Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 59:




Tần Nguyệt gật đầu, tâm trạng có chút trông ngóng, cẩn thận tỉ mỉ mở quà của Lý Hiên tặng, lấy bức họa từ trong chiếc hộp ra.
Cô đặt cuộn tranh lên bàn, chầm chậm mở nó ra.
Chuyện này không vội, nhưng đôi mắt to tròn của Tần Nguyệt đột nhiên sững sờ, giống như con mèo con đứng thẫn thờ trên mặt đất.
Tống Tiểu Mỹ ở bên cạnh cũng sững sợ không kém, vừa nhìn thấy bức vẽ trên bàn, cả người cô cứng đờ, giống như hòn đá không động đậy.
Hạnh Nhi ở phía xa, không thấy nội dung bên trong bức vẽ, phát hiện Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ đang sững sờ trên đất, cô nhíu mày.
“Chị Hạnh Nhi, người...người mau qua xem bức vẽ này, nhanh lên.” Tống Tiểu Mỹ vội gọi Hạnh Nhi.
“Xem bức vẽ? Lẽ nào rất đẹp sao? Có đẹp đến mức nào cũng không đến nỗi làm quá lên như vậy chứ?”
Hạnh Nhi không quá coi trọng, cô đến từ gia tộc lớn, thấy qua rất nhiều tác phẩm lớn, có hai mươi ba năm kinh nghiệm hội họa, xem qua vô số tác phẩm, những tác phẩm của gia tộc nổi tiếng cô đều xem qua.
Hiện giờ thấy dáng vẻ sững sờ của Tần Nguyệt và Tống Tiểu Mỹ, Hạnh Nhi tuy tò mò, nhưng cô cũng không quan tâm, mà bước đến xem vưới ánh mắt của một bậc thầy hội họa.
Đến bên cạnh chiếc bàn, Hạnh Nhi cúi đầu, nhìn bức họa trên bàn.
Kết quả vừa nhìn thấy, cô cũng ngây người, giống như thấy quỷ đứng đó vậy.
Mất một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại, sau đó lại xem lại cẩn thận, sau khi thấy phần lạc khoản mà người viết là Lý Hiên, Hạnh Nhi phấn khích kích động nói.
“Thật sự đây là do Lý Hiên vẽ! Sao có thể? Kỹ thuật vẽ quá lợi hại rồi, kỹ thuật vẽ này chắc chắn là tông sư hội họa trình độ cao nhất, ở nước Hạ này thậm chí có thể xếp hàng đầu.”
“Đứng ở hàng đầu sao? Lợi hại vậy sao?”
Tống Tiểu Mỹ kinh ngạc, cô cảm thấy bức vẽ này rất lợi hại, nhưng không ngờ trình độ lại lợi hại như vậy.
“Đúng vậy, hai người xem Tần Nguyệt trong bức vẽ, giống như đúc, sinh động như thật, bất luận là thần thái hay là động tác, đều rất giống với người thật.
Ta cảm thấy Tần Nguyệt trong bức họa, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bước ra, quá chân thật rồi.”
Hạnh Nhi bị chấn động rồi, toàn thân kinh ngạc đến kích động cảm xúc, dùng ánh mắt khó mà tưởng tượng nổi nhìn bức họa.
Là một bậc thầy hội họa, cô hiểu biết nhiều, càng thấy nhiều tác phẩm của các môn phái, vì vậy cô rất nhanh đã nhìn ra sự khác biệt về trình độ của bức họa.
Điều này khiến Hạnh Nhi càng kinh ngạc, bởi vì bức họa này đã phá vỡ thế giới quan của cô về hội họa suốt hai mưới ba năm qua, khiến cô nhận thức được một khía cạnh hội họa mới.
Cũng khiến cô thấy ngạc nhiên hơn so với hai người Tần Nguyệt, càng thấy sang chấn hơn, thậm chí cảm thấy khó tin.
“Không được, ta phải bình tĩnh lại, sư tôn của các em quá lợi hại rồi, đúng không phải là người.” Hạnh Nhi ôm trán, có chút bị đả kích nói.
“Là người, tốt nhất vẫn là người.” Tần Nguyệt lập tức bao biện cho Lý Hiên.
