này ở vùng ngoại ô cách Dung Thành ba tiếng lái xe, ra khỏi thành phố rồi vẫn phải chạy thêm một tiếng để vào núi, đoạn đường từ thành phố vào núi không hề có chỉ đường, tài xế chỉ có thể dùng cảm xúc mạnh mẽ của mình để chèo chống chiếc xe đến đích, một nơi hết sức bí mật. 
Nếu bình thường, Văn Tranh chắc chắn không nhận lời mời của Wendy, chạy đến nơi thế này để trải qua ngày cuối tuần. Nhưng nghĩ đến núi rừng hợp cho động vật chạy nhảy hơn, nên anh cũng đồng ý sau một hồi do dự. 
Wendy nói muốn nghiên cứu cuộc thi bông hậu thú cưng với anh, Đặng Phác Ngọc nghe xong cũng ồn ào đòi đến sau khi nghe tin. 
Vốn Bách Sương cũng phải đến, nhưng hắn lại bận chút việc, thế nên ba người một chó một mèo lâm vào tình trạng uống bia trong gió lạnh. 
Văn Tranh cầm rót bia vào ly mini rồi đưa cho Đại Hắc: “Chỉ được uống tí thôi.”
Đại Hắc liếm hai cái, sắc mặt lập tức thay đổi, mặt mày chằm dằm quay lại ghế sofa ban nãy nó ngồi, nhìn chằm chằm con chó ngu đang cố gắng hết sức chôn dép bên ngoài. 
“Tóm lại-“ Wendy đeo băng đô lên đầu, cố định tóc mái lại: “Có rất nhiều mèo tham gia, cạnh tranh khốc liệt vô cùng, hơn nữa sáu trong mười hạng đầu luôn là mèo của mấy cửa hàng của Galaxy.” 
Đặng Phác Ngọc: “Cho nên là, chỉ cần một trong sáu con mèo đó thắng thì cũng coi như kiếm thêm cho Galaxy?”
Wendy bóp gò má bầu bĩnh của Đặng Phác Ngọc: “Đúng là kiếm thêm đó, nhưng không phải kiếm nhiều trong khi đầu tư ít đâu. Tôi có vào kho dữ liệu cuộc thi này xem thử, phát hiện, tên Lưu Ngân Hà kia đăng ký tham gia.”
“Lưu Ngân Hà?” Đặng Phác Ngọc mờ mịt: “Ai?”
Wendy kể tóm tắt chuyện trong bể bơi lại, Đặng Phác Ngọc sợ hãi rú: “Cái gì!? Anh ta để mèo anh ta nuôi nhìn anh ta bơi? Anh ta không có ném luôn mèo vào trong nước cho nó bơi với mình chứ?” 
Bầu không khí chìm vào im lặng. Mọi người thật sự cảm thấy hắn ta chỉ cần hứng là sẽ làm.
Đặng Phác Ngọc chạy lại bên cạnh Đại Hắc, do dự giơ tay ra, bị Đại Hắc nhìn một cái mới ngượng ngùng rút về: “May là Đại Hắc của chúng ta không rơi vào tay loại người đấy, bây giờ nhìn lại, anh Tranh nuôi mèo mát tay quá thể, nhìn lông nè, sáng bóng mượt mà luôn.”
Đại Hắc vừa lòng gác cằm lên chân. 
“Tôi cũng thấy Đại Hắc rất đẹp, giống cún nhà tôi ấy, anh tuấn.” Wendy bấm bấm điều khiển từ xa, chiếu thêm vài thứ cho cả bọn xem: “Tiếc là bây giờ ai cũng thích cái thứ…..hình thù kỳ cục này. Ngay cả bảng cún của tôi cũng toàn mấy con như Phốc Sóc….chó mặt xệ….”
Đặng Phác Ngọc kinh ngạc nói: “Còn có cả rùa đen!? Sao đấu với chó được?” 
“Đúng vậy.” Wendy nói: “Có 2 bảng cả thảy, một là mèo, hai là tất cả ngoại trừ mèo. Nhưng mà năm nào chó chẳng thắng, tuy cũng chẳng có bao nhiêu chó, nhưng mấy loài khác càng ít hơn, tham gia cho vui thôi.”
Dứt lời, Wendy huýt sáo, gọi lớn: “Groza.”
