Nuôi Dưỡng Nhân Vật Phản Diện

Chương 19:




Edit: Thương Thù.
Beta: Duyên Trương.
____________________________________
Trường học mấy ngày gần đây bắt đầu nhộn nhịp hẳn.
Sắp tới chính là kì nghỉ, rõ ràng vừa mới tháng 9 bắt đầu kì học mới, đến bây giờ cũng không đến một tháng mà các học sinh đã cảm thấy như mình bị chôn dưới núi Ngũ Chỉ những 500 năm, chỉ hận không thể hóa thành Tôn Ngộ Không bay đi xa vạn dặm.
Bây giờ đang là giờ tiếng Anh, tiếng Anh của Tiễn Ý Ý cơ hồ cũng không tệ lắm, học cũng rất nhẹ nhàng. Cô cúi đầu vẽ vời trên mấy tờ nháp của mình.
Kì nghỉ này ngắn ngủi cũng chỉ có ba ngày, ba ngày này cô có thể làm cái gì đây?
Giống như là cô cũng chẳng muốn làm cái gì, ba ngày có thể nằm ườn ở nhà ngủ, chơi game, ăn quà vặt hay xem phim điện ảnh.
Nhân sinh khó có được khoảng thời gian như thế này. Không lười biếng hết mình thì không còn gọi là ngày nghỉ của học sinh nữa rồi.
Giáo viên ở trên bục giảng nói, cô lại ở dưới tùy ý vẽ vời, tính tải hai trò chơi về, nếu hai trò không đủ vậy thì tải ba cái đi.
Hiện tại đã là thứ sáu, thứ hai nghỉ mà thầy Trương bây giờ còn thông báo rằng muốn học bù vào thứ bảy.
Lớp học lập tức oán thán ngập trời.
Kỳ thật bọn họ trong lòng cũng rất rõ ràng, trường học không có khả năng cho bọn họ nghỉ dễ dàng như thế. Hoặc là học bù vào thứ bảy kiêm luôn ngày thứ hai, hoặc là học bù từ thứ hai cho tới tận thứ tư.
Năm ngày nghỉ đều học bù? Nằm mơ đi.
"Ý Ý, kì nghỉ này cậu có đi đâu không?"
Hết giờ học, Tô Á Na từ bàn trước xếp ghế xuống bàn sau ngồi với Nhâm Kha, ghé vào trên bàn Tiễn Ý Ý hỏi chuyện.
Tiễn Ý Ý trầm ngâm: "Đại khái là chỉ muốn là trạch nữ* thôi."
*Trạch nữ: là từ tiếng Hán dùng để gọi những cô nàng chỉ thích ở nhà, lười ra ngoài, luôn trốn trong phòng để đọc truyện tranh, đọc tiểu thuyết, cày phim hoặc chơi game... làm mọi thứ nhưng giới hạn chỉ ở trong nhà mà thôi. _ Nguồn: Google
"Aiya, tớ cũng nghĩ vậy, Nhưng mà mẹ tớ muốn dẫn tớ đi thăm anh trai đang học đại học ở trên thành phố." Tô Á Na cũng rất hưng phấn, "Về sau tớ nghĩ cũng có thể thi vào trường đại học ở trên đó đi."
"Tớ muốn tham gia lớp học toán huấn doanh." Nhâm Kha đẩy đẩy kính mắt, "Cơ hội khó có được đấy, cậu có muốn đi không?"
Tiễn Ý Ý đầu đều to ra: "Đừng, tớ không định đem toàn bộ thời gian phụng hiến cho toán học đâu."
"Tớ muốn ở trong nhà sống qua ngày thôi." Tiễn Ý Ý dựng thẳng ngón tay cười híp mắt, "Không nằm đủ ba ngày thật tốt thì sao có thể gọi là ngủ chứ?"
Tô Á Na hâm mộ: "Ngủ ở nhà cũng rất tuyệt nha, tớ cũng thấy vậy."
Cô ấy còn nhiệt tình đề cử mấy game trên điện thoại.
Tiễn Ý Ý tải xuống một đống trò chơi, nhiều lần hỏi: "Cái này chơi hay lắm hả?"
