Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 8:




“Anh biết rồi, chuyện này đừng nói ra với người khác, ngay cả với các tiêu sư trong đoàn, ngay cả những năng lực khác cũng phải giấu thật kỹ, hiểu không?”
Lý hiên căn dặn nghiêm túc, thế giới này không an toàn, có huyết mạch đặc biệt không phải lúc này cũng là chuyện tốt, luôn có một số kẻ rất thích điên cuồng nghiên cứu.
Lý Hiên không muốn đồ đệ bảo bổi của mình gặp phải chuyện không hay, vậy nên không ngừng căn dặn, nhắc nhở cô chú ý ẩn giấu, không được tùy tiện dùng khí.
Chỉ cần cô bé không tùy tiện dụng khí, không tham gia chiến đấu, thì tình trạng của cô bé người khác khó mà biết được, càng có thể bảo vệ bản thân.
“Dạ vâng, con biết rồi sư tôn.”
Tần Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng thề không nói chuyện này cho người thứ ba biết, chỉ sư tôn biết là được rồi.
Quyết định xong xuôi, Tần Nguyệt lấy quả màu đỏ ra từ từ nuốt, lại một lần nữa hấp thụ.
Một lúc sau.
Ầm!
Theo vòng tròn màu đỏ quét sạch xung quanh, Tần Nguyệt lai đột phá sức mạnh, từ tầng thứ hai nâng cấp lên tầng thứ ba công lực.
Thực sự trong sức mạnh này, thậm chí đã nâng cao sức mạnh của Tần Nguyệt lên đến giới hạn luyện công tầng thứ ba, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá lên tầng thứ tư.
Kết quả như vậy, khiến Tần Nguyệt và Lý Hiên đều rất vui mừng.
Dù sao thì Tần Nguyệt trở lên mạnh hơn, mới có thể giúp Lý Hiên có được thêm nhiều phần thưởng.
[Ding! Đệ tử Tần Nguyệt của người đã luyện tới tầng thứ ba, ngươi nhận được phần thưởng đặc biệt: Ưng Nhãn]
[Ưng Nhãn: Hai mắt của người đạt mức độ rất mạnh, có thể nhìn được rất xa.]
Ding!
Tên: Lý Hiên
Thể chất: Công lực tầng bảy
Tư chất: Hạng trung
Thiên chất: Thần lực trời sinh, Cảm tri, Ưng nhãn.
Đệ tử: Tần Nguyệt
...
Nhìn thấy mình lại đạt được một khả năng, Lý Hiên trong lòng không ngừng vui mừng.
Ưng Nhãn phối hợp với năng lực thần cung thủ, giống như hổ mọc thêm cánh, tuyệt đối có thể khiến khả năng chiến đầu của anh tăng vọt.
Khả năng như vậy, Lý Hiên chỉ muốn hét lên, tôi muốn một vạn thứ.
Điều quan trọng là khoảng cách Tần Nguyệt đột phá lên tầng công lực thứ tư cũng không xa nữa, Lý Hiên vẫn rất mong mỏi đến phẩn thưởng vào lần đột phá tới.
Tất nhiên.
Lý Hiên cũng hi vọng thu nhận được nhiều đệ tử, chỉ có như vậy mới có thể thu được càng nhiều phẩn thưởng.
Hai người vui vẻ dắt tay nhau, đi về hướng khu vực con sói đen bị giết trong tiếng cười nói vui vẻ.
Mặt khác.
Thiết Long, Thiết Hồ đang ngồi ăn bánh bao, nói về biểu hiện xuất sắc khi chém giết con sói đen của Lý Hiên, đồng thời cũng nghĩ về cây cường cung Huyền Kim.
“Đại ca, tiểu tiêu đầu sai anh mua cung Huyền Kim, em biết nguyên nhân rồi, dựa vào năng lực của anh ấy, hoàn toàn có thể kéo cung Huyền Kim.” Thiết Hổ nói.
“Cái này là đương nhiên rồi, tiểu tiêu đầu biểu hiện sức mạnh vô cùng mạnh, dùng cung Huyền Kim luyện cung thuật, hoàn toàn không có vấn đề gì.” Thiết Long gật đầu tán thành.
“Đúng vậy, nhưng em thấy vẫn nên bái một vị sư phụ dạy cung thuật tốt hơn, được chỉ dạy chính xác mới có thể luyện cung thuật càng lợi hại.” Lục Tử đứng bên cạnh nói một câu.
Đoàn người vừa nói vừa ăn, đợi Lý Hiên về, đoàn người sẽ tiếp tục lên đường.
Quãng đường tiếp theo rất thuận lợi.
Dọc đường không xảy ra bất kỳ chuyện gì, đều rất dễ dàng đến dãy núi mênh mông.
Dãy núi này rất rộng lớn, các dãy núi trùng trùng điệp điệp, trên núi khắp nơi đều là cây cối, thực vật xanh mơn mởn, còn có chim thú muôn hình vạn trạng, trong rừng qua lại.
Có thể nói núi rừng Thương Mang là thiên đường của các loại động vật, nhưng tại đây cũng xuất hiện rất nhiều sơn tặc.