Chú chó đang hì hục đào đất bên ngoài chạy vào nhà, há mõm, thè lưỡi ra ngoài muốn nhào lên người Wendy. Một người một chó quậy một hồi, vô tình đụng trúng điều khiển tự xa, cảm ứng của điều khiển từ xa quá nhạy, vừa đụng nhẹ đã tự đổi mấy trăm tấm hình, cuối cùng dừng lại bằng tấm hình chụp một chú mèo màu vàng. 
Văn Tranh hơi bất ngờ: “Này không phải mèo ta lông ngắn à?” 
Wendy cười đến mức chảy cả nước mắt, cô nàng khó khăn xoay người ngồi dậy, lúc ngẩng đầu nhìn cũng kinh ngạc hết mức: “Đúng rồi, là chú mèo cuối cùng đăng kí tham gia a?”
“Không phải hồ sơ do cô tìm?”
“Tôi trực tiếp hack vào cơ sở dữ liệu của cuộc thi. Yên tâm, bọn họ không phát hiện đâu.” 
Văn Tranh cùng Đặng Phác Ngọc: “...”
Đặng Phác Ngọc nhặt điều khiển từ xa lên, bấm thêm mấy tấm nữa, hô lớn: ‘Anh Tranh chị Wendy, mọi người nhìn nè! Nhiều mèo ta quá, không phải chỉ có một con này!” 
“Còn tên nữa….Hoàng Hổ Cường? Ly Bạch Dạ? Hoàng Thiết Trụ…ôi chu choa cái này hay nè, Diệp Ngữ Băng, há há há …ôi, không được rồi….” Wendy cười lớn, Groza bắt chước cô, hả họng ư ử mấy tiếng đứt quãng. 
Mấy con mèo này vừa giống mèo hoang trong núi mà Bách Sương từng nhắc đến, vừa  giống mèo lông ngắn trong tài liệu mấy trăm năm trước. Lông của bọn nó đủ màu khác nhau, có màu lông lốm đốm, sọc hổ, tam thể, trắng thuần, bò sữa, các hồ sơ đăng ký xếp chồng lên nhau trông khá đẹp mắt. 
Nhìn kỹ lại một chút, quả nhiên chủ nhân là cùng một người, tên là Ông Chủ Hoàng. 
“….” Đặng Phác Ngọc im lặng lôi điện thoại ra chụp một tấm lưu niệm, lẩm bẩm: “Ba má “tuyệt vời” nào đặt tên thế này cho con mình vậy, chẳng lẽ là một cách thức gửi gắm ngụ ý tốt lành nào đó mới ra đời?” 
Văn Tranh nhìn sang Đại Hắc theo bản năng, mà Đại Hắc thì đang nheo mắt, trông rất thờ ơ. 
Chả lẽ không liên quan đến hắn ta?
Một người thích mèo hoang rớt từ trên trời rớt xuống, dẫn một đám mèo hoang đi dự thi?
“Haizzzz” Wendy thở dài: “Tôi có cảm giác, cuộc thi lần này sẽ thú vị lắm.” 
Groza đắc ý bắt chước cô nàng gật đầu. 
Người giúp việc nhà Wendy bê một chậu tôm hùng đất to tướng ra, cả bọn bắt đầu khui bia, bắt đầu nhậu.
Đại Hắc làm ổ trên ghế sofa, xem tập cuối bộ phim [Mẹ Chồng Của Tôi].
Wendy: “Có lẽ hai cậu không chú ý đến điểm này, mấy thú cưng tham gia cuộc thi không chỉ có mỗi vẻ ngoài, thi mà, phải lanh lợi này, thông minh này, rồi tài nghệ thế nào nữa….nếu không hai cậu cho rằng vì sao Clara có thể leo lên vị trí dẫn đầu? Đẹp thì thế nào, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ là một con Ragdoll mà thôi, chẳng có gì đặc biệt.”
Cô vừa ăn vừa giải thích quy tắc.
“Đến lúc đó sẽ có cuộc thi vượt chướng ngại vật đơn giải, hỏi đáp trí tuệ, nhốt một đám mèo vào chung một căn phòng rồi xem phản ứng các thứ, các vòng thi rất phong phú, thành thử lượt xem lần nào cũng cao ngất ngưỡng.”
Văn Tranh thật sự không nghĩ đến mấy vấn đề này, vừa lột vỏ tôm vừa hỏi: “Cho nên, trả lời đúng một câu hỏi thì được bao điểm?”
“Hả?” Wendy liếc nhìn anh: “Cậu nghĩ gì vậy, này chọn bông hậu chứ có chọn thủ khoa đâu, hiển nhiên xem chú mèo nào đáng yêu nhất khi trả lời rồi, điểm tỉ lệ thuận với nhan sắc.”