Cô lúc trước cùng lắm chỉ chơi qua mấy trò đơn giản, game Java này cũng ít chơi.
"Tin tớ đi, cái này chơi hay lắm, rất nhiều người đều chơi cái này." Tô Á Na vỗ vỗ ngực, "Cậu không biết thì để tớ chỉ cho, tớ chỉ rồi khẳng định cậu sẽ siêu thích nó."
Mười phút nghỉ giữa giờ, Tiễn Ý Ý dựa vào tốc độ lưu lượng cao mà tải trò chơi xuống, tiến vào bản đồ tân thủ, vừa nhìn liền thông suốt, đây không phải chỉ là trò chơi đi loanh quanh là được ư?
Tiễn Ý Ý di chuyển một chút thao tác quen thuộc, biết đại khái các hình thức đi dạo thì tiến vào trò chơi xứng đôi, thử chơi một ván.
Tàm tạm.
Tiễn Ý Ý một ván giết hết, nhìn mười ba cái đầu người hài lòng gật đầu.
Giết thời gian cũng không tệ.
Lúc nghỉ trưa, Tiễn Ý Ý nhận được điện thoại của mẹ Tiễn.
Cô thấy cái tên trên màn hình di động lóe sáng thì có chút không được thoải mái, cơm cũng không ăn, trực tiếp đi đến chỗ không có ai.
"Alo?"
"Thằng bạn mà mày nói, thật sự là bạn trai?" Mẹ Tiễn đi thẳng vào vấn đề.
Tiễn Ý Ý dựa vào lan can, ánh mắt thản nhiên.
"Là thật."
Từ ngày cô cùng Lương Quyết Thành giao dịch xong, mỗi ngày đều đặn gửi cho họ ít nhất một tấm ảnh show ân ái trên WeChat.
Cha mẹ Tiễn vừa nhìn liền kinh ngạc không thôi, không xác định được đây là tình huống gì. Nhịn một tuần, rốt cuộc cũng không nhịn được mà gọi điện tới hỏi.
"Gia đình bạn trai mày làm gì?"
Quả nhiên trọng điểm là ở cái này.
Tiễn Ý Ý cũng không có bao nhiêu ngoài ý muốn.
"Xuất thân bình dân."
Thanh âm của Tiễn mẹ truyền tới thất vọng rõ rệt.
Cùng Tào Khung hẹn hò thì không muốn, lại đi cùng một nam sinh phổ thông như vậy kết giao? Đây tương đương như chặt mất một con đường tốt của mình rồi còn gì.
"Ý Ý, con còn nhỏ tuổi, tốt nhất nên suy nghĩ kỹ phải cùng ai kết giao mới thực sự có lợi với mình."
"Mẹ và cha đã tìm cho con, con xem công tử Diêu gia..."
"Không phải còn có chị sao?"
Thanh âm Tiễn Ý Ý mỉm cười, nhưng trên mặt lại không có chút ý cười nào.
"Con không phải con ruột người, về sau sớm hay muộn đối phương cũng sẽ biết. Mẹ để cho con với người ta thân cận đính hôn, lúc người ta biết chỉ sợ kết hôn sẽ biến thành kết thù."
"Con không phải con ruột, nhưng ông nội và chú nhỏ lại sủng ái con, cùng cháu gái ruột cũng không có gì khác biệt." Mẹ Tiễn còn muốn khuyên, "Nghe mẹ nói đi, con chia tay với bạn trai, cuối tuần này không phải được nghỉ sao? Cùng công tử Diêu gia gặp mặt một chút."
Tiễn Ý Ý giọng điệu kiên quyết: "Xin lỗi, con thực sự yêu thích bạn trai con, không tính toán sẽ rời xa anh ấy. Mong mẹ tôn trọng sự lựa chọn của con."
Mẹ Tiễn lại lần nữa bị từ chối, có chút tức giận.
"Sớm muộn gì mày cũng hối hân! Không có một vị hôn phu chống lưng cho mày, Tiễn Ý Ý, lúc mày rời khỏi Tiễn gia sẽ phát hiện ra mày chỉ là một phế vật có hai bàn tay trắng."