“Ta không phải mắng anh ta, mà là anh ta quá quái dị rồi, lúc trước ta cho rằng anh ta không có thời gian vẽ, kỹ thuật chắc chắn không tốt, kết quả không ngờ, kỹ thuật vẽ của anh ta vậy mà lại lợi hại như vậy, việc này đã lật đổ thế giới quan của ta. Không được, ta phải nghỉ ngơi một chút, vỗ về cảm xúc của bản thân.”
Hạnh Nhi hít thở sâu vài hơi, nỗ lực bình phục cảm xúc của bản thân, nhưng cứ nghĩ đến bức vẽ của Lý Hiên lợi hại như vậy, nghĩ đến Lý Hiên đa tài đa nghệ như vậy, cô liền bị đả kích.
Mấu chốt là cô lần nào cũng âm thầm so tài với Lý Hiên, mỗi lần phân tích rằng bản thân sẽ thắng.
Kết quả lại là bản thân thua, quan trọng là Lý Hiên vẫn chưa hề biết chuyện này.
Quá trình bị đánh bại này, vô hình trung khiến trong lòng Hạnh Nhi rất khó chịu, buồn phiền đến muốn đâm đầu vào tường.
“Từ lúc gặp sư tôn của các em, ta cảm thấy đầu của mình chưa đủ dùng, mỗi lần đều bất ngờ so với dự liệu, mỗi lần ta đều thua, ta lại là người tu tiên. Mấu chốt là Lý Hiên mới mười bảy tuổi, ta học vẽ đã hai mươi ba năm rồi, so tuổi tác với anh ta cũng lớn hơn, kết quả bức vẽ của anh ta so với ta tốt gấp hàng chục lần, thật là người so với người có thể tức chết người, Lý Hiên đúng là một quái dị, chính là quái vật.”
Hạnh Nhi tức giận bừng bừng, trong long bị đả kích, thậm chí cảm thấy não của mình quá nhỏ, vẫn cần phải trưởng thành hơn nữa.
“Chị Hạnh Nhi đừng đau lòng, sư tôn trước giờ đều là lợi hại nhất, bị đả kích quen rồi sẽ tốt thôi.” Tần Nguyệt khuyên giải.
“Ta...”
Hạnh Nhi nghe những lời này càng thêm buồn phiền, trong lòng nghĩ thà em đừng khuyên còn hơn, càng khuyên càng thấy khó chịu.
“Quả nhiên sư tôn rất lợi hại, ngày mai em nhất định tìm sư tôn, giúp em vẽ một bức.” Tống Tiểu Mỹ mong chờ nói.
“Lúc nào đi thì gọi ta.” Hạnh Nhi đột nhiên nói.
“Ủa! Người vẫn muốn dạy sư tôn vẽ sao?” Tống Tiểu Mỹ ngẩn ngơ.
“Không, ta chỉ muốn cùng anh ta học vẽ, anh ta quái dị như vậy, ta làm gì có tư cách dạy anh ta!” Hạnh Nhi buồn phiền than thở.
“Nói cũng phải.”
Tống Tiểu Mỹ và Tần Nguyệt cùng gật đầu, cùng thái độ đồng tình.
Hạnh Nhi: “...”
Ở một nơi khác.
Lý Hiên ngồi trước bàn đọc sách, mở tiểu phụ trợ ra, tra xem tin tức Diệp Phàm gia tăng sức mạnh nâng lên cấp bốn.
[Ding! Đệ tử của ngươi Lục Trường Sinh được Hắc Đế chỉ điểm, trình độ kiếm pháp có sự tiến bộ đáng kể.]
[Ding! Phân thân số 1239 của người thử nếm thực vật, trúng độc mà chết.]
[Ding! Đệ tử của người Diệp Phàm ăn phải một loại nấm độc bí ẩn, sau một hồi đau đớn, trong họa có phúc, liên tiếp đột phá hai lần, đạt được cấp bốn.]
...
“Không hổ là thiên mệnh chi tử, ăn phải nấm độc không những không chết, còn nâng cấp sức mạnh hai lần.”
Lý Hiên có chút ngưỡng mộ, vận may của thiên mệnh chi tử thật quá tốt rồi, ngược lại phân thân của anh lại chết oan uổng.
Từ lúc có miễn dịch bệnh và độc, Lý Hiên cho phân thân thử học thuốc, hiểu rõ hơn về kiến thức thực vật ngoài tự nhiên.