“….” Văn Tranh suýt chút nữa là sặc, ho hai cái, làm Đại Hắc đang tập trung xem phim quay đầu nhìn, sau khi thấy anh chẳng sao thì quay đầu coi phim tiếp.
Văn Tranh: “Thế rốt cuộc thi thế nào?”
“Nghe nói bỏ phiếu hiện trường. Giai đoạn sau còn có bỏ phiếu online. Mỗi tài khoản một phiếu, Galaxy Pet Chains cũng không mua phiếu ảo, năm nào cũng tham gia rất đàng hoàng.”
Uống một hồi, Đặng Phác Ngọc anh dũng hy sinh, nằm ngủ ngon lành dưới đất, Văn Tranh bèn đứng dậy lấy áo khoác đắp cho cậu chàng.
“Năm đó lúc Clara dự thi, ở hạng mục bắt mồi, cô bé bắt vài con chim sẻ, nhưng cô bé lại đưa con sẻ kia cho mấy con mèo không bắt được con mồi, không giữ lại cho mình dù một con. Vừa có thực lực, cũng biết chăm sóc mèo khác, còn tỉ mỉ liếm lông cho mèo khác, vừa dịu dàng vừa đẹp, hiển nhiên có thể hút fans. Sau đó cô bé vừa thông minh vừa giàu cảm xúc cứ thế nổi đình nổi đám đến tận bây giờ.”
Wendy: “Tôi thấy Đại Hắc thông minh thế này, chắc chắn sẽ là một đối thủ nặng ký.”
Văn Tranh im lặng không nói gì, cứ mỗi lần tưởng tượng cảnh Đại Hắc đi làm mấy chuyện này là lại có cảm giác kỳ kỳ.
Nhưng anh có niềm tin với Đại Hắc, cho dù nó không liếm lông cho mèo khác, thì nó cũng là chú mèo cưng nhất cuộc thi.
……Suy cho cùng cũng có 90% người khác không biết.
Trời lạnh rồi, để Galaxy Pet Chains phá sản đi thôi.
***
“Hoàng Hổ Cường!”
“Có!”
“Ly Bạch Dạ!”
“Đây nà ~”
“Hoàng Thiết Trụ!”
“Ừ.”

“Diệp Ngữ Băng!”
“…..”
Nhóc lông vàng Ông Chủ Hoàng yên lặng đánh dấu tick lên danh sách: “Ừ, đủ người.”
Hoàng Hổ Cường sáp lại gần: “Anh họ à, Diệp Ngữ Băng chưa đến.”
Ông Chủ Hoàng nhỏ giọng mắng hắn “Người ta là ngôi sao, lịch trình bận rộn, cứ coi như cậu ta đến rồi đi, thông minh lên.”
“Ồ.” Hoàng Hổ Cường là một bé mập mạp, nghe Ông Chủ Hoàng nói xong bèn ỉu xìu lùi ra, chôn mình trong một đống nam nữ ăn bận như yêu ma quỷ quái, tỏ ra ngoan hiền.
Nhóc lông vàng gõ gõ tấm bảng đen, bảo mọi người im lặng tận mười lần mới kéo được sự chú ý của cả đám, thu hút sự chú ý thôi mà cũng toát hết cả mồ hôi mẹ mồ hôi con.
Tầng hầm rất nhỏ, nằm dưới cửa hàng đồ dùng cho thú cưng của nhóc lông vàng,  bình thường chất đống hàng hóa, nay cậu tạm biến nó thành phòng họp, gọi các anh chị em cùng tộc trong thành phố đến họp.
“Cái đó, mọi người biết rồi ha.” Nhóc lông vàng hắng giọng: “Tóm lại là, tiền bối đại yêu bảo chúng ta gom thành một đội, đi tham gia cuộc thi bông hậu của thú cưng, [Cúp Galaxy].”
Một cô gái nhuộm tóc sặc sỡ giơ tay “Vàng bảy này, chúng ta không phải thú cưng.”
“Đúng vậy đúng vậy, thú cưng gì chớ, ngứa đít quá.”
“Tiền bối còn muốn đi giật cúp á? Ôi chu choa mạ ới….”
“Gọi tôi tới đây chỉ vì chuyện này? Tôi không đồng ý!”
“Trước giờ loài mèo chúng ta toàn một thân một mình, không có nhu cầu tụ thành bầy như mấy con chó ngu si, quá low.”
“Con đường của tôi tôi làm chủ.”
