Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 57:




“Khụ khụ, kỳ thực cậu không cần nhất quyết phải báo đáp vào lúc này, chờ cậu lúc trở lên vô cùng mạnh, rồi báo đáp sư tôn của cậu càng tốt hơn.” Hắc Đế đề nghị.
“Vì sao? Sư tôn đối tốt với tôi như vậy, tôi nên báo đáp sư tôn ngay mới đúng chứ.” Lục Trường Sinh nghi hoặc.
“Chủ yếu là do thực lực của cậu còn quá yếu, cũng không phải là người tu tiên, ta đề nghị cậu mau chóng nâng cao thực lực, đợi khi thực lực mạnh rồi, cũng có thể có được nhiều thứ tốt hơn. Đến lúc đó mới có thể báo đáp sư tôn của cậu càng tốt hơn, dẫu sao thứ mà cậu có thể cho lúc này, có thể sư tôn của cậu cũng không cần.” Hắc Đế giải thích.
“Cái này...”
Lục Trường Sinh cảm thấy lời Hắc Đế nói rất có đạo lý, trong lòng có chút cảm giác thất bại.
“Thì ra, ta đến tư cách báo đáp sư tôn cũng không có, quả nhiên là ta vẫn còn rất yếu, ta phải tiếp tục trở lên mạnh hơn, nhất định phải trở lên vô cùng mạnh, sau đó báo đáp thật tốt sư tôn.”
“Cố lên, ta sẽ dốc sức hỗ trợ cậu, còn có những đan dược này nữa, cậu có thể càng nhanh chóng đột phá tu vi, đạt được đến cấp bảy.” Hắc Đế cổ vũ.
“Được, ta nhất định nỗ lực, tranh thủ hai tháng tới, đạt được công lực cấp bảy.”
Lục Trường Sinh tâm trạng kích động thu lại số đan dược, nắm chắc thanh kiếm đi về hướng núi Hắc Mã, nơi đám sơn tặc đang ở đó.
Thời gian dần trôi, chớp mắt năm ngày đã qua đi.
Sáng sớm, phía đông mặt trời đang mọc dần lên.
Lý Hiên cầm bút vẽ, chuẩn bị giấy để vẽ, thử nghiệm phương thức tu luyện mới.
Hôm đó phân thân đưa đan dược cho Lục Trường Sinh, vẽ một bức họa, lại mang cảm ngộ Tinh Thần Kiếm Pháp vẽ vào trong tranh, đã gợi ý cho Lý Hiên một cách mới.
Thực lực của anh đã rất mạnh, Tinh Thần Kiếm Pháp tu luyện tới đỉnh điểm, muốn tiếp tục nâng cao Tinh Thần Kiếm Pháp, đã không còn phụ thuộc vào việc luyện tập để nâng cao nữa rồi, mà lại dựa vào cảm ngộ.
Lĩnh ngộ thứ có căn cơ trùng trùng này, trước đây Lý Hiên căn bản không tìm được phương pháp, vừa may có bức họa của phân thân ngày hôm đó, đã cho Lý Hiên linh cảm.
Anh dự định thông qua phương thức hội họa không ngừng, gia tăng sự lĩnh ngộ đối với kiếm đạo, có được bước ngoặt nâng cao năng lực.
Cũng cần biết rằng, phân thân chỉ kế thừa một phần năng lực của anh, đã có thể dễ dàng vẽ ra kiếm pháp lĩnh ngộ được, Lý Hiên muốn làm càng dễ hơn.
Vì vậy Lý Hiên đầy tự tin, chuẩn bị nỗ lực tu luyện, càng nhanh chóng trưởng thành, đồng thời gia tăng nhiều phương thức lĩnh hội hơn.
Ví như ngoài hội họa còn có trận pháp, đan dược, thậm chí là nấu ăn đều có thể thêm vào việc tu luyện.
“Rất có ý nghĩa, năng lực nấu ăn thần kỳ của ta vẫn chưa dùng qua, hội họa thần kỳ dường như cũng chưa dùng, vậy có thể thử một chút.”
Quyết định xong xuôi, Lý Hiên đang định vẽ, đột nhiên một lời nhắc vang lên.
[Ding! Đệ tử của người Tần Nguyệt đột phá lên cấp bảy, ngươi có phẩn thưởng: Linh căn nâng lên một bậc.]
[Ding! Chúc mừng tư chất của người lại tăng lên một cấp, đạt được thượng phẩm linh căn.]
