Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 82:




“Ủa?”
Lý Hiên nghe những lời nhắc xong thì cau mày, rất bất ngờ lại có thể lựa chọn phần thưởng, đợi sau khi thấy những phần thưởng cùng lúc, Lý Hiên quả quyết nói.
“Ta chọn mục hai, cùng lúc nhận được.”
[Ding! Hoàn tất lựa chọn, chúc mừng ngươi có được năng lực đặc biệt: Nước tình.]
[Ngươi có thể hấp thụ trong vòng vạn dặm những cảm xúc của người khác sinh ra đối với ngươi, từ đó ngưng tụ thành nước tình. Nước tình có thể chầm chậm cường hóa tất cả sinh linh, người sử dụng càng yếu, sau khi dùng tác dụng sẽ càng mạnh.]
“Nước tình? Người sử dụng càng yếu, tác dụng sẽ càng mạnh sao?”
Lý Hiên ngẩng đầu nhìn lên trời, trong không trung tràn ngập nhiều ánh sáng màu sắc thú vị đang lao về phía anh.
Những dải ánh sáng này là cảm xúc của cha mẹ, có cả của đệ tử, cũng có cả người bình thường, nhưng hầu hết cảm xúc đó có hơi yếu, đối với việc hỗ trợ Lý Hiên rất nhỏ.
Chỉ có cha mẹ và đệ tử cung cấp được những cảm xúc vô cùng mạnh, đặc biệt là Tần Nguyệt, nha đầu này có cảm xúc vô cùng mãnh liệt, đối với Lý Hiên có sự hỗ trợ lớn nhất.
“Tần Nguyệt vẫn là tiểu phúc tinh của ta, lại có thể cung cấp cảm xúc lớn đến vậy.”
Lý Hiên thầm nhủ, bắt đầu hấp thu dài màu cảm xúc trong không trung.
Trong quá trình hấp thu, Lý Hiên phát hiện trong thành có một số người có cảm xúc tiêu cực đối với mình.
Ví như thanh niên có nốt ruồi đen trên mặt lúc trước, có cảm xúc đố kỵ rất mãnh liệt, dường như đang ghen ghét việc làm ăn phát đạt của tiêu cục Bạch Vân.
Lý Hiên dùng Thượng Đế Thị Giác quét qua thanh niên nốt ruồi đen đó, phát hiện anh ta đang bôi phấn lên mặt đến mức trắng bệch rất giống yêu quái.
Lý Hiên thu hồi Thượng Đế Thị Giác mà không nói lên lời, tay phải mở ra, một giọt nước nhỏ ngưng đọng trên ngón tay, xem chừng cũng chỉ là giọt nước bình thường không hơn không kém.
“Meo meo!”
Tiểu mèo đen cảm nhận được điều gì đó, dứt khoát quay ngoắt lại nhìn giọt nước trong.
Tiểu gấu đen đang ôm cổ chân Lý Hiên cũng ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm vào giọt nước trong đó mà nuốt nước bọt.
(Tiếng đại bàng kêu!)
Trên trời, con đại bàng màu vàng đang bay lượn cũng phát ra âm thanh gào rú, hai con mắt sắc lẹm nhìn trân trân vào giọt nước, càng nhanh lao xuống.
Nhưng sau khi nó đậu trên cành cây, không dám lại gần thêm, chỉ là vẫn nhìn chằm chằm vào giọt nước.
“Qua đây!”
Lý Hiên duỗi tay ra, nhìn lên con đại bàng màu vàng dũng mãnh.
Anh dự định đưa giọt nước đó cho con đại bàng ăn, thử xem hiệu quả như thế nào, nếu như có hiệu quả tốt, thì sẽ đưa cho tiểu mèo đen và tiểu gấu đen ăn.
(Tiếng đại bàng kêu!)
Đại bàng vàng mở đôi cánh to, mang theo gió lớn bỗng nhiên đáp xuống cánh tay của Lý Hiên, nhìn chằm chằm giọt nước đó.
“Ăn đi.”
Lý Hiên đưa giọt nước vào trong miệng của đại bàng trong tiếng kêu vui vẻ của nó, đợi chờ kết quả sau khi nó ăn xong.
