Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 61:




Lắc lắc đầu.
Thôn trưởng tâm trạng đang bị đả kích, quay người nói cảm ơn.
“Đa tạ ơn cứu mạng của năm vị đại hiệp, ta đại diện có Cổ Nguyệt thôn cảm tạ các vị đại hiệp, lát nữa chúng tôi sẽ dâng tặng các vị đại hiệp món quà đáng quý nhất.”
“Quà thì bọn ta không cần, nghe nói trong thôn các người có một tiệm sách cổ, cho chúng ta tự do xem sách là được rồi.” Phân thân vẫy vẫy tay nói.
“Xem sách?”
Thôn trường nghe câu này liền sững sờ, kinh ngạc ân nhân cứu mạng lại đưa ra yêu cầu này.
“Đúng, chúng tôi đến đây chúng là vì muốn xem sách, sao vậy? Không được sao?” Phân thân cau mày.
“Được được được, không vấn đề gì, các vị đại hiệp, mời!”
Thôn trưởng vẫn còn rất ngẩn ngơ, trong lòng cho rằng mấy vị đại hiệp này thật là đặc biệt, các võ sư khác đều cần tiền, cần đan dược tu luyện.
Kết quả mấy vị đại hiệp này lại giống thư sinh, lại muốn xem sách, thật là quái lạ.
Nhưng nghĩ đến mấy vị đại hiệp này vì tiệm sách, mới cứu Cổ Nguyệt thôn một lần, tinh thần thôn trưởng lập tức trở nên vui mừng.
Ông quyết định, tiệm sách Cổ Nguyệt bắt đầu mở liên tục, không muốn đóng lại nữa.
Nghĩ như vậy, thôn trưởng và các phân thân đi về hướng tiệm sách cổ, bắt đầu mở sách ra, tìm tài liệu có liên quan.
Nhưng bọn họ lại quên mất, ở ngoài thôn trên một hòn đá to, Ngô mặt rỗ vẫn còn ngây người đứng đó, không dám động đậy.
Không còn cách nào khác.
Vừa rồi phân thân cùng với bầy sói đen chiến đấu, không có thời gian quan tâm đến Ngô mặt rỗ, đã lệnh cho hắn ở trên phiến đá to mà đợi.
Vốn dĩ Ngô mặt rỗ vẫn còn muốn chạy, nhưng sau khi năm phân thân giết hết bầy sói xung quanh, Ngô mặt rỗ bị sợ đến mức ngoan ngoãn đứng yên trên phiến đá.
Cho dù năm phân thân có đi vào thôn Cổ Nguyệt, Ngô mặt rỗ cũng không dám nhúc nhích, ngược lại còn ngoan ngoãn chờ đợi ở đó, không có chút ý định chạy trốn nào, không còn cách nào khác, bị dọa cho phát sợ rồi.
Trong thôn Cổ Nguyệt.
Bên trong tiệm sách Cổ Nguyệt.
Mấy phân thân nhanh chóng lật xem từng quyền sách, nghiêm túc tra nội dung có liên quan trong sách, truy tìm manh mối.
Sách ở đây đủ loại kỳ lạ, có nhiều lời đồn, thơ ca, truyện không ít, một số sách còn ghi lại một số chuyện rất thú vị.
Trong đó một phân thân từ trong một cuốn sách vừa vàng vừa cũ, dần tìm thấy một số manh mối, phản hồi lại cho chủ tử.
Tiêu cục Bạch Vân.
Lý Hiên dựa vào ghế, lười biếng nghịch mái tóc đen, hưởng thụ cuộc sống bình lặng.
Vào lúc này, một đạo thông tin truyền đến, tinh thần lười biếng của Lý Hiên đã biến mất, đồng tử đen nhanh trở nên nghiêm túc.
“Không nhìn thấy, cũng không sờ được vào, vật thể tồn tại giết người vô hình, tổng cộng có bốn loại. Âm hồn, ác quỷ, quỷ dị, quái dị, trong đó âm hồn và ác quỷ sác xuất rất lớn.”
Lý Hiên tra thấy những ký ức này, nheo mắt suy nghĩ, cũng vào lúc này, tiểu phụ trợ có âm lời nhắc đến.
