Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 62:




“Quả nhiên là thiên mệnh chi tử, ta lo lắng thừa rồi.”
Lý Hiên vuốt mái tóc đen mềm mại bên tai, ngưỡng mộ khả năng ngoan cường của thiên mệnh chi tử.
Khó khăn đứng trước thiên mệnh chi tử, căn bản không phải là khó khăn, mà ngược lại thúc đẩy sự thăng cấp của thiên mệnh chi tử, khiến bọn họ ngày càng mạnh, càng không dễ động đến.
Đây chính là thiên mệnh chi tử, là điểm khó đối phó nhất.
“Thôi vậy, quay về xem phần thưởng lần này thôi.”
Lý Hiên đã có thể yên tâm quay về thư phòng của mình, ngồi trên ghế, đợi thông báo phần thưởng.
[Ding! Phần thưởng thứ nhất của ngươi: Một trái cây tiến hóa.]
[Ding! Phần thưởng thứ hai của ngươi: Một trái cây thức tỉnh vật nuôi.]
[Ding! Phần thưởng thứ ba của ngươi: Linh căn thăng cấp một bậc, chúc mừng linh căn của ngươi, đã đạt đến Tuyệt phẩm Lôi Linh Căn.]
Dựa theo lời nhắc của máy báo.
Lý Hiên sang chấn mãnh liệt, một cảm giác thông suốt từ trong ra ngoài tự nhiên xuất hiện.
Anh chỉ cảm thấy bản thân giống như đang biến hóa, trở lên khoan khoái và nhẹ nhàng, trở lên hoàn toàn không giống với trước kia.
Lý Hiên biết đây là căn nguyên, anh đạt Lôi Linh Căn tuyệt phẩm, cuối cùng cũng biến hóa rồi, cũng giống như thiên tài thiên mệnh chi chủ.
Linh căn của anh, đã vượt qua 99% người trên thế giới này, có được Lôi Linh Căn tuyệt phẩm mà ai cũng mong có được.
“Lôi Linh Căn tuyệt phẩm, cuối cùng cũng đạt được rồi, mong chờ đến ngày ta sắp được tu tiên rồi.”
Tay phải của Lý Hiên mở ra, xuất hiện hai loại quả trong lòng bàn tay.
Hai quả này, một là quả thức tỉnh vật nuôi nhìn giống như trái cà chua, một là quả tiến hóa nhìn giống như quả dâu tây, đều có công hiệu rất tốt.
Trong đó quả tiến hóa, khiến Lý Hiên thấy tò mò nhất, thậm chí ngay khi nhìn thấy nó, anh muốn ăn luôn nó.
Vì hiếu kỳ, Lý Hiên mở tin tức liên qua đến loại quả này.
[Quả tiến hóa: Sau khi dùng, một năng lực nào đó của bản thân sẽ tiến hóa.]
“Vậy mà là tùy cơ ứng biến, không tồi, không biết có thể tiến hóa năng lực gì? Ta rất kỳ vọng.”
Lý Hiên không do dự, ăn luôn quả dâu tây đó, hương vị ngọt ngọt chua chua tràn ngập trong miệng.
“Mùi vị khá ngon.”
Lý Hiên cảm thấy một luồng khí ấm cuộn trào lên từ bên trong, toàn thân giống như suối nước nóng, rất thoải mái.
Cảm giác khoan khoái dễ chịu này, khiến Lý Hiên bất giác nheo mắt lại, toàn thân uể oải trườn trên mặt bàn, lặng lẽ chờ đợi.
[Ding! Tiến hóa thành công, năng lực tự hồi phục nhanh chóng của ngươi, tiến hóa thành tự hồi phục ngay tức khắc.]
Ding!
Lý Hiên: Tư chất tuyệt phẩm võ học
Thể phách: Công lực cấp mười
Linh căn: Lôi Linh căn tuyệt phẩm
Thụ động: Tương tác tự nhiên, Miễn dịch bệnh và độc, Bản Năng Chiến Đấu, Tự Hồi Phục Ngay Lập Tức.
