Nuôi Mèo Xong Tôi Đi Lên Đỉnh Cao Đời Người

Chương 114: Lễ Hội Lạc Vũ (1)




Cung điện núi Bắc Diêu, chạng vạng. 
“Văn Tranh Văn Tranh!” “Vương hậu Vương hậu!” “Không được rồi!” “Mặt trời lặn rồi!”
Một đám tiểu yêu chạy rầm rầm trên mái hiên bằng gỗ, con nào cũng vội vàng vọt vào trong cung điện quay mặt về phía Nam. Văn Tranh đang gõ mật mã trong ánh nắng buổi chiều, bọng mắt thâm đen. 
“Không được rồi không được rồi” Một bé thỏ yêu nhảy lên vai Văn Tranh, ngoài ra còn có một con sóc nhỏ với một con quạ đen nhỏ đang vật lộn với nhau, ồn ào vô cùng. 
Màn hình laptop của Văn Tranh bị cả đám che mất, chỉ có thể cố gắng nghiêng đầu nhìn, cuối cùng té luôn xuống đất.
“… Vậy mọi người đốt lò giùm tôi đi.” Anh nói xong, nhóm yêu quái nhỏ vui vẻ vì được nhờ, cả đám lại xông đến trước một cái lò, la lớn: “Tốt quá tốt quá! Quái vật bự có thể ùng ục nữa rồi”
Nhóm yêu quái nhỏ vọt vào đình viện như một làn khói, nơi đó đặt một chiếc máy kim loại kì lạ, mỗi người bọn nó ôm một bộ phận, xếp hàng đi đến bên cạnh nồi đun nước, sau khi lắp ráp xong thì đốt lửa. 
Máy phát điện năng lượng mặt trời cuối cùng cũng bước vào ca đêm. 
Văn Tranh thở dài, anh xoa xoa huyệt Thái Dương, móc tinh thạch sáng lấp lánh trong túi đựng đồ Bắc Tư Ninh đưa cho anh ra, chia cho mỗi yêu quái nhỏ đến cửa đòi đồ. Được đồ tốt, bọn nó chạy tán loạn, vừa chạy vừa hô: “Văn Tranh thật tốt!” “Vương hậu vạn tuế!” 
Âm thanh dần đi xa, Văn Tranh lại tập trung tinh thần gõ laptop, gõ đến khi trăng sao treo đầy trời, bên ngoài bỗng nổi gió lớn, những tấm rèm treo xung quanh bị gió thổi bay bay, mấy món đồ treo trên cây sào gỗ va vào nhau ầm ầm 
Gió nổi lên rồi?
Anh xỏ chân vào đôi guốc gỗ đứng dậy ra ngoài, khép chặt cổ áo chéo màu đen, anh ngửa đầu, nhìn thấy biển đèn lồng màu đỏ. 
Đèn hoa sen, đèn thỏ, đèn chim, đèn hồ ly, tất cả các loại lồng đèn lớn nhỏ khác nhau lấp đầy một khoảng trời, thắp sáng bầu trời đêm, các vì sao cũng không còn sáng tỏ. Đèn lồng bao la như dải ngân hà không nhìn thấy điểm cuối. 
Văn Tranh ngây người nhìn khung cảnh trước mặt, không thèm quan tâm đến cái phó bản mình vẫn chưa viết xong nữa mà vội đi tìm Bắc Tư Ninh hỏi xem chuyện gì đang xảy ra. Vừa  ra đến cửa đã đụng mèo tinh vội vã đi vào, đối phương a một tiếng, giơ tay xoa mũi, tức giận nói: “Sao em còn ở đây!? Lễ hội Lạc Vũ sắp bắt đầu rồi!!!” 
Hắn vừa nói xong là Văn Tranh đã nhớ chuyện gì xảy ra, anh đi ngang qua hắn ra ngoài, nói: “Em nhớ mà.”