Tiêu cục Bạch Vân của Lý Hiên và sơn tặc có giao ước, muốn đi qua chỉ để lại một ít tiền lộ phí là được rồi.
Không cách nào khác.
Thực lực của tiêu cục Bạch Vân rất mạnh, sơn tặc không dễ dàng va chạm, nếu có đụng chạm thì đôi bên đều thiệt hại, làm cuộc sống của sơn tặc thêm tồi tệ, nếu sơn tặc bị giảm nhuệ khí, rất có thể đám sơn tặc khác thay thế, bọn chúng đương nhiên không phạm phải sự ngu ngốc này.
Điều này giúp cho Lý Hiên sau hai lần gặp sơn tặc, đều rất dễ dàng đi qua, an toàn rời khỏi núi Thương Mang.
Chỉ là.
Sau khi đoàn của Lý Hiên rời đi, đám sơn tặc cung cấp cho Lý Hiên một tin tức.
Hôm qua có mười người đàn ông thực lực rất mạnh, mang theo một đứa trẻ bị bệnh, đi qua con đường này.
Bọn họ giống như đang tìm kiếm thứ gì đó, vội vội vàng vàng rời đi.
Những người này sức vô cùng mạnh, đến đám sơn tặc cũng không dám đụng chạm, cuối cùng chọn cách thả họ đi.
Có được tin tức này, Lý Hiên nghĩ đến bày chim lông vàng bị giết trước đó.
Nhiều chim lông vàng bị giết như vậy, đủ chứng minh sức lực của những người đó.
Có điều Lý Hiên cũng không hề sợ hãi đối phương, có năng lực quan sát của chim ưng, anh có thể dễ dàng phát hiện ra đối phương trước, do vậy đoàn áp tải vẫn tiếp tục hành trình.
Đoàn của họ tiếp tục xuất phát, trên con đường gập ghềnh, dò dẫm hướng về phía thành Trấn Bắc.
Đi được nửa tiếng.
Lý Hiên đi đầu đoàn đột nhiên dơ tay phải lên, ngăn đoàn tiếp tục đi.
“Tiểu tiêu đầu, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Lý thúc ngờ vực hỏi.
“Phía trước có rắc rối.”
Lý Hiên nhăn trán, năng lực cảm nhận giúp anh cảm nhận được nguy cơ trước mắt, nếu như tiếp tục đi về phía trước, có thể sẽ gặp nguy hiểm.
“Có rắc rối?”
Lý thúc sắc mặt liền nghiêm túc, vội vàng đến bên gốc cây to, đạp lên thân cây leo lên cành cây cao nhất, hướng mắt nhìn ra xa.
Dựa vào kinh nghiệm đi áp tải hàng nhiều năm, ông có đủ tự tin để tìm ra kẻ địch.
Tiếc là, ông quan sát khoảng ba phút, vậy mà không thấy kẻ địch nào, khiến ông trở nên nghi ngờ.
Không chỉ là Lý thúc, những tiêu sư ở đó cũng không nhìn ra được nguy hiểm nào, ai cũng ngỡ ngàng nhìn Lý Hiên.
“Đi theo tôi.”
Lý Hiên triệu tập mọi người đi về hướng tay phải, thuận theo con đường nhỏ đến một sườn núi nhỏ, chỉ về phía một sơn cốc u ám phía xa.
“Ở đó, nhìn thấy chưa, có sinh vật ô nhiễm!” Lý Hiên sắc mặt nghiêm túc nói.
“Sinh vật ô nhiễm?”
Mọi người đứng tại sườn núi nhìn về phía sơn cốc u ám, nhưng khoảng cách quá xa, ánh sáng lại không tốt, cái gì cũng không thấy.
“Tiểu tiêu đầu, liệu có phải có nhầm lẫn gì không, sơn cốc cách chúng ta cũng phải đến ba kilomet.” Thiết Hổ không khỏi lên tiếng, hắn gì cũng không thấy.
“Đúng đó tiểu tiêu đấu, anh chắc chắn có sơn cốc ở đó không?” Lục Tử nghi ngờ khó hiểu, cảm giác với khoảng cách xa như vậy không thể tìm ra nguy hiểm.
Gào!!!
Tiếng gầm phẫn nộ từ xa vọng lại, trấn động khắp núi rừng.
Tiếng gầm rất lớn, đứng cách xa mấy kilomet cũng có thể nghe rất rõ, mà hướng của tiếng gầm đó, bất ngờ lại chính là từ sơn cốc u ám.
Tiếng gầm như vậy.
Vì tiếng gầm này ẩn chứa một sức mạnh vô cùng lớn, vừa nghe đã thấy không phải là vật đơn giản, chứng minh trong sơn cốc ẩn chứa nguy hiểm.
Nhưng mà bây giờ.
Tình hình cách đó khoảng ba kilomet, vậy mà tiểu tiêu đầu của họ đã có thể cảm nhận ra rồi, năng lực thăm dò này thật không bình thường chút nào.
Các vị tiêu sư như bị hóa đã, não như bị dán chặt lại, ngơ ngác nhìn Lý Hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.