Thiên chất: Thần Giao Cách Cảm, Thượng Đế Thị Giác, Luyện Kiếm Vô Song, Huyết Phân Thân, Thần Lực Thiên Phú, Ưng Nhãn
Năng lực: Tông sư rèn, Tông Sư Luyện Đan Khí Huyết,  Hội Họa Thần Kỳ, Bậc Thầy Phong Ấn Khí Huyết, Tinh Thần Kiếm Pháp, Thần Cung Thủ, Lưu Vân Bộ, Đầu Bếp Thần Kỳ
Đệ tử: Tần Nguyệt, Lục Trường Sinh, Tống Tiểu Mỹ, Diệp Phàm
...
“Tự hồi phực tức khắc sao? Không ngờ được tiến hóa là cái này, cũng tốt, càng thêm khả năng bảo vệ tính mạng.”
Lý Hiên gật đầu hài lòng, tự hổi phục ngay lập tức cái tên nghe thì đơn giản, nhưng có cảm giác mạnh hơn lúc trước, đương nhiên tính mạng sẽ càng được bảo vệ.
Ngược lại loại quả này lại khiến Lý Hiên cảm thấy rất tốt, trong lòng kỳ vọng có thể có được càng nhiều quả tiến hóa này.
Ở một nơi khác.
Trong cảnh giới bí mật dày đặc.
Ở một nơi trong kết giới phong ấn tràn ngập ánh sáng đẹp tuyệt.
Tống Tiểu Mỹ buồn nản ngồi trên đất, cầm lấy bức vẽ của Lý Hiên xem, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Hạnh Nhi ở cách đó không xa, xem cô cố gắng nghiên cứu phong ấn.
“Chị Hạnh Nhi, sao vậy? Có thể giải phong ấn được không ạ?” Tống Tiểu Mỹ nói.
“Có chút khó khăn, đây là phong ấn do một người tu tiên cao cấp để lại, tuy hiện giờ uy lực đã giảm, nhưng ta vẫn không thể giải được, thuật phong ấn của ta vẫn còn kém.”
Hạnh Nhi ngồi đến tê liệt trên bãi cỏ, trên gương mặt biểu hiện sự thất vọng, cùng lúc cũng nghĩ tới Lý Hiên.
“Nếu Lý Hiên có ở đây, chắc chắn sẽ nhẹ nhàng mở phong ấn, đáng tiếc anh ta không có mặt, haiz!” Hạnh Nhi than thở.
“Sư tôn lợi hại vậy sao?”
Tống Tiểu Mỹ kinh ngạc, không dám tin sư tôn có thể mở phong ấn của người tu tiên cấp cao.
“Đương nhiên rồi, tông sư phong ấn khí huyết cũng là tông sư, tinh thông lượng lớn thuật phong ấn, phong ấn ở đây tuy rất mạnh, nhưng sư tôn của em giải trừ nó không khó, đáng tiếc Lý Hiên không có ở đây. Ta lúc đầu không học cùng Lý Hiên, thật hối hận, sớm biết như vậy, ta nên cùng Lý Hiên học thuật phong ấn.” Hạnh Nhi lại than vãn.
“Thì ra là vậy, vậy sau này em cũng học thuật phong ấn.” Tống Tiểu Mỹ nghiêm túc nói.
Ở bên cạnh.
Tần Nguyệt vẫn không nói câu nào, luôn im lặng.
Một hồi lâu sau, Tần Nguyệt mới nhỏ nhẹ lên tiếng.
“Ba ngày không làm cơm cho sư tôn rồi, sư tôn chắc chắn sẽ không quen, không biết sư tôn có thể tự chăm sóc bản thân hay không.”