“Em nhớ mới là lạ.” Bắc Tư Ninh không vui theo sau anh than vãn: “Lúc nào cũng viết mật mã, làm phó bản, biết thế không làm cái máy phát điện này cho em, khó khăn lắm mới về một lần mà cứ úm trong phòng.” 
Văn Tranh ỷ chuyện Bắc Tư Ninh không thấy được mặt anh bây giờ, bèn mỉm cười, cố tình lạnh lùng nói: “Vậy lần sau em không đến nữa.”
Bắc Tư Ninh: “….”
Năm năm trôi qua, Văn Tranh thuận lợi tốt nghiệp, chính thức gia nhập phòng kiến trúc của công ty game [Không Gian Sinh Tồn], phát triển kỹ thuật làm ra một loạt phó bản về không gian con. Công việc này không có vấn đề gì, chỉ là dễ hói, may mà Văn Tranh có thiên phú dị bẩm, nhưng sáng nào thấy đường chân tóc càng ngày càng cao cũng đồng nghiệp cũng sợ hãi. 
Bắc Tư Ninh cũng thành công đưa tập đoàn Bắc Diêu trở thành tập đoàn đồ dùng thú cưng có thị phần lớn nhất (không thể không kể công tổng giám đốc Phạm Linh Nhu), sau khi yêu lực khôi phục hoàn toàn thì cứ cách mấy tháng hắn lại quay về tu chân giới một lần. 
Bạch Lê đã trở thành Yêu vương mới, hắn cũng không tính giành lại vị trí này, chỉ ở đó giúp nó trấn tràng, xong thì quay về chơi với Văn Tranh. 
Năm ngoái, cuối cùng công sức tu luyện của Văn Tranh cũng hái được chút quả ngọt, anh tấn cấp thành công. Nhờ kết giới của Bắc Tư Ninh, anh đã có thể chịu được gió lốc của vết nứt không gian. Từ đó, Văn Tranh đã có thể đến “quê hương” của Bắc Tư Ninh, đi ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp, ra mắt tất cả Yêu tộc, cũng như lấy được cái danh “Yêu hậu”.
…. hai ngày cuối tuần kết thúc, Bắc Tư Ninh đành phải đưa anh về. 
Không còn cách nào khác, nhân viên công sở có cái khổ của nhân viên công sở, phó bản chưa thiết kế xong, mật mã chưa gõ xong, kịch bản cũng chưa nghĩ ra, làm sao có tâm trạng đi chơi!
Hai người giống vợ chồng son cứ tranh thủ cuối tuần về nhà ăn cơm vậy, cứ được nghỉ là lại về đây chơi, bất tri bất giác đã tích được một mớ thứ trong cung điện. Quần áo, dụng cụ ăn uống, sách, chip ghi hình phim truyện, biến nơi này thành cái nhà thứ hai đúng nghĩa. 
Để tiện cho Văn Tranh tăng ca, Bắc Tư Ninh đường đường là tiền Yêu vương mà lại xắn tay áo học chế tạo cơ khí, làm cho anh một cái máy phát điện chuyên dụng, nói chung là rất cố gắng. 
Tháng này Văn Tranh rất bận, không định sang đây chơi, nhưng lại bị Bắc Tư Ninh kéo sang. 
Bởi vì sắp đến Lễ hội Lạc Vũ rồi. 
Chim trong núi Bắc Diêu, cầm đầu là Khổng Tước, cứ đến tháng tám hằng năm là bắt đầu thay lông. Lông chim của Yêu tộc là nguyên liệu luyện khí rất tốt, nhất là khi chủ nhân của nó đạt được cảnh giới nhất định, ví dụ như Khổng Tước, một sợi lông chim rụng thôi cũng đủ khiến mọi người giành đến sức đầu mẻ trán. 
Vì để tuyên truyền sự hùng mạnh của Yêu tộc cũng như xúc tiến trao đổi với tu sĩ Nhân tộc, từ hai trăm năm trước, núi Bắc Diêu cứ năm năm là lại tổ chức Lễ hội Lạc Vũ một lần.
