Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 6:




Chỉ có điểu Thiết Hổ đã dốc toàn sức lực, cũng chỉ tạo ra một vết xước nhỏ trên xác sói đen, vết thương thậm chí còn chẳng gây chảy máu.
Lần này Thiết Hổ cũng kinh ngạc, không phục anh ta tiếp tục điên cuồng chém.
Bỏ phí sức lực mất một thời gian, thở hổn hển vì mệt, anh ta cũng chém được một lổ thủng.
“Mệt chết đi được, sức phòng ngự của con sói đen này mạnh quá đi, dốc toàn lực mới có thể chặt được một lỗ bé này.” Thiết Hổ có chút đả kích nói.
“Con sói đen này cũng may là đã chết, nếu nó vẫn còn sống, chúng ta thật sự không có cách nào có thể đả thương đến nó.”
“Quan trọng là tiểu tiêu đầu chỉ một nhát đao đã chém bị thương nó, còn có thể chặt đầu nó xuống, sức mạnh của tiểu tiêu đầu thật lợi hại.”
“Không chỉ là thực lực ngày càng mạnh, sức mạnh của tiểu tiêu đầu còn vượt qua cấp mạnh hơn, ta cũng luyện công ở tầng bảy, cho dù là ta cũng phải dùng một lực không nhỏ, mới có thể làm con sói đó bị thương.”
Lý thúc bước đến nghiêm trang giải thích, cùng lúc nghĩ đến cảnh Lý Hiên một chân đạp bay con sói đen.
Mấu chốt là Lý thúc còn phát hiện rằng tiểu tiêu đầu thành thục một loại bước đi đặc biệt, kiểu nhịp bước này vô cùng phóng khoáng, đến con sói đen có tốc độ nhanh như vậy mà không thể theo kịp.
Hàng loạt so sánh được đặt ra, Lý thúc kinh ngạc phát hiện Lý Hiên trong tưởng tượng còn có thể mạnh hơn, thật sự phi phàm.
“Vốn dĩ ta cho rằng tiểu tiêu đầu mới mười sáu tuổi đã luyện thành công tầng thứ sau, đã là thiên tài rồi, nhưng thật không ngờ tiểu tiêu đầu vẫn còn ẩn chưa nhiểu sức mạnh, là vì để chăm sóc một ông già như ta sao?”
Lý thúc buồn rầu nói, bị đả kích đến hồn bay phách lạc, không biết nên hình dung cảm giác của bản thân.
Những tiêu sư trong ánh mắt cũng phức tạp, cảm thấy những người như họ và Lý Hiên có sự khác biệt quá lớn.
Sự khác biệt này khiến cho họ cùng lúc bị hụt hẫng, cũng vì sức lực khác biệt lớn, càng thấy nể phục Lý Hiên.
Trên xe.
Tần Nguyệt đang ẩn náu trong chiếc hòm, chứng kiến toàn bộ quá trình.
Không ai có thể trấn áp nổi con sói đen, lại bị sư tôn giết rồi.
Thực lực như vậy, khiến cho Tần Nguyệt rất sùng bái Lý Hiên, càng thấy tự hào.
Có một sư tôn lợi hại như vậy, dù là bất kỳ ai cũng cảm thấy tự hào.
“Lý thúc, hay là thúc đến mổ xác sói đi, con hiện không thể chặt được nó.” Lục Tử mở lời, có chút buồn bã nói.
“Được, giao cho ta đi, con sói đen còn sống ta không thể đánh nó, nó chết rồi việc chặt xác nó không vấn đề gì, dẫu sao ta cũng có công lực tầng thứ bảy.”
Lý thúc gật đầu, cầm lấy đao bắt đầu chặt xác sói đen.
Nhờ vào sức mạnh của tinh lực tầng thứ bảy, ông đã rất nhanh hoàn thành xong việc chặt xác sói đen, đồng thời cũng thu được Tinh Hạch.
Tinh Hạch của sinh vật ô nhiễm cấp tám, có giá 800 lượng bác, tuy rằng so với thù lao áp tải không bằng, nhưng niềm vui ngẫu nhiên này cũng rất xứng đáng, vì vậy thâm tâm mọi người đều vui.
Nhân lúc mổ xác, mọi người đều tranh thủ nghỉ ngơi tại chỗ, nên ăn thì ăn, nên uống nước thì uống.
Đến Tần Nguyệt cũng chui ra khỏi chiếc hòm, quấn lấy Lý Hiên muốn học đao pháp như gió.
“Đi, anh đưa em đi làm một chiếc đao bằng gỗ, dạy em đao pháp như gió.” Lý Hiên nhìn thấy một cái cây xanh cách đó một trăm mét, lập tức nói với Tần Nguyệt.
“Dạ vâng.”
Tần Nguyệt vội vàng gật đầu, bàn tay bé nhỏ nắm lấy bàn tay lớn của Lý Hiên, theo anh đi đến cái cây xanh đó.
Chất gỗ của cây xanh này khá rắn chắc, tính dai không tồi, rất thích hợp để làm vũ khí cho người mới.
