Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 67:




Thời gian trôi đi.
Rất nhanh đã đến rạng sáng bốn giờ ngày hôm sau.
Quái vật bươu thịt trong khu sương trắng đột nhiên có động tĩnh, con mắt đang nhắm đột nhiên mở ra, lộ ra hai con mắt đỏ ngầu.
Trong hai con mắt đó đầy sự méo mó, đầy sát khí và sự hung tàn.
Bùm bùm bùm!
Âm thanh chấn động vang khắp khu sương trắng.
Quái vật bướu thịt to lớn chạy như điên, cánh tay phải đột ngột phồng lên, biến thành nắm đấm cực lớn, gầm lên giận dữ khắp phong ấn khu sương trắng.
Ầm!
Tiếng gào cực lớn chấn động vang khắp xung quanh, chấn động khắp phạm vi cách đó đến vài ngàn mét, đa số người dân trong thành Bạch Vân, ngay lập tức bị tiếng gào làm cho giật mình.
Tiếng gào đáng sợ vang đến tận mây xanh, một năng lượng tàn bạo đến cực độ bao khắp thành Bạch Vân, bao phủ tất cả lòng người.
Một cảm giác họa lớn sắp giáng xuống đấu xuất hiện, khiến tất cả mọi người có dự cảm không hay.
Binh sĩ hộ vệ trên tường, thấy trên phong ấn ở khu sương trắng phía xa, lại xuất hiện một vết nứt rất lớn, một vết rạn do nắm đấm đấm vào.
Cảnh tượng này, đã dọa cho đám binh sĩ chạy toán loạn, mau chóng xông vào chủ phủ.
Cũng vào lúc này.
Một phân thân lấm lem, đội nón đến gần thành Bạch Vân.
Nó nhìn cái lò chứa Thiên Hỏa trong tay, hít một hơi thật sâu, hùng hổ xông đến khu sương trắng, tập hợp với phân thân ở đó, bắt đầu mau chóng bố trí.
Tiêu cục Bạch Vân.
Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ đang nghỉ ngơi trong phòng, quanh thân xuất hiện khí huyết màu đỏ.
Năng lượng chỉ thuộc về huyết mạch tự khuấy động, sức mạnh của hai người cùng lúc thăng cấp lên một bậc.
[Ding! Nguy cơ đến gần, huyết mạch của Tần Nguyệt cảm ứng được nguy cơ, cưỡng chế kích hoạt, thực lực đột phá lên cấp chín.]
[Ding! Nguy cơ đến gần, huyết mạch của Tống Tiểu Mỹ cảm ứng được nguy cơ, cưỡng chế kích hoạt, thực lực đột phá lên cấp bảy.]
[Ding! Sau khi huyết mạch bị cưỡng chế kích hoạt trong vòng một năm, không thích hợp tiếp tục bị cưỡng chế kích hoạt, nếu không sau này sẽ để lại di chứng.]
[Ding! Ngươi có hai phần thưởng: Mắt âm dương, Tinh thần trấn áp.]
“Nguy cơ đến gần sao?”
Lý Hiên đứng trên mái nhà, nhìn về phía khu sương trắng, trong mắt lóe lên chút quả quyết.
“Bắt đầu thôi.”
Theo mệnh lệnh của Lý Hiên.
Xung quanh khu sương trắng hiện ra văn hoa phong ấn kỳ dị, ngọn lửa đỏ rực lan khắp không trung, trong màn đêm phát ra màu đỏ rực khắp trời.
Một đám Thiên Hỏa kết đọng lại trên không, dùng phân thân số 600 làm căn gốc, kết thành phong ấn Thiên Hỏa, Thiên Hỏa đáng sợ cuồn cuộn rơi xuống, thiêu hủy toàn bộ khu sương trắng.
Đống lửa này giống như diệt thế vậy, từng đợt rơi xuống, ngọn lửa đỏ rực bao phủ toàn khu sương trắng, điên cuồng thiêu rụi tất cả.
Ầm ầm ầm!
Ngọn lửa khu sương trắng cuồn cuộn, thiêu rụi tất cả xác sống trong khu sương trắng.
Trong đó quái vật bướu thịt, càng được chăm sóc kỹ càng, bị Thiên Hỏa thiêu đốt đến mức kêu gào thảm thiết, hét lên không ngừng.
Tiếng gào thét đáng sợ chấn động trời đất, làm kinh hãi ngày càng nhiều người.
Thành chủ còn không kịp mặc áo ngoài, mang theo vũ khí xông đến trên tường thành, nhìn thấy cảnh lửa cháy cuồn cuộn ngoài thành.
Đó là một cảnh tượng Thiên Hỏa diệt thế rất đáng sợ, khiến trong hai mắt của thành chủ kinh hãi vô cùng, toàn thân kinh sợ đến tròn hai mắt.
Mấu chốt là trong khu sương trắng truyền tới tiếng gào thét rất đáng sợ, âm thanh đó cho dù là thành chủ nghe cũng nổi da gà.
“Trận chiến này là thế nào? Lẽ nào là các vị tu tiên đang chiến đấu sao? Kiểu ra tay lớn thế này, lần đầu người làm thành chủ như ta mới thấy.” Thành chủ kinh hãi nói.
“Tôi cũng vậy, quá hùng tráng rồi, khi nào tôi mới có được sức lực đáng sợ như vậy?”
Triệu thống lĩnh thấy kinh ngạc nhìn ra cảnh khu sương trắng bị ngọn lửa bao trùm.
Bọn họ tuy không thấy rõ khu sương trắng xảy ra chuyện gì, cũng không thấy rõ là quái vật gì đang gào thét đáng sợ như vậy.