[Ding! Phân thân đã chết số 666 dị biến, tiến hóa thành cương thi.]
“Cương thi?”
Lý Hiên nheo mắt, lập tức tiếp nhận thông tin từ phân thân số 666.
Chỉ thấy nơi phân thân đang ở là trong quan tài, trên quan tài có khắc những hoa văn kỳ quái, giống như trận pháp, phát ra ánh sáng quỷ dị màu đỏ.
Cả quan tài trừ ánh sáng màu đỏ, là một môi trường khép kín chỗ sáng chỗ tối, còn có thoang thoảng mùi hôi thối xung quanh.
Ngoại trừ mùi hôi thối, phân thân số 666 cũng ngửi thấy mùi máu tươi, mùi máu tươi đến từ những cái xác xung quanh.
Phân thân số 666 cử động mũi, cử động thân thể cứng nhắc, quay đầu sang bên cạnh.
Đập vào mắt là một chiếc quan tài to lớn, trên quan tài có khắc hình một người phụ nữ quỷ dị, giống như đang hét lên vậy.
Ở bên dưới quan tài, phía bên trái của phân thân 666, có đặt mười một cái xác.
Những cái xác này, chính là mười một phân thân bị giết.
“Đây là đang dưỡng thi sao?”
Lý Hiên nheo mắt, cảm thấy bản thân còn có thể khống chế phân thân số 666, chỉ cần một ý niệm là có thể lệnh cho phân thân số 666 hóa thành tro bụi.
Nhưng Lý Hiên không làm vậy, anh muốn điều tra nguyên nhân, xem xem là ai đã dưỡng phân thân của anh thành cương thi.
“Dù sao thì bất cứ lúc nào ta cũng có thể giết chết phân thân, chi bằng đợi thêm xem sao, làm rõ xem người đứng sau bóng tối là ai?”
Lý Hiên hạ chỉ lệnh cho phân thân số 666, sai nó xác nhận không có sinh linh nào xung quanh, rồi bắt đầu hấp thụ hết máu của mười một phân thân kia, mục đích vẫn là muốn trở lên mạnh hơn.
Trong quan tài chỉ còn là phân thân số 666, nó hấp thu được càng nhiều máu, trở nên càng mạnh.
“Sau này sẽ quan sát thêm vậy.”
Lý Hiên dự định sau đó sẽ chú ý đến phân thân 666, xem xem hắc thủ trong bóng tối là ai.
“Tiếp sau đó, tặng Tống Tiểu Mỹ một bức họa đi, là một sư tôn vẫn cần phải có công bằng một chút.”
Lý Hiên cầm lấy cây bút, bắt đầu vẽ trên giấy vẽ, dựa theo dáng vẻ với đôi tai mèo của Tống Tiểu Mỹ, bắt đầu vẽ.
Lần này, Lý Hiên vẫn sử dụng lĩnh ngộ phong ấn như trước, hơn nữa dựa theo cảm nhận của anh khi vẽ ngày càng sâu sắc, cả người đều có cảm giác thông suốt.
Sau khi đã vẽ xong, Lý Hiên vẫn còn chút chưa hết ý, muốn vẽ thêm một bức.
“Thôi vậy, nghỉ ngơi thôi, lĩnh ngộ hao phí quá nhiều tinh lực rồi.”
Lý Hiên bỏ bút vẽ xuống, dự định ngày mai sẽ ngủ nướng một giấc, không còn sớm nữa, vì vậy anh cứ để trang giấy như vậy trên bàn, quay về phòng ngủ một giấc.
Sáng sơm hôm sau, ánh sáng chiếu rọi, chim kêu hoa tỏa hương.
Tần Nguyệt vẫn làm bữa sáng như mọi ngày, nhanh nhẹn bước đi đến bên ngoài phòng của Lý Hiên, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên, trong phòng không có phản ứng, Tần Nguyệt có chút nghi hoặc.
Nghĩ đến chuyện Lý Hiên đã từng nói với cô, cho phép cô tùy ý bước vào phòng, bàn tay bé nhỏ của Tần Nguyệt nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, chầm chậm bước vào bên trong.
Vào đến trong phòng, Tần Nguyệt phát hiện sư tôn của mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ ngủ nướng.