Lý Hiên đi ngang qua chọn một nhánh cây phù hợp, sau khi cắt xuống liền gọt thành một thanh đao cây xanh, đưa cho Tần Nguyệt.
“Cám ơn sư tôn.”
Bàn tay trắng nõn của Tần Nguyệt đón lấy chiếc đao gỗ, quơ quơ vài lần, cảm giác rất thuận tiện, không khỏi làm theo động tác vung đao vừa nãy của Lý Hiên, thử luyện đao.
“Ủa?”
Lý Hiên nhìn thấy cảnh luyện đao này, liền hỏi: “Em từng luyện cuồng phong đao pháp sao?”
“Dạ không ạ, vừa nãy em nhìn sư tôn mà học, liền ghi nhớ lai từng chút một.” Tần Nguyệt rụt rè nói, lo lắng không biết có phải bản thân đã làm sai gì không.
“Ghi nhớ một chút? Đã nhớ được rất nhiều rồi, có điều đây là chuyện tốt...chuyện tốt.”
Lý Hiên có chút xấu hổ, cảm thấy tài năng của Tần Nguyệt thật lợi hại, nhìn một lần mà có thể nhớ được nhiều đến vậy, đến anh người sư tôn này cũng phải nể.
Cũng may anh có quy củ, có thể có được đồ để phản ứng tốt như vậy, vì vậy anh ta bắt đầu dạy Tần Nguyệt từng chút một đao pháp cuồng phong.
Dạy đao pháp hai lần, Tần Nguyệt đã ra dáng học được rồi, còn có thể học một biết mười, càng hiểu sâu sắc hơn.
Có lúc Tần Nguyệt nói những câu, mà đến anh là một sư tôn cũng cảm thấy sáng mắt, đối với đao pháp cuống phong cũng càng thêm được lĩnh hội.
Hai người ở tại đây không ngừng luyện tập, luyện gần đến nửa giờ mới chịu dừng.
Không phải vì mệt, là Tần Nguyệt đã hoàn toàn nắm được đao pháp cuồng phong, trình độ thuần thục gần bằng Lý Hiên rồi.
Tốc độ học nhanh như vậy khiến Lý Hiên rất thích thú, đồng thời cũng bất lực, trong lòng nhất thời thở dài khả năng của siêu tài năng.
“Sư tôn, đồ đệ thấy trong hang núi kia, hình như có gì đó hấp dẫn đồ đệ.” Tần Nguyệt nói nhỏ.
“Có gì đó sao?”
Lý Hiên nhướn mày, nhìn lên hướng núi Kim Vũ.
Trước đây núi Kim Vũ là nơi sinh sống của loài chim lông vàng, người đi lại đều vội vàng rời đi, không dám dừng lại quá lâu.
Điều này cũng dẫn đến việc thấy lạ lẫm với những vật trên núi, hiện giờ núi Kim Vũ gần như không còn chim lông vàng nữa, ngược lại khiến Lý Hiên có cơ hội ngắm nhìn núi rồi.
Thế nhưng, Lý Hiên quan sát đủ một phút cũng không thấy cái hang nào, hoàn toàn không nhìn ra nơi Tần Nguyệt nói là ở đâu.
“Ở đâu vậy?” Lý Hiên không chờ được mà lên tiếng.
“Ở đây nè, sư tôn người đứng ở chỗ đồ để nhìn đi.” Tần Nguyệt nâng bàn tay hết sức nhỏ bé, chỉ về hướng vị trí hang núi.
Lý hiên đến phía sau Tần Nguyệt, theo hướng nhìn của cô bé cẩn thận quan sát, lại tìm một hồi cuối cùng cũng thấy hang núi đó.
Đó là một hang động rất bí mật, miệng hang cỏ dại mọc đầy, Lý Hiên cảm thấy dù có người đứng bên cạnh hàng cũng không chắc đã nhìn thấy.
Nhưng Tần Nguyệt vậy mà đã nhìn ra rồi, lại còn là nhìn đã thấy ngay, năng lực quan sát như vậy thực sự khiến người khác khó mà tin được.
“Em sao có thể phát hiện ra cái hang đó vậy?” Lý Hiên hỏi.
“Nhìn là đã thấy rồi ạ, rất dễ nhận ra mà ạ.” Tần Nguyệt nghiêm túc trả lời.
“Rất dễ sao?”
Lý Hiên thở dài nặng nề, nghĩ đến thân phận thiên mệnh tri tử của Tần Nguyệt, nói lại.
“Đi thôi, chúng ta qua đó xem xem.”
“Dạ vâng.”
Hai người một lớn một nhỏ tay trong tay, từng bước đi về hướng cái hang núi.
Suốt quá trình này, Lý Hiên nhất thời không định vị được hang núi, dường như có một sức mạnh nào đó đã ảnh hưởng đến anh.
May mà có Tần Nguyệt dẫn đi, đến miệng hang, thấy cái hang chật hẹp như lỗ chó.
“Bên trong hang đều là màu đen, giống như không có thứ gì cả.”
Lý Hiên đứng tại miệng hang nhìn vào bên trong, phát hiện bên trong rất tối, không nhìn thấy bên trong có thứ gì giá trị, dường như đang nhìn một cái hang cũ kỹ bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.