Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 43:




Lý Hiên lặng lẽ quan sát tin tức được gửi đến từ tiểu phụ trợ, thấy phân thân và tộc chuột xung đột, còn có sự phản kích của phân thân, Lý Hiên gật đầu hài lòng.
“Không tồi, dẫn dụ tộc chuột ra khỏi thành, rất hợp ý ta, gia tộc này làm bao việc ác, tội ác tày trời, sớm nên bị tiêu diệt rồi.”
Lý Hiên lại ra chỉ thị cho phân thân, để họ tự do hành động, thấy tộc chuột làm việc ác, có thể ra tay, không cần anh phải ra mệnh lệnh thừa.
Chỉ thị đã hạ, Lý Hiên đi ra ngoài cửa phòng, nhìn về hướng của khu sương trắng.
Đã nhiều ngày qua đi rồi, người tu tiên của quận thành vẫn chưa xuất hiện, hai ngày trước khu sương trắng bắt đầu có động tĩnh.
Vì chuyện này.
Lý Hiên ra ngoài đến khu sương trắng một chuyến, hi sinh một trăm phân thân, kèm theo một trăm phong ấn nhỏ liên tiếp, mới có thể lại phong ấn khu vực sương trắng.
Có điều.
Khu sương trắng vẫn là một tai họa ngầm, Lý Hiên vẫn hi vọng người tu tiên có thể mau chóng đến xử lý, chỉ có như vậy anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Một trăm phong ấn nhỏ có thể đủ để chống đỡ một thời gian dài, thời gian tới không cần lo lắng khu sương trắng nữa, trước tiên qua ăn sáng cũng cha mẹ đã, những ngày này không cùng họ ăn cơm rồi.”
Lý Hiên nói rồi bước rời đi, cùng cha mẹ dùng cơm, cuối cùng thì khi bị giục kết hôn anh thấy khó mà chạy mất.
Không lâu sau đó.
Lý Hiên đến tiểu viện cây liễu, lại đến phòng luyện đan, bắt đầu luyện chế đan dược.
Thành Bạch Vân, cửa thành phía đông.
Thành chủ Bạch Vân mang đến một đám quan viên, cung kính chờ đợi, ai cũng nhìn lên trời mong đợi.
Trong không trung xuất hiện hai bóng người, đang bước trên những chiếc lá mà bay đến.
Là một đôi nam nữ, lông mày của người nam sắc mắt sáng, thần thái cao gầy, lưng đeo ba thanh cổ kiếm, nhìn rất phóng khoáng tự nhiên.
Người nữ da trắng nõn, môi mỏng mắt như quả hạnh, nhu mì điềm đạm, dù có chiếc áo dài trắng trên người cũng không thể che dấu thần thái đẹp hoàn hảo của cô.
Thêm một ấn đường nhỏ màu hồng, cùng với nụ cười hiển hiện, khiến cô cả khi nhíu mày hay khi cười cũng có mê lực khiến người khác phải chú ý.
“Hoan nghênh thượng tiên đến Bạch Vân thành, ta là Bạch Sơn thành chủ thành Bạch Vân, thượng tiên có yêu cầu gì thì cứ căn dặn.” Bạch Sơn thành chủ cung kính cùng hành lễ với đám người đi cùng.
“Ừm!”
Hai bóng người từ từ đáp xuống, lá sen dưới chân dần biến thành nhỏ, biến thành chiếc la xanh nhỏ bay vào trong túi.
“Ta là Chu Hằng, đây là sư muội Đường Khả Nhi, lần này quái dị do chúng ta phụ trách, đây là đanh sách nhiệm vụ, hi vọng mọi người dốc sức trợ giúp.”
Chu Hằng điềm đạm nói, giới thiệu với mọi người, tiện đưa ra một danh sách có quận thành đóng dấu.