Ding!
Lý Hiên: Tư chất cực phẩm võ học
Thể phách: Công lực cấp mười
Linh căn: Lôi Linh căn thượng phẩm
Thụ động: Tương tác tự nhiên, Miễn dịch bệnh và độc, Bản Năng Chiến Đấu, Tự Hồi Phục Nhanh.
Thiên chất: Thần Giao Cách Cảm, Thượng Đế Thị Giác, Luyện Kiếm Vô Song, Huyết Phân Thân, Thần Lực Thiên Phú, Ưng Nhãn
Năng lực: Tông Sư Luyện Đan Khí Huyết,  Hội Họa Thần Kỳ, Bậc Thầy Phong Ấn Khí Huyết, Tinh Thần Kiếm Pháp, Thần Cung Thủ, Lưu Vân Bộ, Đầu Bếp Thần Kỳ
Đệ tử: Tần Nguyệt, Lục Trường Sinh, Tống Tiểu Mỹ, Diệp Phàm
...
“Thượng phẩm Lôi Linh Căn, tốt, quá tốt rồi.”
Lý Hiên vui mừng không ngớt, cảm hấy tinh thần càng tươi đẹp, từ trong ra ngoài đều thấy ấm áp.
Là vì Lý Hiên đối với việc linh căn gia tăng một bậc, rất hài lòng rồi.
Khoảng cách anh trở thành tông sư ngày càng gần, đợi đến lúc đột phá thành tông sư, có thể tu tiên rồi.
“Tần Nguyệt đúng là ngôi sao nhỏ may mắn của ta, lát cứ vẽ Tần Nguyệt đi, sau này tặng cho cô bé là quà.”
Lý Hiên ra quyết định, rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc bên ngoài.
Bước chân đó rất nhẹ nhàng, có thêm chút hoạt bát, rõ ràng là Tần Nguyệt mang bữa sáng đến.
“Mỗi ngày có Tần Nguyệt chăm sóc bữa ăn, cuộc sống thật không tồi, chỉ là cô bé nấu ăn không giỏi lắm, sau này sẽ dạy cô bé, để cô bé biết thế nào là đầu bếp thần kỳ.”
Lý Hiên bỏ bút vẽ xuống, đến bên cửa mở ra, đã thấy Tần Nguyệt từ đằng xa, nở nụ cười ngọt ngào bước đến.
“Sư tôn, con đưa bữa sáng đến rồi.” Tần Nguyệt cười ngọt.
“Vào đi, cũng vừa đúng lúc ta đang đói.”
“Vâng sư tôn, đúng rồi, lúc con đi trên đường cảm thấy khí huyết dao động, sau đó đột phát lên tầng bảy rồi.” Tần Nguyệt vui mừng nói.
“Rất lợi hại.”
Lý Hiên xoa đầu Tần Nguyệt khen ngợi, đối vưới tốc độ nâng cao năng lực của cô rất hài lòng.
“Đều là nhờ có đan dược của sư tôn, nếu như không có sư tôn, con dự tính chắc phải hai tháng sau mới đột phá lên được.” Trong mắt Tần Nguyệt có sự cảm kích nói.
“Đây đều là việc mà người làm thầy như ta nên làm, đúng rồi, nếu đan dược không đủ thì cứ nói với ta nhé, ta giúp em luyện chế một chút.”
“Vâng sư tôn, ủa? Sư tôn muốn vẽ tranh sao?’
Tần Nguyệt thấy giấy vẽ và bút trên bàn, có chút hiếu kỳ hỏi.
“Đúng, gần đây nhàn rỗi vô sự, vẽ một vài bức họa, sau này sẽ tặng em một bức.”
“Cám ơn sư tôn.”
...
Ăn xong bữa sáng.
Lý Hiên ngồi trước bàn đọc sách mà vẽ, dựa vào tư chất luyện kiếm tuyệt phẩm, vừa vẽ, vừa lĩnh hội.
Ở một nơi khác.
Tần Nguyệt, Tống Tiểu Mỹ và Hạnh Nhi ba mỹ nữ cũng đi ra ngoài thành, đến sơn cốc Lạc Nhật, săn bắt sinh vật ô nhiễm mạnh.
Vào lúc này, Tần Nguyệt nghĩ tới chuyện Lý Hiên vẽ trành, không khỏi quay đầu nhìn Hạnh Nhi.