“Má nó Diệp ngữ Băng cố tình vắng mặt, má nó khôn khôn vừa thôi.”
“….”
Trái một câu phải một câu, làm nhóc tóc vàng nghe đến mức choáng đầu. Cậu vội vàng hô hai mấy lần im lặng nữa, rồi mới móc một hạt châu nhỏ khỏi túi không gian tùy thân.
Đặt hạt châu lên trên thùng giấy của hãng cá hộp nào đấy, bỗng nhiên, áp lực của đại yêu đè thẳng xuống đầu chúng mèo có trong phòng, mọi mèo chỉ cảm thấy huyết áp tăng cao, khung cảnh trước mặt đen sì, cổ họng như bị thứ gì đó chắn ngang, không khí xung quanh cũng bị ai đó rút sạch, khiến cả bọn không tài nào cử động được.
Năm giây sau, áp lực giảm bớt, chúng mèo chưa tỉnh hồn chất đống trong phòng thành tháp như tháp người của những vận động viên Aerobic chuyên nghiệp, chưa kịp ổn định cơ thể đã nghe hạt châu kia phát ra âm thanh.
“Ngoan ngoãn tham gia.”
Chỉ bốn chữ, vừa lớn vừa có khí phách, không có chữ nào nhảm nhí.
Rất ngầu.
Nhóc lông vàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cho nên là mèo bị ảnh hưởng ít nhất, sau khi cậu nhẹ nhàng nhét hạt châu quý giá kia vào túi không gian của mình lại bèn thở phào một hơi, nói: “Haizzz, tôi có gạt mọi người đâu….”
Cô gái đầu tóc sặc sỡ kia hét lên: “Nhanh, đứa nào lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Ngữ Băng coi!”
“Đúng đúng đúng, gọi cho nó nhanh lên.”
“Diệp Ngữ Băng đúng là tên đần mà.”
“Diệp Ngữ Băng quá ngu, giờ mà còn cúp nữa, thể nào cũng hối hận.”
“Nếu tiền bối biết Diệp Ngữ Băng không thèm quan tâm thế này, ngài ấy có một vuốt bóp chết nó không?”
“Haizzz tiếc quá, body ngon ngẻ nhất, lại là đứa ngu nhất.”
“Qúa đúng quá đúng.”
Nhóc lông vàng hài lòng vỗ tay: “Vì lần đầu tham gia tập thể của tộc mèo yêu chúng ta, vỗ tay!”
Mọi người cũng vỗ tay, tiếng động vang dội: “Vỗ tay!”
Nhóc lông vàng: “Cúp vàng là của chúng ta!”
Mọi người: “Cúp vàng là của chúng ta!”
….
Ngày thứ hai, Văn Tranh và Wendy kéo tên mất khả năng leo núi là Đặng Phác Ngọc, cộng thêm một mèo một chó chơi hết mình ở ngọn núi sau nhà Wendy.
Nơi này đã được khai hoang, nhưng không hoàn toàn, thực vật chưa được hai năm đã mọc dài, khí thế đất này do ông nội ông ngoại bố mày để lại, chắn hết cả đường đi, cực kỳ ngang ngược.
Vì thể lực đáng thương của Đặng Phác Ngọc vẫn chưa hết cơn say, Văn Tranh và Wendy không đi sâu vào trong, mà tìm một nơi trải thảm dã ngoại.
Đặng Phác Ngọc: “Em bắt đầu….lo lắng….” Cậu ta vẫn chưa lấy lại nhịp thở, vừa bỏ ba lô trên vai xuống, vừa móc đồ ăn ra, một hộp hải sản, một gộp thịt bò, còn có một hộp đồ ăn vặt: “Nghe nói đại hội streamer…phải đi du lịch, toàn bộ quá trình còn có máy quay quay lại, hộc hộc….nếu lúc đó là cái gì đấy tưa tựa leo núi…em chả phải sẽ mất luôn cái mặt này à….”
Văn Tranh ồ một tiếng, mở khóa điện hộp cơm hải sản nóng hầm hập ra, đặt cơm lên thảm “Sẽ không.”
“Tại sao?”
“Vì đa số streamer chẳng khác gì cậu.” Văn Tranh bình tĩnh nói.
Đặng Phác Ngọc: “…”
[Cuộc thi live stream] đã đi được nửa chẵng đường, Văn Tranh sau khi Sơn Vũ Dục La đi bóc lịch thì cũng lục tục hoàn thành ba phó bản bạch kim nữa.
