Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 71:




Hoa văn này có màu đỏ, nhìn giống như là một con chim nhỏ màu đỏ như ẩn như hiện.
“Đây là ấn tích?”
Lý Hiên thầm nghĩ, cảm thấy ấn tích màu đỏ này có thể là đêm qua Tần Nguyệt thức tỉnh.
Anh cũng không quá quan tâm, mà tiếp tục ôm Tần Nguyệt.
Qua sự việc lần này, Lý Hiên chỉ trong thời gian ngắn dự định không để Tần Nguyệt ra ngoài luyện tập nữa.
Trừ khi cô luyện Huyết Ảnh Thiên Thư đến viên mãn, tu luyện ra được ảo ảnh, nếu không tuyệt đối không cho cô ra ngoài.
Lý Hiên biết Tần Nguyệt là thiên mệnh chi tử, cơ bản sẽ không chết.
Nhưng nhìn vết thương ngang dọc trên người Tần Nguyệt, nghĩ tới lúc cô yếu nhất, vẫn nắm chặt Dung Tâm Quả, Lý Hiên rất phiền lòng.
Anh, không hề muốn Tần Nguyệt phải gặp nguy hiểm, một lần là đủ rồi.
Ầm ầm!
Âm thanh chấn động tử phía xa truyền tới.
Lý Hiên ngẩng đầu nhìn ra, vừa đúng lúc nhìn thấy người đá đứng trên mặt đất, với nắm đấm to lớn, điên cuồng đập xuống đất.
Nắm đấm như nham thạch, đấm bụp bụp bụp làm chấn động mặt đất, đến mức đất đều bay lên, đá vụn tung tóe.
Sau một hồi đập loạn điên cuồng.
Người đá cuối cùng cũng dừng lại, sau đó nhấc chiếc chân to lớn, lại hung bạo giẫm một chân xuống đất, rồi mới thu chân phải, lộ ra máu tươi dưới chân.
Xử lý xong mọi việc, người đá cầm hai chiếc túi trữ đồ, từng bước đến trước mặt Lý Hiên, cung kính quỳ một bên gối xuống.
“Bái kiến chủ nhân, kẻ địch đã giết, đây là chiến lợi phẩm.”
“Ừm.”
Lý Hiên cầm lấy hai cái túi trữ đồ nhìn một lúc, đưa một cái để bên cạnh Tần Nguyệt.
Chiếc túi đó là của Tần Nguyệt, Lý Hiên không động đến, mà nhìn vào chiếc túi còn lại.
Đó là túi trữ đồ của tộc chuột, của lão già câp tông sư đó.
Lý Hiên mở chiếc túi đó ra, nhìn vào những thứ có bên trong, lập tức anh lông mày anh nhướn lên.
Chỉ thấy bên trong chiếc túi như một không gian có kích cỡ bằng một căn nhà, được nấp đầy bằng bạc trắng.
Nhiều tiền như vậy khiến Lý Hiên có chút bất ngờ, nhưng khiến anh bất ngờ nhất là trong túi trữ đồ có một lệnh bài, một lệnh bài bên trên có viết chữ “Quỷ”.
Đây là lệnh bài của Quỷ Thần Giáo.
Quỷ Thần Giáo là giáo phái tà ác thờ quỷ, nhận quỷ làm thần linh, thích nhất là mang loài người làm tế phẩm dâng cho quỷ.
Vì vậy, Quỷ Thần Giáo là chấp nhận loài người là kẻ địch lớn, những người tu tiên đều muốn truy sát tà giáo.
Nhưng bây giờ.
Tộc chuột lại có liên quan đến Quỷ Thần Giáo, khiến Lý Hiên nheo mắt, trong lòng có sát ý.
Hiện giờ sự tàn phá của quỷ đã quá nhiều rồi.
Cũng cần biết rằng quỷ tuy không giống yêu ma ham giết chóc, điên cuồng tàn sát nhân loại tứ phương, nhưng quỷ so với yêu ma thì khó giải quyết hơn.
Quỷ xuất hiện không có quy luật, bọn chúng có nhận thức không giống với con người, giết người đối với chúng mà nói có thể chính là bữa ăn chính.
Giống như xác sống trong khu sương trắng trước đây, cũng chính là do quỷ hình thành, đó vốn dĩ là những con người sống sờ sờ.
Chuyện tộc chuột có liên quan đến Quỷ Thần Giáo, nếu như đích thực là có chứng cứ, vậy thì tộc chuột sẽ vạn kiếp bất phục.
“Chẳng trách tộc chuột và tất cả thiên mệnh chi tử luôn có xung đột, nếu như ta đoán không sai, kẻ địch chính của thiên mệnh chi tử thời kỳ đầu chính là tộc chuột.”
Lý Hiên thầm phân tích, suy nghĩ xem làm thế nào đều phân thân truyền thông tin này ra ngoài.