“Tần Nguyệt, chúng ta bị nhốt như vậy, đều mấy ngày không được ăn gì rồi, em có thể đừng nghĩ tới sư tôn của em nữa được không? Nghĩ cho bản thân nhiều một chút.”
Hạnh Nhi bất lực thở dài, rõ ràng bản thân họ bị nhốt trong phong ấn, Tần Nguyệt lại lo lắng cho Lý Hiên, nghĩ đến Lý Hiên, thật sự khiến Hạnh Nhi buồn phiền.
Mấu chốt là Hạnh Nhi cho rằng, ngồi ở đây nghĩ đến Lý Hiên cũng vô dụng, căn bản vẫn là không thể thoát khỏi đây.
Ở trong này họ chỉ có thể nương tựa bản thân, không ai có thể giúp họ, đến Lý Hiên cũng không thể giúp họ được, bởi vì Lý Hiên căn bản không có mặt.
Vì vậy Hạnh Nhi thở dài.
“Lý Hiên quả thực đa tài đa nghệ, là một sư tôn đáng kính, nhưng anh không có ở đây, vào lúc này anh căn bản không thể giúp được chúng ta, chúng ta chỉ có thể dựa vào bản thân, vì vậy Tần Nguyệt, em hãy thu hồi lại tư tưởng, cùng ta nghiên cứu phong ấn, nghĩ cách phá giải, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể thoát ra khỏi đây.”
Hạnh Nhi nói xong, đang định đứng dậy, đột nhiên cô thấy trong bức họa trên tay của Tống Tiểu Mỹ, lóe lên một chút ánh sáng phong ấn.
Hạnh Nhi nhẹ kêu một tiếng, nhìn kỹ bức họa trong tay của Tống Tiểu Mỹ, sự ngạc nhiên trong mắt ngày càng tăng.
“Sao thế chị Hạnh Nhi?” Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ nghi hoặc.
“Bức họa này, dường như có ẩn chưa phong ấn nào đó! Ta lờ mờ nhìn thấy ánh sáng của phong ấn!”
Hạnh Nhi không dám tin đứng dậy, dụi mắt hoài nghi bản thân có phải nhìn nhầm rồi không, sau đó cô bước mau đến bên cạnh Tống Tiểu Mỹ, cẩn thận quan sát bức họa.
Tần Nguyệt cũng bước qua, ba người cũng xem bức họa trong tay Tống Tiểu Mỹ, nhìn bức họa chân thực sinh động như thật.
“Có phong ấn sao? Không giống là có lắm, em nhìn thấy chỉ là hình trong bức vẽ thôi.” Tống Tiểu Mỹ ngẩn ngơ.
“Đợi đã, em đừng nói gì cả.”
Hạnh Nhi nhìn chằm chằm vào bức họa, càng nhìn càng kinh ngạc, thậm chí cầm luôn cả bức tranh, so sánh với phong ấn xung quanh.
Một lúc sau.
Hạnh Nhi vui mừng hét lên: “Chúng ta có cách cứu rồi, quá tốt rồi, quá tốt rồi, ha ha ha.”
“Co cách cứu rồi? Nhờ vào bức họa này của sư tôn sao?” Tống Tiểu Mỹ vẫn ngẩn ngơ, cô không thấy gì cả.
“Đúng, hai người nhìn này, trong bức họa lại có để lại cảm ngộ phong ấn của sư tôn các em, số lượng vô cùng nhiều, mà phong ấn nhốt chúng ta, trong bức vẽ có lĩnh ngộ tương đương. Chỉ cần chúng ta nắm được những lĩnh ngộ này, chúng ta có thể thoát ra ngoài rồi.” Hạnh Nhi phấn khích nói.
“Thì ra là vậy, cũng quá lợi hại rồi, em còn cho rằng chỉ là một bức họa bình thường.”
Tống Tiểu Mỹ kinh ngạc, bàn tay bé nhỏ che miệng, Tần Nguyệt bên cạnh thì liên tục nhìn bức tranh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.