Nhờ vụ của Sơn Vũ Dục La, số lượng quà tặng của anh bỏ xa bình thường, cách người thứ hai và thứ ba cả ngọn núi. Đặng Phác Ngọc ôm đùi bự của Văn Tranh cũng bò nên được hạng ba.
Cho dù Văn Tranh không livestream cũng rất khó rớt hạng, huống chi anh thường livestream với Vương Nhất Khởi, là một cây hút fans khác, gần đây cp của hai người bọn họ nổi như cồn. Sơn Vũ Dục La không có ở đây, cuộc sống của mọi người cũng chả có gì thay đổi.
Quả nhiên là thế giới vô tình, vắng mợ thì chợ vẫn đông.
“Anh Tranh của em ơi, anh tính mời ai đi chung thế?”
Văn Tranh hồi thần, nghe vậy bèn hửm một tiếng thay cho câu hỏi.
Đặng Phác Ngọc: “Anh Tranh của em….không phải em đã gửi thông báo cho anh rồi à, quản lý của anh cũng không nói gì luôn? Đại hội streamer ấy!”
“Không phải bảo đi du lịch?”
“Đúng á, mỗi streamer có thể mang theo một người, người yêu, bạn bình thường, con trai con gái hay ba mẹ, thậm chí là fan bốc thăm trên Weibo cũng được, em thấy có streamer làm thế rồi á.”
Thật ra Văn Tranh không có để ý đến điều khoản này, định hỏi có thể không dẫn theo được không, nhưng lời ra đến miệng rồi lại bị chủ nhân của nó nuốt xuống.
Cơm nóng trong hộp bắt đầu bốc hơi nước, mùi thơm phức của đồ ăn xộc vào mũi mọi người, anh quét mắt tìm Đại Hắc theo bản năng, nhưng nhìn trái nhìn phải vẫn chẳng thấy đâu.
Wendy: “Tìm gì? Mèo của cậu?”
Cô cắt thịt bò, không ngẩng đầu lên “Nãy mới thấy ở trong rừng với Groza đấy, để tụi nó chạy một chút, Groza sẽ mang mèo về.”
Văn Tranh vẫn hơi nhíu mày.
Trong rừng, một con mèo mun ngồi dưới tàng cây, chung quanh cũng chẳng thấy bóng dáng của con chó ngu đần kia đâu.
Trước mặt nó là một hạt châu đang phát sáng to bằng bàn tay đang lơ lửng.
“Chuyện ta giao thế nào rồi?” Miệng Đại Hắc không mở, nhưng từng câu từng chữ của nó đều chãy vào hạt câu từ trong hư không.
“Báo cáo đại ca…không, báo cáo đại vương!” Giọng của nhóc lông vàng truyền khỏi hạt châu: “Mọi người đều đồng ý tham gia, ai cũng nhiệt tình, rất vui lòng luôn!”
“Tốt.” Đại Hắc khen một câu, nói tiếp: “Các ngươi biết rõ chúng ta tham gia cuộc thi gì không?”
“Hả….” Nhóc lông vàng do dự một chút: “Cuộc thi sắc, sắc đẹp?”
“Sai.”
Đại Hắc lạnh lùng nói: “Theo những gì ta biết, cuộc thi này không chỉ đọ sắc, mà còn đọ trí thông minh.”
“Trí thông minh?”
“Đúng thế.” Đại Hắc giao nhiệm vụ: “Về sưu tập đề của mấy năm trước, bảo mọi người học thuộc đáp án, ngoài ra, mỗi người viết một bài luận, trình bày suy nghĩ về việc hợp tác, hạn là ba ngày.”
Nhóc lông vàng: “…..”
–———-
Tác giả: Đố vui nhẹ nè. Diệp Ngữ Băng từng đóng phim gì?
–———–
Chú thích:
Mống mắt:  Ở người, hầu hết các loài thú có vú và chim, mống mắt (tiếng Anh: Iris, số nhiều: irides hoặc irises) là một cấu trúc mỏng, hình tròn nằm trong mắt, có công dụng điều chỉnh đường kính và kích cỡ của đồng tử, cũng chính là lượng ánh sáng đi đến võng mạc. Màu mắt được quyết định bởi màu của mống mắt. Đồng tử thường được coi là lỗ khẩu, còn mống mắt được coi là khẩu.
Minh họa mèo ta lông ngắn: Mèo ta lông ngắn không phải là một loại mèo nha. Nó chỉ là một nhóm mèo mà thôi. Theo goggle thì do lai tạp nhiều quá nên người ta cũng không biết nó 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.