Trong ngày này, hàng triệu cô cậu chim ở núi Bắc Diêu sẽ bay lượn trên bầu trời, lông chim tràn đầy linh lực sẽ rụng và rơi xuống như sao băng. 
Mà Nhân tộc được mời đến có thể nhặt mỗi người một chiếc, sau khi lễ hội kết thúc thì có thể mang nó đi miễn phí. 
Năm nay đúng lúc diễn ra Lễ hội Lạc Vũ, đây là một lễ hội chứng tỏ sự phồn thịnh của Yêu tộc, Bắc Tư Ninh cũng sẽ xuất hiện để trấn lễ. Cho nên hắn có làm cách gì cũng phải lôi Văn Tranh theo, đây là Yêu hậu của hắn!
Không ngờ hắn xem chuyện này quan trọng đến vậy mà Văn Tranh chỉ lo trốn trong phòng gõ mật mã. 
Thậm chí hồi nãy hắn chỉ mới than có vài câu thôi, có phải không thèm làm máy phát điện cho em ấy nữa đâu…. mà em ấy đòi không đến nữa!
Bắc Tư Ninh giận mà không có chỗ xả, há miệng định gào lên nhưng lại thấy Bạch Lê với Thiên Hồ chạy đến, vừa thấy hai người họ thì mắt sáng rỡ. Bắc Tư Ninh lập tức nuốt mấy câu kia về, mặt đỏ bừng vì phải nhịn lại, hắn nói: “Tìm được em ấy rồi, đang định đi thay y phục.” 
“Vậy thì tốt, cũng không còn sớm nữa.” Thiên Hồ vứt cho Văn Tranh ánh mắt đầy quyến rũ, làm khoé miệng Bắc Tư Ninh giật giật.
Bạch Lê ngu ngơ hỏi: “Sao Đại Vương không vui vậy? Ngài cãi nhau với Vương hậu hả?”
“Sao có thể!” Bắc Tư Ninh lớn tiếng nói: “Con hồ ly ngươi biết nói chuyện không vậy? Có cần ta đưa cho ngươi một cuốn [Nghệ thuật giao tiếp] không! Sao Văn Tranh có thể cãi nhau với ta được?”
Nói xong thì không đợi Văn Tranh trả lời đã kéo tay anh: “Nhanh lên, sắp muộn rồi.” 
Văn Tranh: “…”
Núi Bắc Diêu rất lớn, cung điện cũng phải xây sửa rất nhiều sau khi bị phái Lục Hợp tấn công. 
Tuy không cầu kì chi tiết bằng kiến trúc của Nhân Tộc, nhưng khi mở toang cửa lại có loại cảm giác phóng khoáng khác. 
“Lại đây lại đây!” Vừa vào tiền điện, Văn Tranh đã bị hai chị xinh đẹp kéo đi, đầu óc quay cuồng vào một căn phòng chuyên cất trang sức quần áo, bị nhấn xuống ghế. 
“Khoan!” Anh thấy Bắc Tư Ninh không vào, vừa định đứng dậy đi theo lại phát hiện mình không cử động được, chỉ nghe mấy chị xinh đẹp cười nói, còn liên tục có người chạy ra chạy vào. 
“Vương hậu!” “Là Vương hậu nha!” “Vương hậu đẹp trai quá trời quá đất luôn….” Hết người này Vương hậu đến người kia Vương hậu, Vương hậu Vương hậu một hồi làm đầu Văn Tranh nhức tưng tưng. Càng ngày càng có nhiều nữ yêu quái vào trong, ai cũng đẹp đến mức không thực, mặc dù Văn Tranh đã quen rồi, nhưng được nhiều cô gái đẹp thế này vây quanh vẫn thấy hơi nghẹt thở. 
“Lại đây, thay y phục cho Vương hậu nào, lát nữa Vương hậu còn phải đi chơi với Đại Vương đó!”
“Đúng thế, Vương hậu đừng gấp nè, Đại Vương cũng thay y phục đó nha, hôm nay là lễ hội mà, phải ăn vận thật đẹp chứ, Yêu tộc chúng ta không thể mất mặt được!” 