“Chị Hạnh Nhi, người nhớ người từng nói qua, người là một thiên tài vẽ tranh, sở trường vẽ tranh vô cùng tốt đúng không?”
“Đúng, ta ba tuổi đã học vẽ, đến nay đã hai mươi sáu tuổi, đã học được hai mươi ba năm rồi, trình độ vẽ tranh sớm đã đạt tới cấp đại sư. Khoảng cách đến cấp tông sư cũng không còn xa nữa, là thiên tài hội họa mạnh nhất trong tộc, sao đột nhiên em hỏi chuyện này?”
Hạnh Nhi giọng nói trong trẻo, dáng người thanh cao, biểu hiện đầy mê hoặc.
“Là thế này, hôm nay em nhìn thấy sư tôn đang chuẩn bị vẽ trành, em cũng muốn hiểu rõ một chút kiến thức về hội họa, sau này cũng sư tôn vẽ trành.”
Ánh mắt Tần Nguyệt trong veo thêm chút e thẹn, biểu hiện có chút xấu hổ.
“Vậy em hỏi đúng người rồi, cái khác ta không bảo đảm, nhưng về phương diện hội họa, người cùng lứa không ai vượt qua ta, dẫu sao ta cũng học hai mươi ba năm rồi, đã bỏ ra không ít thười gian, hai người chắc chắn không ngờ đến, vì vậy hỏi ta về hội họa, là hỏi đúng người rồi.” Hạnh Nhi đắc ý nói, ánh mắt đầy tự tin.
“Tự tin vậy sao? Lúc trước người so tài với sư tôn đều thua rất thê thảm.” Tống Tiểu Mỹ không kiêng nể nói.
“Khụ khụ, phương diện khác thực sự ta không tinh thông, nhưng phương diện hội họa chắc chắn ta nắm rõ nhất, ta không những có thể dạy hai người, còn có thể dạy cho Lý Hiên.”
Hạnh Nhi rất tự tin, hận không thể lập tức thể hiện kỹ thuật hội họa của bản thân ngay lúc này.
“Vậy cũng chưa chắc, nói không chừng sư tôn vẫn lợi hại hơn.” Tống Tiểu Mỹ cãi lại.
“Không, việc này thì em yên tâm, Lý Hiên có thể là thiên tư bất phàm, nhưng anh ta không có nhiều thời gian học, Lý Hiên cũng mới mười bảy tuổi. Mười bảy tuổi đã là tông sư phong ấn khí huyết, tông sư luyện đan khí huyết, còn là thần cung thủ, đẳng cấp luyện công cũng cao, mặt nào cũng nói rõ rằng sư tôn của các em rất lợi hại. Nhưng học nhiều thứ như vậy, cũng tiêu hao một lượng lớn thời gian của anh ta rồi, anh ta căn bản không có thời gian học hội họa, nhưng ta thì khác, tròn hai mươi ba năm học rồi. Đây là khoảng cách rất lớn, thêm nữa tư chất hội họa của ta vô cùng tốt, vì vậy ta mới tự tin như vậy.” Hạnh Nhi nghiêm túc giải thích.
“Thì ra là vậy, theo phân tích như vậy, sư tôn quả thực không có nhiều thời gian học hội họa.” Tống Tiểu Mỹ gật đầu đồng tình.
“Chắc chắn là vậy rồi, hai người đừng quên anh ta còn là người áp tải hàng, áp tải hàng cũng mất thời gian rồi, theo ta thấy thì anh ta chắc là vừa mới học hội họa, lúc này chắc anh ta hiểu được rất ít, không phải hai người muốn giúp sư tôn của hai người sao? Hiện giờ hai người có thể học hội họa từ ta, đến lúc đó dạy lại cho sư tôn của hai người, giúp Lý Hiên tiến bộ, như vậy chắc anh ta sẽ rất vui mừng.”
Hạnh Nhi nghiêm túc nói, dường như cuối cùng cũng thấy phương diện nào đó mạnh hơn Lý Hiên, cả người đều rất hăng hái.
“Hình như cũng có chút đạo lý.”
“Vậy được...chúng ta mau chóng đi sơn cốc luyện tập, đợi đến lúc nghỉ ngơi, chúng ta sẽ học hội họa, ta dạy hai người kỹ thuật cơ bản nhất của hội họa.”
“Được ạ chị Hạnh Nhi.”
Ba người vừa nói vừa mau chóng đi nhanh về hướng sơn cốc, chuẩn bị mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, rồi học hội họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.