Các phân thân tuy chỉ kế thừa  một chút miễn dịch bệnh và độc, nhưng cũng có được sức đề kháng với bệnh và độc, có thể đề kháng với hầu hết độc tố.
Kết quả không ngờ rằng, phân thân có kháng tính với bệnh và độc lại bị độc hại chết, ngược lại Diệp Phàm ăn nấm cực độc lại có thể nâng cấp lên hai bậc tu vi.
Khoảng các quá lớn này, khiến Lý Hiên toàn thân cảm thấy sự khó đối phó của thiên mệnh chi tử, đồng thời cũng thấy may mắn vì bản thân sớm đã thu nhận cậu làm đồ đệ rồi.
“Đáng tiếc là những thiên mệnh chi tử còn lại cũng chưa tìm thấy, số lượng phân thân nhiều như vậy, vẫn không thể tìm thấy.”
Lý Hiên bất lực lắc đầu, sau đó không quan tâm, quay người đợi phần thưởng nhận được sau khi Diệp Phàm nâng cấp sức mạnh.
[Ding! Chúc mừng người có được phần thưởng năng lực: Tông sư rèn.]
[Ding! Chúc mừng người có được phẩn thưởng: Linh căn nâng cấp một bậc, linh căn của người đạt đến Cực phẩm Lôi Linh Căn.]
Ding!
Lý Hiên: Tư chất cực phẩm võ học
Thể phách: Công lực cấp mười
Linh căn: Lôi Linh căn cực phẩm
Thụ động: Tương tác tự nhiên, Miễn dịch bệnh và độc, Bản Năng Chiến Đấu, Tự Hồi Phục Nhanh.
Thiên chất: Thần Giao Cách Cảm, Thượng Đế Thị Giác, Luyện Kiếm Vô Song, Huyết Phân Thân, Thần Lực Thiên Phú, Ưng Nhãn
Năng lực: Tông sư rèn, Tông Sư Luyện Đan Khí Huyết,  Hội Họa Thần Kỳ, Bậc Thầy Phong Ấn Khí Huyết, Tinh Thần Kiếm Pháp, Thần Cung Thủ, Lưu Vân Bộ, Đầu Bếp Thần Kỳ
Đệ tử: Tần Nguyệt, Lục Trường Sinh, Tống Tiểu Mỹ, Diệp Phàm
...
Theo âm báo của hệ thống, Lý Hiên trong đầu liền xuất hiện một lượng lớn kiến thức.
Những kiến thức này vô cùng nặng, Lý Hiên phải mất một thời gian rất lâu mới có thể hấp thụ xong hết, đồng thời cũng thu được toàn bộ.
“Thu hoạch không tồi, ta rất hài lòng với năng lực tông sư rèn này, đương nhiên ta càng hài lòng với Lôi Linh Căn cực phẩm, cuối cùng cũng đến được cực phẩm, quá tốt rồi.”
Lý Hiên trong mắt rực sáng, nhiều lần xem đi xem lại thông tin Lôi Linh Căn cực phẩm trên bảng số liệu, cảm thấy con đường tu tiên của bản thân trong tương lai, rất sáng sủa.
“Nhanh thôi, người bình thường muốn từ công lực cấp mười đạt được cấp tông sư, có thể cần đến hai mươi hay ba mươi năm, nhưng ta có tư chất tuyệt phẩm võ học, muốn từ công lực cấp mười đạt đến trình độ tông sư, còn có sự hỗ trợ của đan dược, có thể chỉ cần ba hay bốn tháng, thậm chí còn có thể ngắn hơn, đây đều là nhờ vào tư chất kèm theo hiệu quả của đan dược.”
Lý Hiên tâm trạng phấn khích, cứ nghĩ tới bản thân ba đến bốn tháng nữa có thể trở thành người tu tiên, anh vui mừng khôn tả.
Cũng vào lúc này.
Âm báo của tiểu phụ trợ lại một lần nữa vang lên.
[Ding! Mười phân thân đi đến Triệu gia thông, đều gặp phải mai phục tử vong.]
“Hả? Lại chết nữa! Chuyện gì vậy nhỉ?”
Lý Hiên trở lên nghiêm túc, cấp tốc tra xem ký ức mà mười phân thân truyền đến gần nhất.
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.