Nhưng bọn họ biết, khu sương trắng nhất định có biến lớn, nhất định có người có sức mạnh lớn đang ứng chiến với quái vật trong khu sương trắng.
Gào!!
Tiếng gào hung tàn vô cùng lại một lần nữa chấn động xung quanh, nhưng âm thanh đã yếu hơn lúc trước rất nhiều rồi, có chút yếu ớt.
Dần dần.
Tiếng gào ngày càng nhỏ, càng yếu ớt, sau cùng hoàn toàn không còn nghe thấy nữa.
Toàn khu sương trắng chỉ còn lại ngọn lửa cuồn cuộn, còn có một đám Thiên Hỏa bay lửng lơ trên không.
Nguy cơ đã hoàn toàn được giải trừ triệt để.
Không khí quái dị bắt đầu tiêu tan, cảm giác nặng nè trong lòng mọi người đã dần biến mất, thành Bạch Vân lại hồi phục lại trạng thái bình thường, tất cả hồi phục lại nề nếp cũ.
“Xong rồi, coi như cũng đã tiêu hao sức lực lớn.
Tiêu cục Bạch Vân, trên mái nhà.
Lý Hiên cảm nhận được tin tức của phân thân truyền tới, phát hiện phân thân số 600 chỉ còn sống sót lại một người.
Phân thân còn sống sót, cũng đều biến thành năng lượng thuần túy, kích hoạt Thiên Hỏa trận pháp, tiêu hao không ít.
Nhưng mọi thứ đều rất xứng đáng, khu sương trắng thiệt hại nghiêm trọng, xác sống gần như không còn nữa, quái vật bướu thịt cũng bị thiêu rụi chỉ còn lại cái đầu, nhảy vào trong mỏ quặng.
Toàn khu sương trắng cũng chỉ có vị trí mỏ quặng, vẫn còn phả ra sương trắng, hơn nữa nhạt hơn mười mấy lần, sự uy hiếp của khu sương trắng, coi như được Lý Hiên giải quyết rồi.
“Sau này có thể yên tâm sinh sống rồi, ta đi sửa lại phân thân số 600, cũng may ta có khả năng hồi phục cấp tốc, không lo có tổn hại đến bản gốc.”
Lý Hiên thầm nhủ, mệnh lệnh cho những phân thân còn lại xử lý sạch dấu vết, còn anh thì chỉ lướt qua, rồi nhảy về tiểu viện cây liễu.
Đến tiểu viện cây liễu.
Lý Hiên gãi gãi cổ tay trái, những giọt máu đỏ thẫm từ huyết quản nhỏ xuống đất.
Khả năng tự chữa lành tức khắc đang từ từ hồi phục vết thương, bị Lý Hiên khống chế lại, tiếp tục chảy máu.
Chỉ là trong tức khắc, giọt máu vừa rơi xuống đất, Lý Hiên vì mất máu quá nhiều, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Anh không để tâm đến việc sự hao phí, ngược lại tay phải chỉ xuống vũng máu dưới đất.
Bùm bùm bùm!
Có được khả năng thay đổi y phục, lần này phân thân khi xuất hiện đều đã có quần áo trên người, ánh mắt ai cũng lãnh đạm đứng xung quanh.
“Đi thôi, không gian trong này quá nhỏ, không chứa được nhiều người như vậy, các người rời đi trước, trời sáng rồi thì ra khỏi thành.”
Lý Hiên hạ chỉ lệnh, sắc mặt nhợt nhạt tiếp tục chế tạo phân thân.
Trải qua sự tiêu hao máu quá nhiều, Lý Hiên cuối cùng cũng sửa xong phân thân.
Chỉ có điều chế tạo quá nhiều phân thân trong một lần, sắc mặt của anh ngày càng nhợt nhạt, không có lấy một chút huyết sắc nào, toàn thân đều rất yếu.
“Vẫn là có chút tiêu phí máu, có điều, cũng thử nghiệm được hiệu quả khả năng tự chữa lành nhanh.”
Tiêu phí nhiều máu như vậy, lại không ảnh hưởng đến bản thể của ta chút nào, cùng lắm thì sắc mặt nhợt nhạt vài ngày.”
Lý Hiên rất hài lòng với lần thực nghiệm này, đợi sau khi mọi việc đã ổn, anh mới quay về nhà, về đến phòng cuộn mình trong chăn rồi ngủ mất.
Sáng sớm, ánh mặt trời tươi đẹp, chim hót hoa thơm.
Tần Nguyệt xách hộp thức ăn, vui mừng đến phòng của Lý Hiên, muốn kể chuyện đột phá trong lúc ngủ của mình cho Lý Hiên nghe.
Nhưng bước vào phòng, thấy Lý Hiên đang nằm trong chăn ngủ, cô chỉ có thẻ nhẹ tay nhẹ chân để bữa sáng ở đó, rồi mới cần thận nhẹ nhàng rời đi.
Ra khỏi tiêu cục, Tần Nguyệt nhìn mặt trời vừa mới mọc, quyết định tiếp tục ra khỏi thành.
“Ta hiện giờ đã có công lực cấp chín, đủ để đánh bại sinh vật ô nhiễm rắn khổng lồ, từ trong Quái Thạch sơn cốc lấy Dung Tâm Quả. Có được Dung Tâm Quả rồi, sư tôn nhất định rất vui.”
Gương mặt Tần Nguyệt lộ rõ vẻ kiên định, mang theo song kiếm mạnh mẽ rời khỏi thành, hướng về phía Quái Thạch sơn cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.