“Hai vị thượng tiên hãy yên tâm, chúng tôi nhất định toàn lực tương trợ.” Bạch Sơn thành chủ xem qua danh sách nhiệm vụ, liền bảo đảm.
“Đi thôi, đưa chúng tôi đến chỗ khu vực quái dị xuất hiện, mau chóng giải quyết quái dị.” Chu Hằng hờ hững nói.
“Vâng! Thượng tiên.”
Thành chủ Bạch Sơn liền mời hai vị tu tiên, đến khu vực quái dị đang tác quái.
Trên đường đi, thành chủ cũng nói qua về tình hình của khu sương trắng, bao gồm cả phong ấn chữ “Trấn” của người thần bí.
“Trong lá thư cầu cứu viện của các ngươi, viết rằng có người thi triển phong ấn khí huyết, phong ấn khu sương trắng, ngươi chắc rằng là phong ấn khí huyết chứ?” Chu Hằng hoài nghi.
“Nhìn thì rất giống với phong ấn khí huyết, có điều chúng tôi cũng không chắc chắn lắm.” Thành chủ Bạch Sơn liền giải thích.
“Theo ta được biết, quái dị ảnh hưởng đến phạm vi rất lớn, cho dù người tu tiên ra tay, cũng phải mất sức lực khá lớn, ta không tin phong ấn khí huyết cỏn con có thể khống chế được quái dị.”
Chu Hằng điềm đạm nói, có chút không tin lời của thành chủ.
“Cái này...”
Thành chủ Bạch Sơn không biết nên nói gì, chỉ có thể chọn cách im lặng.
“Sư huynh đừng vội nhận xét, nếu đúng là tông sư khí huyết ra tay, em nghe nói thuật phong ấn của tông sư khí huyết cũng rất lợi hại.”’
Một giọng nói dễ nghe cất lên, giọng nói đó cứ như chuông gió truyền đến tai mọi người, khiến những người có mặt đều như làn gió xuân.
Chu Hằng nghe xong liền gật đầu, nở nụ cười trên gương mặt góc cạnh.
“Khả Nhi nói cũng phải, chúng ta qua đó xem xem, có điều tông sư khí huyết đại đa số là người đã có tuổi, muốn thi triển phong ấn trong phạm vi lớn, cần tiêu hao rất nhiều khí huyết.
Ta thấy tông sư khí huyết không ngốc đến thế, cam tâm tình nguyện vì người dân bình thường, liều lĩnh chịu tổn thương khí huyết mà phong ấn quái dị.”
“Chu sư huynh gọi đủ tên của em đi ạ, Khả Nhi hai chữ này, chỉ có người nhà em mới có thể gọi.”
Đường Khả Nhi điềm tĩnh cười, chỉ là nụ cười này có chút xa cách.
“Được rồi, Đường Khá Nhi muội.” Chu Hằng nhún vai, không để tâm lắm.
Hai người cùng nhau đi, theo thành chủ tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã đến khu vực sương trắng, từ phía xa đã thấy chữ “Trấn” trên không ở khu vực sương trắng.
“Đây là!!”
Chu Hằng thấy chữ này liền sững người, trong mắt ánh lên sự ngờ vực không thể tin nổi.
“Bút tích thật lớn, vậy mà thật sự là phong ấn của tông sư khí huyết.”
Đường Khả Nhi cũng lọ rõ sự kinh ngạc, lộ cả hàm răng trắng như tuyết.
“Thực sự khó có thể tưởng tượng được, vậy mà lại có tông sư khí huyết thân phận cao quý ở đây, tình nguyện tổn hao khí huyết, phong ấn quái dị, trên thế gian này lại có người ngốc như vậy sao.”
Chu Hằng kinh ngạc, trong mắt có chút ngờ vực sâu sắc.
“Quả thực là rất ngốc, có điều ngốc đến đáng yêu, ta ngược lại lại muốn gặp vị tông sư phong ấn khí huyết này, muốn biết xem ông ta còn sống hay không.”
