Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 93:




Nhưng không còn có sự định vị của kiếp nạn, vị đạo cô trẻ căn bản không thể xác định được nữ đệ tử đang ở vị trí nào, cứ tìm kiếm như vậy không khác gì mò kim đáy bể.
“Phải tìm được vị nữ đệ tử đó, ta có thể cảm nhận được sự quan trọng của cô bé.”
Vị đạo cô trẻ hơi suy nghĩ, quyết định thông qua tông môn tu tiên của nước Hạ, tìm kiếm vị nữ đệ tử đó.
Sau khi đã ra quyết định.
Đạo cô trẻ tuổi lập tức biến mất, lúc xuất hiện lại đã ở trong đại điện Thanh Liên Tông của nước Hạ.
Trong đại điện Thanh Liên Tông.
Lúc này.
Thanh Liên Tông tông chủ và các vị trưởng lão đã mở hội, thương thảo chuyện di chuyển tông môn, sự xuất hiện của vị đạo cô trẻ tuổi khiến cho tất cả mọi người biến sắc.
Bởi vì bọn họ hoàn toàn không tra ra vị đạo cô trẻ đó sao lại xuất hiện, cho dù là tông chủ cũng không tra ra được.
Sau khi nhìn thấy y phục trên người vị đạo cô trẻ đó, có đính một chữ “Tiên”, mọi người bỗng đứng cả dậy.
“Thanh Liên Tông tông chủ Chu Chính, bái kiến Vũ Tiên Tông tiền bối.” Thanh Liên Tông tông chủ Chu Chính vội vã hành lễ.
“Bái kiến tiền bối!”
Rất nhiều trưởng lão cũng vội hành lễ, sắc mặt ai cũng nghiêm trọng.
“Lão tổ của các người đâu rồi? Sao đều là tiểu bối?” Thần thức của đạo cô trẻ lướt qua một vòng Thanh Liên Tông rồi nói.
“Thưa tiền bối, lão tổ của chúng tôi đã tọa hóa rồi, chỉ còn lại mấy người tiểu bối chúng tôi.”
“Vậy thì nói với ông đi, ta đang tìm một nữ đệ tử, có thể xác định là cô bé có thiên chất thuộc hệ lửa đặc biệt, những thông tin khác không có. Ta hi vọng các người có thể chiêu mộ đệ tử rộng rãi, nếu như gặp được nữ đệ tử thuộc hệ lửa đặc biệt này, lập tức nói cho ta biết.” Đạo cô trẻ tuổi đưa cho một ngọc phù truyền tin.
“Vâng tiền bối, chúng tôi nhất định dốc hết sức lực có thể thu nhận đệ tử, toàn lục giúp người tìm kiếm.” Thanh Liên Tông tông chủ Chu Chính nhận lấy ngọc phù, vội bảm đảm.
“Yên tâm, sẽ không để các ngươi làm việc không công, ta có thể đáp ứng các ngươi một điều kiện nhỏ.” Vị đạo cô trẻ tuổi điềm đạm nói.
“Tiền bối, chúng tôi quả thật có một yêu cầu quá đáng, lão tổ của chúng tôi trước khi tọa hóa, tiêu hao cả sinh mệnh để tìm được một nơi phát triển tông môn, nơi này là núi Bạch Vân gần thành Bạch Vân, nhưng ở đó không có linh mạch, căn bản không thích hợp để tu hành. Chúng tôi muốn nhờ tiền bối, giúp chúng tôi đem linh mạch tông môn chuyển qua đó.” Tông chủ Chu Chính cẩn thận nói.
“Chuyển dời linh mạch, việc này dễ thôi.”
Đạo cô trẻ tuổi vẫy tay xem chuyện không khó gì, toàn thân hóa thành hư ảnh mà biến mất.
...
Thành Bạch Vân.
“Kẹo hồ lô, kẹo hồ lô vừa chua vừa ngọt đây.”
“Bánh nếp đây, bánh nếp mềm thơm ngọt đây!”
Bên tai truyền đến tiếng rao báo của các tiểu thương.
Lý Hiên nắm tay Tần Nguyệt đi trên con phố náo nhiệt, nhìn các loại hàng hóa tinh tế nhiều màu sắc bên đường.
Vào lúc này Lý Hiên phát hiện Tần Nguyệt đang chớp mắt nhìn về hướng kẹo hồ lô sơn tra màu đỏ rực với một dáng vẻ muốn ăn đáng yêu.
“Đi, ta đưa em đi ăn kẹo hồ lô.”
Lý Hiên nắm tay Tần Nguyệt đến trước mặt tiểu thương, mua một xiên kẹo hồ lô đưa cho Tần Nguyệt.
“Cám ơn sư tôn.”
Tần Nguyệt vui mừng đón lấy kẹo hồ lô, thấy Lý Hiên chỉ mua có một xiên, bàn tay trắng trẻo của cô đưa xiên kẹo đến miệng của Lý Hiên: “Sư tôn người thử xem.”
“Không cần đâu, em ăn đi.”
Lý Hiên nhẹ lắc đầu, hướng tầm mắt lên đầu của cô bé.
Trong sự quan sát của Lý Hiên, cảm xúc cuồn cuộn đang phát ra từ trên người của Tần Nguyệt, những cảm xúc đó so với trước ít nhất cũng tăng lên gấp hai lần.