Khóe miệng Tiễn Ý Ý trầm xuống.
"Nói xong rồi sao? Con đi ăn cơm đây, gặp lại."
Cúp điện thoại, Tiễn Ý Ý vẫn bảo trì vẻ lễ phép của mình.
Phiền phức.
Cô bắt đầu tìm tòi trên mạng.
Bạn trai vị thành niên có thể làm người giám hộ được không?
Tra xong, toàn bộ tin tức đều ám chỉ người giám hộ chỉ có thể là cha mẹ mình.
Tiễn Ý Ý ghé vào lan cao thổi một hơi gió, đếm tuổi tác của mình còn hơn nửa năm nữa mới đủ 18.
Hơn nửa năm nữa, làm thế nào để cha mẹ Tiễn có thể triệt để buông tha cho cô đây?
Những cái khác cô không sợ, nhưng cô sợ ông nội cũng cảm thấy cô nên tìm một nhà chồng mạnh mẽ. Lão đại thời niên thiếu tuyệt không thể cạnh tranh được.
Làm sao đây?
Bụng cô réo một trận, Tiễn Ý Ý thở dài.
Đi ăn cơm thôi.
Đúng lúc đó, chóp mũi giống như ngửi thấy mùi thức ăn.
Một hộp cơm được đưa đến trước mặt Tiễn Ý Ý.
Lương Quyết Thành cầm trong tay hộp bento bán ngoài canteen, đã đung nóng qua, cách một tầng vải nhung đưa cho Tiễn Ý Ý.
"Ăn đi."
"Cậu đến rồi..."
Tiễn Ý Ý thụ sủng nhược kinh, không nghĩ đến lão đại sẽ phát hiện ra cô vẫn chưa ăn cơm.
"Cậu ăn rồi sao?"
Lương Quyết Thành dựa lưng vào lan can, tay đút túi. Ánh mắt anh tựa hồ như đang nhìn ra phía xa.
"Ừm."
Bây giờ cách giờ cơm cũng không được bao lâu, lão đại cũng nhanh thật đấy.
Tiễn Ý Ý mở hộp bento ra, phát hiện Lương Quyết Thành mua cho cô là hộp đắt nhất, ba tầng phối hợp chồng lên nhau, còn có canh sườn.
Nhưng một phần lớn như vậy Tiễn Ý Ý không thể ăn hết được, bỏ thừa lại rất lãng phí, cô thuận miệng hỏi một câu: "Có thể ăn hết sao? Tớ không thể đâu, hay chúng ta chia làm hai phần?"
Lương Quyết Thành thu hồi tầm mắt.
Hộp bento không lớn, ít nhất với anh mà nói là nó vừa đủ. Nhưng ở trong tay Tiễn Ý Ý thì có hơi nhiều.
Không nghĩ là cô sẽ ăn không hết...
Lương Quyết Thành làm sao nghĩ nhiều được như thế, Tiễn Ý Ý đã muốn đem một tầng phía dưới chia làm hai phần, đưa đua cho Lương Quyết Thành, còn mình thì dùng thìa.
Con gái ăn được bao nhiêu sơ hồ là theo sở thích, sức ăn của Tiễn Ý Ý là sức ăn phổ thông của nữ sinh, chỉ cần một nửa hộp cơm là được rồi.
Có thể là vừa nghe điện thoại của mẹ Tiễn, lời nói của bà ta khiến trong lòng cô không thoải mái. Cơn thèm ăn cũng không còn bao nhiêu, nửa phần cơm cũng ăn không nổi.
Nửa phần còn lại ở trong tay Lương Quyết Thành nhanh chóng được giải quyết hết, Tiễn Ý Ý vì xấu hổ cho nên chỉ có thể liều mạng nhét vào miệng.
Tay cô bỗng dưng bị đè xuống.
"Ăn không được thì đừng cố."
Thìa cô đang cầm run run, buông lỏng tay ra.
Lương Quyết Thành thu dọn hộp bento lại.
"Tâm tình không tốt?"