“Nói gì vậy trời, sao Vương hậu có thể làm mất mặt Yêu tộc được, xem Vương hậu đáng yêu đến thế nào kìa? Ta chưa từng thấy Nhân tộc nào tuấn tú đến vậy đâu!”
“Nhân tộc mười người thì hết chín người xấu rồi, mà xấu nhất là mấy người tự tin quá đà.”
“Đúng vậy, Vương hậu của chúng ta, chính là mới nở…. cái gì ấy nhờ?”
“Sen! Là hoa sen! Hôm qua mới nói mà quên rồi, đồ đần này!” 
Ngọc Thuỵ: Nguyên câu là Xuất thuỷ phù dung, đẹp như sen mới nở.
Quần áo của Văn Tranh bị lột xuống phân nửa, gào mấy lần nhưng không ai nghe, cuối cùng dọng một phát vào bàn trang điểm, cái gương kia không sao mà tay anh đỏ bừng. 
Văn Tranh: “….”
“Được rồi!” Cứu tinh của anh đi vào, Văn Tranh có chút cảm động, anh ngẩng đầu, đập vào mắt là Thiên Hồ hồi nãy mới gặp. 
Người đẹp đích thực đến thì các chị gái khác nhanh chóng rời đi, căn phòng lập tức yên lặng đi, pháp khí xinh đẹp phát sáng treo hai bên bàn trang điểm, Văn Tranh thở hổn hển chỉnh lại quần áo của mình, nhìn Thiên Hồ từ từ đi về phía anh.
Lần đầu nhìn thấy Thiên Hồ và Khổng Tước, nói thật Văn Tranh cũng rất bất ngờ. 
Đó là một vẻ đẹp bùng nổ, đùng một phát chiếm trọn tâm trí người khác, hai cô gái một trong sáng một quyến rũ, cho dù có thể đứng vững trước mặt các nàng thì linh hồn cũng không còn trong cơ thể nữa.
Văn Tranh khi ấy cũng sượng cứng người, sau đó bị Bắc Tư Ninh nhéo gáy thật mạnh mới tỉnh. 
Cũng may có đẹp thế nào thì cũng là vỏ bọc bên ngoài, nhìn nhiều sẽ chai, chỉ có người mình yêu mới nhìn hoài không chán. Filter của Văn Tranh có tác dụng trở lại, đêm hôm đó, trước khi ngủ đã đưa ra kết luận: Vẫn là Bắc Tư Ninh đẹp hơn.
Bây giờ Thiên Hồ mặc một bộ y phục thuần trắng, đôi môi đỏ mọng và đuôi mắt khẽ nhếch, trên tay là một cái khay. 
“Xin lỗi, các nàng ấy suồng sã quá.” Nói xong thì đặt chiếc khay lên bàn. 
Văn Tranh lắc đầu, cúi đầu nhìn cái khay. 
“Là y phục được chuẩn bị cho tối nay, lát nữa phiền ngài ra sau bình phong thay. Chỗ nào không vừa thì ta sẽ sửa lại.”
Văn Tranh vòng ra sau bình phong, anh giũ quần áo ra, là một bộ trường bào màu đen thuê hoa văn màu đỏ, còn mơ hồ phát sáng.
Lần đầu anh đến đây cũng đã từng mặc quần áo truyền thống, nhưng ngại tay áo quá phiền nên toàn mặc áo cổ chéo ngắn tay, đây là lần đầu mặc thêm áo choàng ngoài thế này. 
“Biết mặc không? Cần ta giúp ngài một tay chứ?” Giọng Thiên Hồ vang lên bên kia bình phong, Văn Tranh bị mấy cái dây đeo làm cho đau hết cả đầu, nghe vậy thì dừng lại một chút để suy nghĩ, sau đó đành bó tay nói: “Được.”
Thiên Hồ cười híp mắt đi từ bên kia bình phong vào, bởi vì đôi mắt hồ ly trời sinh cho nên cũng không biết có phải nàng cố tình tính kế hay không. 
