Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 81:




Núi Hàn Băng là một đỉnh núi rất nổi tiếng.
Trên núi có tuyết dày hàng năm, địa thế dốc, thêm nữa lại thường hay có đá bay lung tung trên núi, khiến đỉnh núi này trở thành khu vực nổi tiếng là nguy hiểm.
Đối mặt với đỉnh núi nguy hiểm như vậy, người thường căn bản không thể ở lại trong thời gian dài, chỉ có võ sư mới dám tùy ý đặt chân đến.
Lúc này trên đỉnh núi, ở trong góc khuất.
Những người đội nón che mặt, đang cầm chắc cây cung, che giấu khí tức lặng lẽ chờ đợi, chuẩn bị tập kích.
“Tộc chuột rất nhanh sẽ đuổi đến, lần này cần phải giữ lại được toàn bộ bọn chúng!”
“Dạ, chủ tử đột phá lên cấp tông sư, khiến chúng ta có sức chiến đấu được nâng cao rất lớn, thêm vào đó là trái tim hàn lạnh gia tăng, cùng phối hợp với tên người đá vô dụng, lần này nhất định giết hết bọn chúng.”
“Bọn chúng đến rồi! Chuẩn bị!”
Các phân thân lập tức kéo căng dây cung, tại mỗi điểm ẩn nấp, nhắm mũi tên vào bọn tộc chuột dưới núi.
Vào lúc này.
Bọn chúng đang chạy như điên lên núi, tuyết dày và đá bay nghiêm trọng gây trở ngại tốc độ tiến về phía trước của chúng.
Cũng may chúng đều là võ sư, có huyết mạch chống đỡ, cho dù bị cản trở tốc độ thì vẫn bay nhanh như vậy, rất nhẹ nhàng đã đến được sườn núi.
Cũng vào lúc này.
Những mũi tên chằng chịt giáng xuống, kèm theo tiếng rít bắn tới, mỗi một mũi tên đều tẩm thuốc độc.
“Khiên!”
Vào thời khắc quan trọng.
Bọn tộc chuột đã sớm chuẩn bị khiên để đối phó, ngăn cản những mũi tên tấn công đến một cách rất kinh nghiệm.
Nhưng khiến sắc mặt chúng thay đổi là những mũi tên này có lực quá mạnh, khiến cổ tay của chúng đều bị đau.
Chút lực yếu ớt của tộc chuột, cho dù là có khiên ngăn cản, thì cũng vần bị bắn chết tại chỗ.
“Giết chúng! Xông lên!”
Theo tiếng khàn khàn phẫn nộ của Thập trưởng lão, tộc chuột tiếp tục tiến lên, chạy như bay hướng lên đỉnh núi Hàn Băng.
Trận chiến cứ như vậy bùng nổ.
Hai bên vừa đánh vừa mau chóng chạy lên đỉnh núi.
Phân thân vẫn cứ sử dụng mũi tên, không ngừng tấn công tộc chuột từ xa, không có chúng có cơ hội tiến gần.
Nhưng tộc chuột có cấp tông sư, cộng thêm việc sau khi kích hoạt huyết mạch, bọn chúng trở nên mạnh hơn, vì vậy cứ một mạch tăng tốc truy sát.
Cuối cùng.
Tộc chuột đã chặn các phân thân ở trên đỉnh núi.
“Chạy đi, các ngươi chạy đi! Không phải chạy đi rất tốt hay sao?”
Thạch trưởng lão của tộc chuột lạnh lùng hét, trong mắt trần đầy phẫn nộ chết chóc, thực tế là tộc chuột đã tiêu hao quá nhiều sức lực rồi.
Trong quá trình chiến đấu chúng đã mất đi sáu mươi bảy người, hiện giờ tổng số người chỉ còn tám mươi tư người, đã tính thêm cả tên trưởng lão của bọn chúng.
Thương vong như vậy khiến Thập trưởng lão vô cùng phẫn nộ, hiện giờ đã chặn được những người đội nón, Thập trưởng lão không kìm được phẫn nộ hét lên.
“Hôm nay, các người đừng ai mong mình sống sót, ta sẽ để mấy tên tiểu tử các ngươi đều chôn tại nơi này!”
“Vậy sao? Vậy thì hãy hưởng thụ phần đại lễ này đi rồi hãy nói tiếp.”
Phân thân số một khẽ cười, hay tay đập mạnh vào tảng đá dưới chân.
Theo sau hành động đó, những phân thân còn lại cũng đập mạnh hai tay vào hòn đá dưới chân.
Ầm ầm!
Núi Hàn Băng chấn động, tuyết bay tung tóe.
Từng người đá cao ba mét từ trong núi bò ra, giống như người khổng lồ ầm ầm kéo đến.
Với cánh tay rắn chắc, thân hình cao lớn, ngay vào lúc xuất hiện đã khiến cho sắc mặt những người tộc chuột biến đổi vô cùng lớn.
“Giết hết bọn chúng!”
Theo mệnh lệnh của phân thân số một, hàng trăm người đá bỗng nhảy đến, giống như thiên thạch tàn nhẫn đập tộc chuột, giết chúng trong ánh mắt kinh hãi của chúng.
Trận chiến tàn khốc bắt đầu rồi.
Dưới của tấn công cuồng bạo của người đá, tộc chuột bị đánh đến mức thảm khốc, cho dù có Thập trưởng lão toàn lực ngăn cản, cũng không thể nào cản nổi.
Đặc biệt những mũi tên đó quá xảo quyệt, mũi tên nào cũng có thể bay tới vào lúc then chốt nhất, dễ dàng đâm trúng chỗ hiểm, khiến tộc chuột tổn thất vô cùng nặng nề.