Thấy sư tôn đang ngủ say, Tần Nguyệt không muốn làm phiền sư tôn ngủ, nhẹ tay nhẹ chân đặt hộp thức ăn lên bàn, cũng xem trang giấy mà Lý Hiên để lại đó.
“Sư tôn chắc chắn là rất vất vả rồi, sau này ta phải giúp sư tôn tìm được thêm càng nhiều bảo vật trời đất.”
Tần Nguyệt ra quyết tâm, khuôn mặt trắng treo rất nghiêm túc.
Tiếp sau đó, cô dựa theo lời trên tờ giấy, cầm lấy tác phẩm mới vẽ Tống Tiểu Mỹ.
Sau đó đi đến cửa phòng, nhẹ nhàng cẩn thận đóng cửa phòng lại, rồi mới rời đi, quay về phòng gác mái.
“Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ, sư tôn vẽ em xong rồi này, mau tới xem.”
Tần Nguyệt mang theo bức vẽ mới quay về phòng gác mái, lập tức đem bức họa trình diện ra xem.
Thấy bản thân trong bức tranh thật sinh động, giống như người thật, Tống Tiểu Mỹ ngẩn ngơ, đứng bất động trước bức họa rất lâu.
Bức họa tinh tế như vậy, tác phẩm chân thực đến thế, khiến Tống Tiểu Mỹ bị kích động, không kìm được sự ngưỡng mộ.
“Bức vẽ của sư tôn quả thật rất lợi hại, ta thề rằng, nhất định sẽ cất giữ bức họa này thật tốt, cất giữ mãi mãi.”
“Đúng vậy, ta cũng phải cất giữ thật tốt, còn phải báo đáp sư tôn. Tần Nguyệt nghiêm túc gật đầu.
“Đúng, báo đáp sư tôn.” Tống Tiểu Mỹ cũng gật đầu đồng tình.
“Hai người thực sự muốn báo đáp sư tôn?”
Hạnh Nhi bước đến, trước tiên là ngưỡng mộ tác phẩm vẽ Tống Tiểu Mỹ, sau đó hỏi một câu.
“Đương nhiên rồi, nhất đình phải báo đáp.” Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ nói chắc như đinh đóng cột.
“Vậy được, gần đây có một cảnh giới bí mật, trong đó có khả năng có bảo vật vô cùng quý giá, hai người có dám đi thăm dò không? Có thể sẽ có nguy hiểm.” Hạnh Nhi nghiêm túc nói.
“Dám, sao lại không dám, chỉ cần có thể báo đáp sư tôn, thì lên núi đao xuống biển lửa thì đã sao chứ?”
Tần Nguyệt nghiêm túc nói, trong con mắt xinh đẹp đầy sự kiên định, Tống Tiểu Mỹ ở bên cạnh cũng gật đầu, quyết định cùng nhau đi.
“Tốt, hai người đã nhất trí như vậy, vậy thì cứ thống nhất như thế đi, chúng ta xuất phát.”
Hạnh Nhi vẫy tay, đưa Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ rời đi.
Đến lúc đi.
Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ lo lắng cho bức vẽ của họ, để ở trong phòng gác mái liệu có bị côn trùng gặm mất hay không, nhất quyết để trong túi của Hạnh Nhi, mang theo bên mình.
Như vậy, ba người rời đi, kết quả vừa đi đã mất ba ngày.
Sáng sớm ba ngày sau.
Lý Hiên đứng bên ngoài phòng gác mái, thấy căn phòng trống không, trong lòng có chút lo lắng, cũng đã ba ngày chưa quay về rồi, lúc này khiến người khác không yên tâm.
Nếu như không phải biết Tần Nguyệt bọn họ là chủ tử thiên mệnh, Lý Hiên sớm đã hành động rồi.
[Ding! Đệ tử của ngươi Tần Nguyệt bị nhốt trong cảnh giới bí mật, trong họa có phúc, thực lực nâng cấp lên cấp tám.]
[Ding! Đệ tử của ngươi Tống Tiểu Mỹ bị nhốt trong cảnh giới bí mật, trong họa có phúc, thực lực nâng cấp lên cấp sáu.]
[Ding! Ngươi có được ba phần thưởng, đang thiết lập...]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.