Một lệnh bài không thể định tội tộc chuột được, quan trọng là thế lực của chúng quá lớn, đã chiếm đến nửa giang sơn Hạ Quốc.
Nếu như không phải có người tu tiên, nước Hạ đã sớm thuộc về chúng rồi.
“Cứ coi như có tác dụng nhỏ, cũng có thể ảnh hưởng đến tộc chuột, để loài người trên thế giới có một chút cảnh tỉnh.”
Lý Hiên nghĩ tới một cách hay, lập tức triệu hồi phân thân, đưa lệnh bài cho phân thân, sai chúng theo kế hoạch hành sự.
Vào lúc này.
Trận chiến cũng đã kết thúc rồi.
Tất cả tộc chuột có mặt đều bị giết hết, phân thân đang khám xét hiện trường, lượm nhặt chiến lợi phẩm.
Toàn bộ địa điểm chiến đấu, đều tanh mùi máu rất khó ngửi.
Lý Hiên nhíu mày, ôm Tần Nguyệt nhảy lên vai người đá, đang định rời đi, đột nhiên thấy ấn tích trên trán Tần Nguyệt dường như biến mất.
“Hả?”
Lý Hiên lại quay về phiến đá to, phát hiện ấn tích trên trán Tần Nguyệt lại lần nữa rung động.
Hiện tượng như vậy khiến Lý Hiên âm thầm có phỏng đoán, anh bắt đầu di chuyển chậm.
Dựa theo sự rung động của ấn tích, cuối cùng Lý Hiên đi đến bên cạnh một dòng sông nhỏ.
“Dòng sông này ở rất gần với địa điểm mà Tần Nguyệt bị thương.”
Lý Hiên nhìn vị trí bản thân cứu Tần Nguyệt, rồi lại nhìn dòng sông đang chảy xiết, lập tức đã hiểu ra gì đó.
“Dựa vào thân phận thiên mệnh của Tần Nguyệt, nếu như ta không đến cứu cô bé, cô bé rất có thể sẽ nhảy xuống dòng sông đó, sau đó gặp được cơ duyên.”
Thượng Đế Thị Giác của Lý Hiên đã nhiều lần quét qua, nhưng không thấy gì cả, chỉ có thể căn cứ vào ấn tích trên trán của Tần Nguyệt, thuận theo dòng sông mà đi.
Đi được năm cây số, Lý Hiên dừng lại bên một khu rong rêu, dùng Thượng Đế Thị Giác quét qua vùng nước, phát hiện trong chỗ sâu trong vùng rong rêu, che giấu một động nhỏ.
Lý Hiên thông qua Thượng Đế Thị Giác, nhìn thấy trong động phủ có ánh sáng của trận pháp đang phát sáng.
“Vào trong tìm thử xem!”
Lý Hiên phái ba phân thân đi tìm thử, đã tìm được nửa tiếng, các phân thân lại không thu thập được gì mà ra ngoài.
“Không thấy gì sao?”
Lý Hiên kinh ngạc, anh rõ ràng đã nhìn thấy động phủ qua Thượng Đế Thị Giác, cũng nhìn thấy trận pháp kỳ quái.
Nhưng các phân thân, đến cái động cũng không nhìn thấy, càng không cần nói đến trận pháp lỳ lạ trong đó.
“Quả nhiên lại là tình huống này, lần trước cũng vậy, cũng chính là nói thứ thuộc về thiên mệnh chi tử, người khác rất khó có thể nhìn thấy. Ta và Tần Nguyệt quan hệ mật thiết, mới có thể nhìn thấy hang động, thậm chí ta nhìn thấy, cũng có thể chỉ là một phần.”
Lý Hiên quét qua trận pháp lỳ lạ, suy nghĩ một lát, vẫn là nên từ bỏ ý định thăm dò, anh dự định đợi Tần Nguyệt tỉnh lại, rồi cùng cô đến đây.
Lý Hiên càng không lo lắng có người nhanh chân đến trước, ba mươi phân thân trong dòng nước đến hang động còn không nhìn thấy, huống hồ còn có trận pháp, người khác càng không thể lấy đi.
Vì vậy Lý Hiên ôm Tần Nguyệt, nhẹ nhàng nhảy lên vai người đá, chỉ huy cho nó chạy nhanh về thành Bạch Vân.
Cùng lúc đó, Lý Hiên hạ mệnh lệnh.
Đó chính là, toàn lực truy giết tộc chuột tội ác tày trời, để bọn chúng cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng khi bị truy sát.
Thời gian trôi đi.
Rất nhanh, Lý Hiên đã về đến gần thành Bạch Vân.
Người đá quá gây chú ye, Lý Hiên vẫn muốn cuộc sống bình lặng, vì vậy anh đã hủy bỏ lệnh triệu hồi người đá, ôm Tần Nguyệt trở về tiêu cục Bạch Vân.