Lúc xuống tầng, Lương Quyết Thành khó có được một lần chủ động hỏi.
Tiểu Ý Ý do dự một lúc vẫn quyết định không nói chuyện này với anh.
Lời mẹ Tiễn nói quá cay nghiệt, hơn nữa cô với Lương Quyết Thành cũng chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi. Đợi cô tốt nghiệp xong thì tốt rồi, không nhất thiết phải để cho anh nghe thấy những lời này.
"Có một chút xíu."
Lương Quyết Thành: "Không nói cho tôi một chút?"
Tiễn Ý Ý lần này là thật sự giật mình.
Lão đại đối với cái gì đều không để bụng, bình thường ở chung với cô cũng không thấy anh quan tâm nhiều hơn nửa câu, sao hôm nay lại hỏi tới?
Chẳng lẽ nói, cô không vui khiến lão đại cũng nhìn không được?
Tiễn Ý Ý nhanh chóng nặn ra một cái khuôn mặt tươi cười.
"Không có chuyện gì, không cần lo lắng."
Tiễn Ý Ý vẫn không có nói cho Lương Quyết Thành.
Loại sự tình này, cô là kim chủ, cô gánh là được rồi. Không cần kéo Lương Quyết Thành vào cuộc chiến không mấy vui vẻ này.
Tiễn Ý Ý đi phía trước, lúc xuống cầu thang cô bước rất nhẹ nhàng, tóc đuôi ngựa phía sau hơi vung vung, thực sống động.
Lương Quyết Thành buông mi, che giấu ánh mắt đang suy nghĩ sâu xa.
Anh tới nhà ăn phát hiện không thấy Tiễn Ý Ý ở đó, nghe Tô Á Na bảo cô đi ra ngoài nghe điện thoại, Lương Quyết Thành liền đi mua một phần cơm đi tìm Tiễn Ý Ý, không nghĩ đến lúc tới cửa thì đã nghe thấy cuộc đối thoại của cô với ai đó.
Cô gái nhỏ nói hai câu đều bay hết vào trong tai anh, chẳng cần biết người đối diện là ai cũng có thể ghép ra toàn bộ sự việc.
Người bên kia không muốn anh cùng Tiễn Ý Ý kết giao, muốn tìm cho cô một người khác.
Sau đó Tiễn Ý Ý nói...
Cô thực sự yêu thích anh, đời này cũng sẽ không rời xa anh...
Lương Quyết Thành trong lòng đã có tính toán, ba ngày nghỉ cộng thêm hai ngày cuối tuần cũng có thể tính là năm ngày. Năm ngày này anh sẽ đen bán thành phẩm của mình hoàn thiện lại.
Bất luận thế nào, anh cũng sẽ không để Tiễn Ý Ý vì anh mà chịu nhục nhã.
Lương Quyết Thành mắt nhìn bóng dáng Tiễn Ý Ý.
Cô xứng đáng có được những thứ tốt nhất.
*
Buổi chiều đã trôi qua được một nửa, Tiễn Ý Ý vẫn đang ngẩn người.
Mọi chuyện lớn trong nhà đều do cha Tiễn làm chủ, Diêu gia kia tuy rằng không biết là nhà ai nhưng có thể làm cho mẹ Tiễn mở miệng thì nhất định có chỗ hữu ích đối với công ty của cha Tiễn.
Ý tứ của cha Tiễn, chỉ sợ không chỉ dừng lại ở đây.
Nói như vậy, nếu bây giờ cô về nhà thì tám phần mười là sẽ bị lôi đi.
Ngồi im chờ chết? Bị bắt đi thân cận với công tử ca?
Cô lại không có ý định như vậy.
Lần nghỉ này, cô tuyệt đối sẽ không về nhà.
Muốn đi ra ngoài.
Đi ra ngoài...
Tiễn Ý Ý trong lòng vừa động.
Cô có nên mang Lương Quyết Thành theo không?
Vừa mới hẹn hò, ở trường căn bản là không có bao nhiêu cơ hội show ân ái. Cô cùng anh ân ái có chút đơn giản, có lẽ cũng bởi vì vậy nên cha mẹ Tiễn mới cảm thấy cô chỉ là cùng Lương Quyết Thành chơi đùa một chút mà thôi.