Thời gian dần trôi.
Đại bàng ăn xong giọt nước liền lập tức nhắm hai mắt, giống như đang hấp thụ giọt nước vậy.
Một lát sau.
Đại bàng mở mắt, trong mắt ánh lên vẻ linh hoạt, đáng tiếc là không có biến hóa nhiều.
“Hiệu quả quá nhỏ, không đủ rõ ràng, thử lại lần nữa xem sao.”
Lý Hiên lại ngưng tự vào giọt nước trong cho đại bàng ăn, muốn xem xem sự biến hóa lớn hơn một chút.
Theo sau việc cho ăn đó, con đại bàng càng linh hoạt, càng đẹp hơn, thậm chí toàn thần còn toát ra một chút yêu khí.
“Đây là nếu như muốn biến đại bàng bình thường thành yêu thú, ngược lại có thể bồi dưỡng thêm một chút làm vật cưỡi.”
Lý Hiên chìm vào trầm tư, suy nghĩ có nên tiếp tục bồi dưỡng hay không, có điều con đại bàng này quá bé, Lý Hiên có chút do dự.
“Ta nhớ có một sinh vật là chim Ưng gió rất to, tốc độ bay cũng nhanh, lại rất thích hợp làm vật cưỡi, vậy sau này tìm một con ưng gió vậy.”
Lý Hiên trong lòng ra quyết định, nâng tay thả con đại bàng đi, nhưng con đại bàng đó lai bay lượn xung quanh không muốn rời đi, đã nhiều lần đáp xuống cành cây nhìn Lý Hiên mà nhẹ kêu gào.
Lý Hiên không để tâm đến nó, cũng không dự định cho nó nước tình, thứ nước tốt như vậy, đương nhiên phải cho người nhà và đệ tử dùng rồi.
Tất nhiên, tiểu mèo đen và tiểu gấu đen cũng có thể dùng một chút, dẫu sao là vật nuôi của đệ tử, nên chăm sóc thì vẫn phải chăm sóc.
“Gào gào!”
Tiểu gấu đen gào lên hai tiếng, chớp mắt đôi mắt ra vẻ tội nghiệp nhìn Lý Hiên, hai tay chắp vào nhau giống như đang bái lạy chúc mừng năm mới.
Cảnh tượng này làm Lý Hiên bật cười, anh ngưng tụ năm giọt cảm xúc cho nó rồi nói: “Thưởng cho ngươi đó.”
“Gào gào gào!” Tiểu gấu đen phấn khích nhảy nhót, liên tục cảm tạ.
“Meo meo meo!”
Tiểu mèo đen cũng không chịu, cũng lập tức làm như vậy, hai vuốt chụp vào nhau mà bái như chúc mừng năm mới.
“Được được được, cũng cho ngươi.” Lý Hiên đưa cho tiểu mèo đen năm giọt cho nó ăn.
(Tiếng chim đại bàng kêu!)
Trên cành cây, con đại bàng cũng học theo hành động đó, vỗ vỗ hai cánh cẩn thận nhìn Lý Hiên.
Suy nghĩ đến việc không biết mỗi ngày có thể ngưng kết được bao nhiêu giọt nước tình.
Lý Hiên dự định thử nghiệm một chút, sau khi hiểu được số lượng nước tình có thể tạo ra, rồi mới quyết định có cho đại bàng hay không.
Nếu như mỗi ngày nước tình ngưng tụ được rất nhiều, vậy thì nuối thêm một con đại bàng cũng không có vấn đề gì cả.
Quyết định xong, Lý Hiên để tiểu mèo đen và tiểu gấu đen quay vể phòng ngủ, còn anh thì lấy ra chiếc ghế, tắm nắng trong tiểu viện.
Vào lúc này, Thượng Đế Thị Giác của Lý Hiên nhìn thấy ngày càng nhiều con chim bay đến tụ tập tại tiểu viện.
Dường như là do khả năng tương tác tự nhiên của anh đã thu hút chúng tới, cũng có thể là do nước tình đã hấp dẫn chúng.