Đường Khả Nhi thở dài, có chút kính trọng.
“Chỉ là hao phí khí huyết lớn mà thồi, không chết được đâu, cùng lắm thì giảm thọ mười năm.” Chu Hằng chắc như đinh đóng cột.
“Vậy cũng chưa chắc chắn, Chu sư huynh không phải định xử lý quái dị bên trong sao? Chi bằng đi vào trong xem thử.” Đường Khả Nhi nói cùng với nụ cười ngọt ngào xinh đẹp.
“Ừm, ta khẳng định muốn giết quái dị, giải trừ nugy hiểm trong này, sư muộn không vào sao?” Chu Hằng ngờ vực.
“Ta không vào nổi, sư huynh có thể thử xem.” Đường Khả Nhi lại lần nữa nói cùng nụ cười ngọt ngào.
“Không vào nổi? Không thể nào, phong ấn khí huyết trong này là phong ấn trấn ma, loại phong ấn này trong mạnh ngoài yếu.
Cũng có nghĩa nói, từ bên ngoài đi vào khu sương trắng, ảnh hưởng của phong ấn rất ít, thêm nữa chúng ta là người tu tiên, sao có thể không vào nổi?” Chu Hằng không tin nói.
“Huynh có thể thử xem.”
Đường Khả Nhi nâng bàn tay trắng trẻo của mình lên, làm động tác mời chào.
“Thử thì thử.”
Chu Hằng khoát tay không quan tâm, cất bước hướng về khu sương trắng.
Bụp!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Đầu của Chu Hằng trực tiếp đập vào kết giới của phong ấn, lập tức sắc mặt của anh tối sầm, không tin nổi nhìn kết giới trước mắt mình.
“Đây là chuyện gì? Ta vì sao không thể vào khu sương trắng được! Đây không phải chỉ là phong ấn trấn ma bình thường thôi sao? Ta sao không thể vào được?” Chu Hằng sắc mặt thật khó coi nói.
“Không, bên trong không những có phong ấn trấn ma, mà còn có một trăm phong ấn nhỏ liên tiếp, huynh xem.”
Những chữ này cứ như chuỗi pháo, cứ liên tiếp nối nhau, hình thành một trận pháp trấn ma đặc biệt, cũng khiến phong ấn trấn ma kiên cố hơn gấp nhiều lần.
“Đây là...vậy mà vẫn có nhiều phong ấn nhỏ vậy sao, nhiều phong ấn như vậy, hao phí khí huyết sẽ càng nhiều, e rằng...e rằng vị tông sư phong ấn này đã ngã gục rồi.”
Chu Hằng chịu sang chấn lớn, cảm thấy hiểu biết của mình đã bị đả kích rồi.
“Đúng vậy, có một số người lặng lẽ giúp đỡ, bọn họ không cầu được đáp lại, không cầu được người người cảm kích, nhưng lại hao phí một lượng lớn khí huyết của bản thân phong ấn vùng sương trắng.
Haiz! Người như vậy thật ngốc đến đáng yêu, nếu như vị tông sư phong ấn này vẫn còn sống, ta nhất định sẽ hậu ta ông ta,  bởi vì ông ấy xứng đáng.
Trong âm thanh lanh lảnh của Đường Khả Nhi có chút cảm thông, con ngươi xinh đẹp nhìn lên bầu trời, càng thêm phần đẹp đẽ.
Cùng lúc cô cũng ra quyết định trong lòng, muốn mời thầy xem bói của tông môn, đến đây xem một quẻ cho tông sư đã thi triển phong ấn này, xem xem ông ấy rốt cuộc là ai.
Xem xem vị tông sư lòng dạ hào hiệp, âm thầm giúp đỡ này, rốt cuộc là người như thế nào.
Nghĩ đến đó.
Đường Khả Nhi lấy ra một tấm ngọc phù từ trong tay áo, thông qua ngọc phù truyền tin, mang chuyện này nói cho tông môn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.