Nếu như vậy thì cô phải tìm một cơ hội dồi dào, phong phú một chút để show ân ái, để cho người khác nhìn vào liền biết cô với Lương Quyết Thành có chết cũng không rời xa nhau.
Như vậy nếu cha mẹ Tiễn còn dám để cho cô đi xem mắt, cô liền có thể đi tìm ông nội kể khổ rồi.
Tiễn Ý Ý càng nghĩ càng cảm thấy, cứ như vậy đi!
Cô cúi đầu viết lên giấy nháp vài phương án.
Cô nên mang Lương Quyết Thành đi chơi ở đâu đây?
Lương Quyết Thành ngồi cạnh không có ngủ, một tay trống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người.
Tiễn Ý Ý đem tờ nháp đẩy qua.
Trên đó có một hàng chữ: Bạn học Lương, kì nghỉ đã có ý định gì chưa?
Lương Quyết Thành nhìn thoáng qua, nâng bút.
Không có.
Tiễn Ý Ý gật đầu. Không có thì tốt, cô có thể sắp xếp thuận lợi hơn.
Lương Quyết Thành thu hồi tầm mắt, nhìn Tiễn Ý Ý đang bôi bôi vẽ vẽ cái gì đó trên giấy nháp.
Hỏi chuyện này, cô muốn làm gì?
"Bạn học Lương, cuối tuần cậu có đi học bù không?" Tiễn Ý Ý giảm thấp âm thanh xuống, "Tớ đi tìm thầy Trương xin phép nghỉ đây."
Lương Quyết Thành ngồi thẳng lưng.
Tiễn Ý Ý khẳng định không phải chỉ thông báo với anh một tiếng, như vậy ý của cô sẽ là...
"Không đi."
Lương Quyết Thành ngay từ đầu đã không tính đến chuyện đi học bù.
Tiễn Ý Ý hài lòng, một khi đã như vậy thì cô sẽ đợi lúc tan học rồi nói sau vậy.
Hết giờ học, Tiễn Ý Ý đi tới văn phòng của thầy Trương.
Trong lòng cô đã có tính toán, đi văn phòng của thầy Trương cô sẽ đưa ra lý do hợp tình hợp lý nhất. Thế nên thứ bảy cô sẽ không đến học bù, tính cả chủ nhật thì cô có hẳn năm ngày nghỉ liền.
Lý do xin nghỉ của cô là, đau bụng kinh.
Ở cái tuổi này, con gái phần lớn đều sẽ xấu hổ khi nói về loại chuyện đó. Nếu không phải quá đau thì sẽ không ai đi xin nghỉ với cái lý do xấu hổ này.
Thầy giáo sống cũng vài thập niên rồi, không giống mấy nam sinh trung học thiếu hiểu biết kia. Tình huống này của nữ sinh, mấy thằng đó làm sao mà hiểu được. Cho nên vừa thấy lý do xin phép này, thầy Trương liền vung tay lên, trực tiếp phê chuẩn.
Cầm giấy xin phép nghỉ, Tiễn Ý Ý có tới năm ngày ngày nghỉ.
Lúc tan học, Lương Quyết Thành đi lấy xe, Tiễn Ý Ý khoác tay Tô Á Na, Nhâm Kha đi phía sau hai người, trong tay còn cầm một tờ giấy ghi mấy từ đơn.
"Sáng thứ hai tớ mới đi, Ý Ý, buổi tối cuối tuần chúng ta phải xõa một trận thật náo nhiệt nha."
Tô Á Na hứng trí bừng bừng đề nghị.
"Bây giờ không được." Tiễn Ý Ý vẻ mặt xuân phong đắc ý, "Tớ xin được hai ngày nghỉ, định sẽ ra ngoài chơi."
"Cậu không phải nói ở nhà ba ngày đều chơi game sao!?" Tô Á Na hoài nghi nhân sinh.