Vậy mà vào thời khắc gian nan như vậy.
Thập trưởng lão đột nhiên nhìn thấy, tên tiểu tử có biệt hiệu “Khang Sát Giả”, lấy ra một cây sáo có thể chơi nhạc.
Giây tiếp theo.
Tiếng sao du dương vang khắp tứ phương, nghe rất hay, nhưng sau khi Thập trưởng lão nghe xong, lại cảm thấy tinh thần của bản thân giống như bị đá đè xuống vậy, rất nặng nề, phản ứng cũng đều chậm hơn mấy phần.
Vào thời khắc nguy hiểm như vậy, tinh thần bị áp chế là hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, Thập trưởng lão đột nhiên cảm thấy không ổn, vội vàng nhìn sang các tộc nhân.
Quả nhiên.
Sau khi tiếng sáo xuất hiện, tộc nhân tử thương vô cùng nghiêm trọng, đã có rất nhiều người bị giết chết.
Nhìn thấy thương vong như vậy, Thập trưởng lão mắt đỏ hoe phẫn nộ hét lớn.
“Lui! Mau rút lui!”
Theo sau mệnh lệnh của Thất trưởng lão, tàn dư của tộc chuột hướng xuống núi chạy tán loạn.
“Còn chạy nữa sao? Thật sự cho rằng ta chỉ có một trăm người?”
Phân thân số một đặt cây sáo xuống điềm đạm cười, mang theo đám người đá to khỏe bắt đầu truy sát.
Dưới núi Hàn Băng.
Từng người đội nón tụ tập lại, hai tay cùng lúc đập xuống mặt đất, nắm lấy bàn tay to của người đã từ trong đất xòe ra, ầm ầm chui ra.
“Hôm nay, toàn bộ tộc chuột ở đây đừng mong rời đi! Giết!”
...
Tại thành Bạch Vân.
Trong căn phòng dưới đất của tiêu cục Bạch Vân.
[Ding! Đệ tử của ngươi Tần Nguyệt thành công thoát khỏi trận pháp, có được quả tiến hóa quý giá, dự định mang về cho ngươi.]
[Ding! Phân thân số một trăm của ngươi, vì cứu một đoàn xe phụ nữ, đại chiến với phạm nhân giết người, giành chiến thắng nhưng trọng thương, được hai đứa trẻ cứu.]
[Ding! Phân thân số một Khang Sát Giả, giết chết một trăm năm mươi mốt người tộc chuột tại núi Hàn Băng, uy danh vang xa.]
...
Trong căn phong dưới đất.
Lý Hiên nâng tay, không khí khẽ dao động, một vòng xoáy xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Vòng xoáy linh khí nhỏ, đây chính là sức mạnh của người tu tiên sao! Từ hôm nay trở đi, ta cũng là người tu tiên rồi.”
Lý Hiên khẽ cười, vốn dĩ là người có dung mạo anh tuấn nay càng đẹp trai, khí chất phát ra ngày càng kỳ ảo, toàn thân giống như người từ trong tranh bước ra. Lý Hiên đứng dậy, cầm lấy “Khải Linh công” từng bước từng bước đi vào trong tiểu viện, trong ánh mặt trời ấm áp, gió nhẹ nhàng thổi qua, chiếc áo dài màu trắng khẽ lung lay, khiến anh càng thêm vui vẻ trong người.
Líu lo!
Tiếng chim hót véo von vang vọng bên tai.
Lý Hiên ngẩng đẩu lên, nhìn những con chim đang bay bị thu hút mà tới, đáp trên cây trong tiểu viện, tò mò nhìn anh, nhưng không dám lại gần.
Trong không trung.
Một con chim đại bàng màu vàng bay lượn trong không trung, từ từ bay hướng xuống.
“Meo meo!”
Một con mèo đen từ trong phòng của Tần Nguyệt chạy ra, chớp mắt nhìn Lý Hiên, giây tiếp theo nó nhảy vào lòng của Lý Hiên.
Theo sau con mèo đen.
Một con gấu đen nhỏ cũng chạy ra, ôm chân Lý Hiên không buông, còn cọ đầu vào chân của Lý Hiên.
Lý Hiên xoa xoa tiểu mèo đen trong lòng, cảm nhận bộ lông mềm mại của nó rồi khẽ cười.
“Lột xác thành tiên, trở thành người tu tiên cảm giác thật không tồi.”
[Ding! Đệ tử của ngươi Tiêu Kiếm dùng lượng lớn đan dược, trong bể máu thành công hồi phục tu vi cấp năm.]
“Không có phần thưởng sao? Thế này xem ra phải sớm thu nhận đồ đệ, nếu thu nhận muộn thì cũng không có phần thưởng, đáng tiếc.”
Lý Hiên cảm thấy có chút đáng tiếc, đương nhiên, cũng chỉ có một chút đáng tiếc mà thôi, anh không mong cầu gì hơn.
Thu nhận đồ đệ đã không dễ dàng gì, mấy ngàn phân thân cố gắng tìm kiếm, có thể có được kết quả như bây giờ Lý Hiên cũng đã thỏa mãn rồi.
[Ding! Đệ tử của ngươi Tiêu Kiếm, huyết mạch Ma Lang hoàn toàn thức tỉnh, thực lực đạt đến cấp mười, ngươi có năm phần thưởng.]
[Ding! Trước tiên xin mời chọn phương thức nhận. 1, Nhận từng phần thưởng. 2, Nhận năm phần thưởng cùng lúc. Mời lựa chọn.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.