Cẩn thận để Tần Nguyệt nằm trên chiếc giường của mình, Lý Hiên nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Lần này xảy ra chuyện, Lý Hiên càng coi trọng Tần Nguyệt, càng không muốn cô phải chịu bất cứ thương tích nào, vì vậy anh để cô ở cạnh, cẩn thận chăm sóc cô.
[Ding! Đệ tử của người Diệp Phàm ở trong sơn động vô danh, có được một giọt máu ma thần, liên tiếp đột phá hai bậc.]
[Ding! Ngươi có được kỹ thuật: Thần kỳ lạc Khúc.]
[Ding! Người có được năng lực đặc biệt: Huyết Nhân Ngẫu.]
“Huyết nhân ngẫu? Là gì nhỉ?”
Lý Hiên không quan tâm đến Thần kỳ lạc khúc, mà lập tức chú ý đến Huyết nhân ngẫu.
Huyết nhân ngẫu chỉ dựa vào cái tên đã khiến người ta có một loại cảm giác tiêu cực, dường như là một năng lực không đứng đắn.
Mang theo sự nghi vấn, Lý Hiên dịnh mở giới thiệu liên quan, xem xem rốt cuộc là năng lực gì.
Đột nhiên anh sững người, dần lộ ra thần sắc như giác ngộ.
“Huyết nhân ngẫu, thì ra chúng là huyết nhân ngẫu, rất thú vị.”
Lý Hiên có cảm giác hứng thú vô cùng đối với Huyết nhân ngẫu, rất muốn thử nghiệm chế tạo xem thế nào.
Có điều Tần Nguyệt trên giường vẫn còn yếu, Lý Hiên không rời đi, mà kiểm tra xem tình trạng hồi phục của Tần Nguyệt, thấy không có vấn đề gì, rồi mới yên tâm.
Vào lúc này.
Lý Hiên mới có thời gian xem xét hai quả Dung Tâm Quả, nghĩ tới công hiệu trời cho của chúng.
Nghĩ đến lúc trước khi Tần Nguyệt chìm vào giấc ngủ, đưa hai quả Dung Tâm trong tay cho mình, Lý Hiên trong lòng thấy ấm áp.
Anh nhìn thời tiết, rồi lại đắp lại chăn cho Tần Nguyệt, sau đó quay người đi đến phòng bếp, cùng lúc dùng Thượng Đế Thị Giác quan sát tình trạng của Tần Nguyệt, phòng có chuyện gì ngoài ý muốn.
Hai tiếng sau.
Tần Nguyệt từ từ mở mắt, ánh mắt trong veo nhìn lên trên, thấy đỉnh giường màu tím, cô có chút thất thần.
Sau khi phát hiện mình đang nằm trên giường của Lý Hiên, khuôn mặt nhợt nhạt của Tần Nguyệt có chút đỏ lên.
Đặc biệt khi thấy Lý Hiên ở bên cạnh mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dần ửng hồng.
“Tỉnh rồi sao, uống chút cháo đi, vi sư làm cho em chút cháo.”
Thấy Tần Nguyệt tỉnh rồi, Lý Hiên quay người ra chiếc bnaf, dự định đi lấy bát cháo được đậy nắp.
“Ủa? Sư tôn nấu cháo cho con sao?”
Tần Nguyệt kinh ngạc mở tròn hai mắt, rất bất ngờ sư tôn lại nấu cháo cho cô.
Suy nghĩ đến việc sư tôn chưa bao giờ vào bếp, Tần Nguyệt nhận bát cháo có chút lo lắng.
Có điều cô thề trong lòng, cho dù sư tôn có làm cháo khó ăn thế nào, cô cũng phải làm ra vẻ rất ngon mà ăn hết.
Theo tâm thái như vậy.
Tần Nguyệt bắt đầu chờ đợi.
Rất nhanh sư tôn xuất hiện, mang theo bát và thìa.
Cùng theo đó là mùi hương nồng nàn, thậm chí tràn ngập không trung.
Mũi Tần Nguyệt động động, kinh ngạc nhìn Lý Hiên, hoàn toàn không ngờ cháo lại thơm như vậy.
“Mau ăn đi, lát sẽ lạnh mất.”
Lý Hiên khẽ cười, là một đầu bếp thần kỳ, đối với việc chọn nguyên liệu và cách làm cũng sẽ khác người thường, cháo tự nhiên cũng sẽ ngon hơn.
“Cám ơn sư tôn.”
Tần Nguyệt tò mò, bụng cũng kếu ùng ục ùng ục rồi, đợi cháo đưa qua, cô nhẹ nhàng uống một hơi, lập tức mắt lóe sáng.
“Ngon quá! Hương vị còn ngon hơn cả cháo thương hiệu của Túy Nguyệt Lầu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.