Nghĩ một chút, Tiễn Ý Ý ra vẻ thẹn thùng ôm mặt: "Nhưng tớ là người có bạn trai a, tất nhiên là muốn đi chơi với anh ấy rồi."
Lương Quyết Thành đẩy xe phía sau, mím môi trầm mặc không nói gì.
Sao anh là đương sự mà lại chẳng biết gì thế này?
"Hâm mộ thật đấy, tớ cũng muốn có bạn trai." Tô Á Na vẻ mặt hâm mộ, "Cái khác không nói, chỉ cần có thể dạy tớ học thật tốt, cùng nhau thi đến thành phố Q là được rồi."
"Tớ có thể dạy cậu học." Nhâm Kha tiếp lời, "Nhưng tớ không muốn làm bạn trai cậu."
Tô Á Na ngoài cười nhưng trong không cười: "Ha ha, cảm ơn cậu, nhưng tớ không thèm thích một tên mọt sách như thế."
"Học giỏi không phải mọt sách." Nhâm Kha nghiêm túc phản bác, "Bạn học Lương học giỏi như thế, nhưng cậu ấy cũng đâu phải mọt sách."
Tô Á Na không có cách nào tiếp tục.
Đã đem lão đại ra nói thì cô ấy còn có thể nói gì nữa chứ? Chỉ có thể thở phì phì quay đầu đi không thèm phản ứng Nhâm Kha.
Tiễn Ý Ý theo thói quen định ngồi ở phía trước Lương Quyết Thành, lại bị anh giữ lại.
"Ngồi ở đây."
Đằng sau vốn chẳng có gì nay lại có thêm một chỗ ngồi.
Màu hồng nhạt, mặt trên in một con thỏ con.
Mắt Tiễn Ý Ý sáng lên, không nói hai lời liền nhảy lên đó.
Ngồi đằng trước thật chẳng thoải mái một chút nào, có cái này thật tốt quá đi!
Bạn học Lương thật là quá tri kỷ! Quá hiểu ý cô rồi!
"Cám ơn cậu, bạn học Lương." Tiễn Ý Ý cười híp mắt.
"Bám chắc."
Lương Quyết Thành ngồi lên, nói với Tiễn Ý Ý.
Bám?
Tiễn Ý Ý ngồi đằng sau, thuận tay nhất chính là ôm eo người trước mặt.
Eo của Lương Quyết Thành...
Đồng phục hồng đen giao nhau rất rộng rãi, đem cái eo của nam sinh triệt để giấu đi.
Tiễn Ý Ý thò tay bắt lấy đồng phục học sinh của Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành đạp một cái, chở Tiễn Ý Ý về nhà.
Như vậy không tốt lắm, liên tục ba ngày anh đã ở nhà cô rồi.
Dì giúp việc anh chưa từng gặp mặt kia còn chuẩn bị cả căn phòng khách 18+ nữa, mỗi lần vào phòng đó là Lương Quyết Thành đều phải hít sâu một hơi, vô luận nhìn thấy cái gì đều không thể xấu hổ.
"Bạn học Lương, qua đây. Chũng ta nói một chút chuyện đứng đắn."
Tiễn Ý Ý vỗ vỗ sô pha, bày ra một bộ muốn đàm phán.
Lương Quyết Thành đoán là có liên quan đến cuộc điện thoại trên sân thượng kia.
Anh hơi nâng cằm.
Tiễn Ý Ý cười tủm tỉm hỏi: "Chúng ta có năm ngày nghỉ liền, bạn học Lương, cậu muốn đi đâu? Chúng ta có thể dùng năm ngày này ra ngoài chơi, nơi nào cũng được a"
Thời điểm lúc sáng cô vừa nói với Tô Á Na là muốn ở trong nhà chơi game, sau một cuộc điện thoại, thái độ của cô đã chuyển biến rõ ràng như thế cơ à?
"Cậu đi đi, tôi không đi."
Anh không đi được.
Nhiều năm như vậy, anh rất ít khi ra khỏi nhà. Mẹ anh ở chỗ đó cần người trông, trong nhà còn có em gái nhỏ. Cả nhà chỉ có thể dựa vào anh, Lương Quyết Thành thân mang gánh nặng trên vai làm anh không thể tùy tâm sở dục được.