Có thể nói rằng, cô là người cung cấp cảm xúc vượt qua tất cả mọi người, số lượng vô cùng kinh ngạc.
Hiện tượng này là do Tần Nguyệt đã đột phá mà xuất hiện, cũng không biết trong tâm ma cô đã trải qua chuyện gì, cảm xúc đã trở nên mạnh như vậy.
Lý Hiên muốn vỗ về cảm xúc của cô, vì vậy mới mời Tần Nguyệt ra ngoài đi dạo, cùng cô vượt qua thời gian này.
Hai người cứ như vậy mà đi trên con đường người qua lại, với xung quanh là những tiếng cười nói hoan hỉ.
Cũng vào lúc này.
Lý Hiên đột nhiên nhìn về hướng núi Bạch Vân bên ngoài thành Bạch Vân, dưới Thượng Đế Thị Giác, Lý Hiên cảm thấy núi Bạch Vân đang phát sinh điều bất thường.
“Sao vậy sư tôn?”
Đôi môi nhỏ nhắn của Tần Nguyệt nhẹ nhàng cắn một miếng kẹo hồ lô, kẹo hồ lô chua chua ngọt ngọt khiến cô cảm thấy rất ngon, sau khi thấy sự bất thường của Lý Hiên, cô vội hỏi.
“Không sao, đi thôi, ta mua một món quà tặng em, đi theo ta lâu như vậy rồi, cũng chưa tặng em quà gì.”
Lý Hiên nắm tay Tần Nguyệt, đi vào Vạn Bảo Lâu bên cạnh, nhìn bên trong khiến người ta hoa mắt bởi những vật phẩm đa màu sắc trong đó.
“Thích gì thì em cứ chọn, ta tặng em.” Lý Hiên khẽ cười nói.
“Dạ vâng.”
Tần Nguyệt tò mò quan sát những hàng hóa trên quầy hàng, đối với những thứ kỳ trân dị bảo cô đều không có hứng thú, nhưng lại đứng bên cạnh một quầy hàng lễ vật giá rẻ.
Sau một hồi lựa chọn, cô nhìn vào một chiếc mặt nạ phượng hoàng màu đen.
Sau khi nhìn thấy chiếc mặt nạ này, cô không chút do dự mà hỏi người bán hàng, lật qua lật lại quan sát rất vui mừng.
“Em thích cái màu đen sao?” Lý Hiên hoài nghi.
“Vâng ạ, rất thích.” Tần Nguyệt khẽ cười, đôi mắt cười híp lại.
“Được, vậy thì mua cái này.”
Lý Hiên gật gật đầu, đưa tiền cho người bán hàng, mua chiếc mặt nạ đó.
Tần Nguyệt sau khi có được chiếc mặt nạ thì rất vui, không nỡ buông tay chơi với nó, sau đó cô đeo chiếc mặt nạ lên, đột nhiên nói.
“Sư tôn, con muốn ở riêng với Tiểu Mỹ, con ở bên phải phòng, còn cô ấy ở bên trái, có được không ạ?”
“Ủa?”
Lý Hiên hơi sững người, sau đó vẫn gật đầu: “Có thể.”
Căn gác là phòng chính với hai phòng nhỏ ở hai bên được phân ra phòng gác bên phải và bên trái, giống như hai cái tai của phòng chính, vì vậy mới gọi là căn gác.
Lúc trước Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ luôn ở cùng nhau rất tốt, nhưng lần này đột nhiên lại đề cập đến vấn đề này, rất có khả năng tâm ma và Tống Tiểu Mỹ có liên quan.
Lý Hiên tuy hoài nghi, nhưng anh thăm dò tình hình của Tần Nguyệt lại không thấy sự ảnh hưởng của tâm ma nữa.
Hiện giờ lựa chọn như vậy, chắc là Tần Nguyệt đã suy nghĩ kỹ rồi, Lý Hiên cũng không tiện ngăn cản.
Điều anh có thể làm là bầu bạn của Tần Nguyệt càng lâu càng tốt.
Cứ như vậy.
Lý Hiên đưa Tần Nguyệt ra ngoài chơi một khoảng thời gian nữa mới đưa cô về.
Trong hai ngày tiếp sau đó.
Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ chia chỗ ở rồi, có điều bọn họ vẫn cùng nhau luyện tập như trước, mối quan hệ xem ra vẫn giống với trước đây.
Thấy hai người không có gì bất thường, Lý Hiên dần yên tâm, bắt đầu chú ý đến tình hình của những đệ tử khác.
[Ding! Đệ tử của ngươi Diệp Phàm đại chiến với tộc chuột, bị thương phải nhảy xuống sông để trốn thoát, Lưu Vân Bộ đã đạt đến viên mãn.]
[Ding! Đệ tử của ngươi Tiêu Kiếm được Cổ Phong dạy dỗ, thành công lĩnh ngộ được Hạo Sơn quyền.]
[Ding! Đệ tử của ngươi Lục Trường Sinh ở đại lục thần bí, bị một con khỉ làm bị thương, may được Hắc Đế ra tay, thoát khỏi một ải, thực lực có chút được nâng cao.]
...
Xem những lời nhắc trong tiểu phụ trợ, Lý Hiên đột nhiên phát hiện đệ tử của mình trừ Diệp Phàm, đều có hộ vệ, chỉ có Diệp Phàm vẫn luôn một mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.