Lý Hiên không muốn quá ầm ĩ, quyết định sử dụng khả năng ấn giấu, toàn lực ẩn giấu tình hình của bản thân, khiến bản thân khôi phục lại như lúc đầu.
Sau khi đã ẩn giấu xong toàn bộ.
Lý Hiên không còn thấy đám chim tụ tập nữa, gật đầu hài lòng.
Vào lúc này anh nghĩ tới trong công pháp tu tiên còn có một môn pháp thuật, vội lấy “Khải Linh Công” ra nhìn vào cột pháp thuật cuối cùng.
“Chỉ có một pháp thuật sao? Không sao, một thôi cũng tốt rồi.”
Lý Hiên vô thức lật trang sách, học môn pháp thuật duy nhất này.
Trên cành cây.
Con đại bàng vẫn chưa có được nước tình, trí khôn thấp như nó có chút ngẩn ngơ.
Suy nghĩ một lát nó nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên bay lên trời hướng đến bầy hươu ngoài thành mà rời đi.
Ở một nơi khác.
Bên cạnh con suối của lối vào cảnh giới mật.
Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ, còn có một vị bà bà tai mèo đứng trên mặt đất, nhìn con chim ưng khổng lồ anh tuấn.
“Lam bà bà, con chim ưng khổng lồ của bà thật đẹp quá, nếu như con cũng có một con thì tốt rồi, tiểu gấu đen của con vẫn còn nhỏ, phải mất nhiều năm nữa mới có thể trưởng thành.” Tống Tiểu Mỹ bất lực nói.
“Con có yêu thú làm vật nuôi là đã tốt rồi, đừng bận tâm là nhỏ hay không nữa. Ở thế giới này, coi như người tu tiên muốn có vật nuôi yêu thú cũng không dễ dàng gì. Con chim ưng khổng lồ này của ta đã phải trả cái giá rất lớn, sau khi nuôi nó trưởng thành mới có thể nghe lời.” Lam bà bà giải thích.
“Thì ra là vậy ạ, yêu thú trưởng thành không thể thuần hóa sao ạ?” Tống Tiểu Mỹ hỏi.
“Khó! Rất rất khó, yêu thú trưởng thành bướng bỉnh không chịu phục tùng, rất khó bị thuần phục, cú coi như là động vật hoang dại bình thường cũng rất khó rồi, huống hồ là yêu thú.” Lam bà bà lắc đầu giảng giải.
“Vậy thì thật đáng tiếc rồi, con vẫn muốn thuần phục một con chim trưởng thành.” Tống Tiểu Mỹ ngưỡng mộ.
“Con vẫn nên từ bỏ ý định đó đi, ta muốn con tìm một trứng chim chưa nở mà thuần hóa, vậy mới là con đường đi đúng đắn.” Lam bà bà tiếp tục giải thích.
“Vậy thì thôi ạ, nuôi yêu thú quá mất sức lực, có một con gấu cũng đủ làm con bận lắm rồi.” Tống Tiểu Mỹ lắc đầu.
“Nói cũng phải, con chim ưng khổng lồ của ta mỗi ngày đều do ta phụ trách đồ ăn, còn cần phải thường xuyên chải lông, dỗ dành nó ngủ, ta thật sự rất mệt.”
Lam bà bà thở dài, cảm thấy nuôi một con yêu thú rất vất vả, nếu như nuôi hai con e rằng sẽ bận chết mất.
“Thôi vậy, chúng ta đi thôi, ngày mai lại đến tiếp tục tìm kiếm cảnh giới bí mật này.”
Ba người nói rồi đi lên trên con chim ưng khổng lồ, bắt lấy lông của nó rồi bay nhanh đi.
Bay được một khoảng thời gian, có một con chim đại bàng bay vụt về phía trước mặt giống như tia chớp bỗng bay xa.
“Ủa? Thì ra là một con kim điêu lôi điện tiếp cận yêu thú, đáng tiếc là đã trưởng thành mất rồi, đáng tiếc thật.” Lam bà bà thở dài.
“Kim điêu lôi điện? Đây là loại yêu thú gì ạ? Nhìn vẻ mặt của bà bà, hình như con Lôi điện kim điêu này rất quý.” Tần Nguyệt tò mò hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.