Tiễn Ý Ý lập tức nghĩ tới mẹ Lương và em gái anh.
"Bạn học Lương, dì có thể xuất viện được không?"
Lương Quyết Thành mím môi, sắc mặt không tốt lắm.
"... Trên lý thuyết thì có thể, nhưng lại không thể."
Mẹ Lương không chỉ đơn giản là bị tổn thương khí quan, cũng bởi vì mấy năm nay gặp nhiều chuyện bị đả kích, tinh thần lên xuống rất thất thường.
Trong nhà chỉ có một đứa em mười bốn tuổi, mẹ Lương về nhà chỉ càng làm cho anh lo lắng hơn mà thôi.
"Nếu như vậy, ngày mai chúng ta đi bệnh viện thăm mẹ cậu, ngày sau chúng ta mang em gái cậu đi chơi, ngày kia hai chúng ta ra ngoài chơi, thứ ba liền trở về, chỉ chậm có một ngày thôi, có được không?"
Tiễn Ý Ý đem năm ngày nghỉ dài hạn mở ra. Trường học đều phải học bù vào thứ bảy, chỉ cần Diêu gia công tử kia vẫn còn là học sinh thì cô có show ân ái cũng vô dụng. Thứ hai là kì nghỉ chính, cô có thể mang Lương Quyết Thành ra ngoài chơi, có thể tận dụng cơ hội.
Đồng thời có thể chiếu cố cả hai người kia, chỉ cần rời đi một ngày thôi, giả vừ đi du lịch để làm giảm áp lực cho Lương Quyết Thành.
Lương Quyết Thành trầm mặc một lát.
"Vì sao muốn cùng tôi đi chơi?"
Tiễn Ý Ý nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Chúng ta đã lâu không có show ân ái, bây giờ phải đi ra ngoài show ân ái a."
Nhắc tới đây, Lương Quyết Thành mới nhớ.
Ngày nghỉ Lương Quyết Thành cũng không tha, rõ ràng là thứ sáu mà trên bàn lại có một đống đề mới, đều là do anh biên soạn ra.
Tiễn Ý Ý chỉ cần tưởng tượng đến việc mình kiểm tra được max điểm là phải cắn răng làm bài.
Cô loáng thoáng có loại cảm giác, mấy ngày nghỉ này cô không có khả năng thoạt khỏi đống bài tập đó.
Ngày thứ hai, Tiễn Ý Ý mặc một thân váy dài liền áo, ăn mặc xinh xắn đẹp đẽ. Lúc chuẩn bị ra cửa, trong tay Lương Quyết Thành còn cầm thêm một cái balo.
Balo màu hồng khói, in hình con thỏ nhỏ.
"Đi thôi."
Lương Quyết Thành đổi giầy ở cửa chờ Tiễn Ý Ý.
"Không phải, chờ đã..." Tiễn Ý Ý có chút hoảng, "Chúng ta đi bệnh viện nói chuyện với mẹ cậu, mang balo theo làm gì!?"
Tại sao nghỉ rồi mà vẫn mang theo balo!?
Lương Quyết Thành không có tự giác của người đang được nghỉ, bình tĩnh nói ra: "Tôi nói chuyện với mẹ, cậu làm bài tập. Ba tập đề, làm xong tôi sẽ kiểm tra."
Tiễn Ý Ý khóc không ra nước mắt.
Lão đại không thể làm thầy, anh làm thầy, mỗi ngày học sinh đều muốn ám sát anh!
Lương Quyết Thành lại rất hài lòng.
Nếu không chuẩn bị đề cho cô làm, anh sợ cô lại ở trước mặt mẹ mình nói ra cái gì đó.
Nếu để mẹ biết mình bán thân cho cô thì sẽ càng sốt ruột hơn.
Vậy nên cũng chỉ đành nhờ kim chủ thoạt nhìn không giống kim chủ, càng giống một bạn gái nhỏ nhu thuận nghe lời hơn này mà thôi.
Dù sao, đây cũng là thứ cô muốn mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.