Bàn tay mềm mại nhận đai lưng của Văn Tranh, thắt vào hông thay anh. Sau đó nàng kéo vạt áo xuống, kéo xong lại giơ tay sửa lại cổ áo. Mùi hương dịu dàng thoang thoảng trong bầu không khí ấm áp, làm cái đèn lơ lửng giữa không trung cũng đong đưa nhẹ.
“Nếu chỉ xét về tuổi tác, ngài vẫn còn là con nít nhỉ.” Bạch Hồ nói: “Con trai của ta còn lớn hơn ngài cả trăm tuổi.”
Văn Tranh: “….”
Không biết nên nói gì. 
“Nhưng đôi khi ta nhìn ngài, ta cảm thấy Nhân tộc thật sự rất tuyệt vời, rõ ràng chưa bao nhiêu tuổi nhưng lại lớn thế này.” Câu này nghe qua thì hơi kì lạ, nhưng nếu suy nghĩ một chút thì sẽ hiểu được ý của cô. 
“Tư Ninh trước mặt ngài, đôi khi nhìn như một đứa con nít vậy.” Mắt Thiên Hồ cong như vầng trăng khuyết: “Cảm ơn ngài đã chăm sóc ngài ấy, sau này cũng phiền ngài rồi.” 
Tóc anh được Thiên Hồ dùng một chiếc kẹp nhỏ để cố định, Văn Tranh không dám cử động, chỉ dám ừ một tiếng như có như không, anh cảm thấy hơi ngại. 
Lúc này cửa lại bị kéo ra, một người đàn ông mặc đồ xám bước vào, cầm theo một chiếc rương lớn, tay còn lại là một gói vải. 
“Thiên Hồ.” Mặt y lạnh lùng, chào Thiên Hồ xong thì quay sang chào Văn Tranh: “Văn Tranh.”
Văn Tranh biết y, Bắc Tư Ninh đã từng giới thiệu với anh, nhưng sau khi xem quá khứ của Bắc Tư Ninh, anh cũng không thích người này lắm nên không đứng dậy mà chỉ lễ phép lên tiếng: “Thầy Nghiêm.”
Cầm Ma không nói nhiều với anh, chỉ đưa gói vải trong tay cho Văn Tranh: “Lễ vật.”
“Cái gì?” Văn Tranh không phản ứng kịp, nghĩ thầm trong đầu, chỉ đến chơi lễ hội thôi mà còn được tặng quà?
“Cầm đi, lễ vật ra mắt.” Cầm Ma giải thích: “Lẽ ra nên tặng ngươi vào lần đầu gặp, nhưng tìm người luyện khí tốn khá nhiều thời gian. Tu vi ngươi không cao, cầm phòng thân.”
Y bổ sung: “Không đắt.”
Văn Tranh cũng không từ chối nữa, anh mở gói, ban đầu nhìn thì không hiểu lắm, phải xem một hồi mới biết đây là cái gì…. bao cổ tay bằng da?
“Băng đeo, đeo quanh cổ tay.” Cầm Ma thấy anh không hiểu lắm nên lên tiếng giải thích: “Nghe nói ngươi không dùng kiếm, ta bèn nhờ lão bằng hữu của mình làm một đôi băng đeo để có thể đánh tay không. Quấn ở lòng bàn tay và cổ tay, có thể đánh vỡ đá.”
Văn Tranh ngẩn người, phức tạp siết chặt tay. Cầm Ma nghĩ anh không thích, mặt mày cũng không thất vọng gì, chỉ hỏi: “Binh khí ngươi hay dùng là gì?”
“Không có, cái này rất tốt, cảm ơn.” Văn Tranh đứng dậy: “Tôi có thể đi tìm Tư Ninh được chưa?”
“Khoan đã.” Thiên Hồ nở nụ cười gian xảo: “Ta có nhiệm vụ giữ chân ngài hai nén nhang, bây giờ vẫn chưa đến hai nén nhang đâu.”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.