Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 32:




“Tên béo đã chết rồi, là ai đã giết hắn?” Lam Mao lên tiếng lạnh lùng.
“Lẽ não sau khi chúng ta rời đi, có người đi theo sau, nhân cơ hội giết tên béo?”
“Chắc là không đâu, với thực lực cấp sáu của tên béo, không phải bị giết một cách nhanh chóng như vậy được, hơn nữa tại sao hắn không phát tín hiệu cầu cứu?”
“Không biết nữa, điều này rất kỳ lạ!”
Cả bọn nghi hoặc chưa chắc chắn, không hiểu nguyên nhân ra sao, chỉ có thể cẩn thân nhìn vết tích xung quanh, xem xem có thể tìm thấy manh mối gì không.
Bọn chúng phát hiện, hiện trường ngoài tên bén, chỉ có một cái xác đã chết, những cái khác đều không có.
Mấu chốt là trong tay phân thân đã chết, còn xách một thanh kiếm, một thanh kiếm nhuốm máu.
Khiến cả bọn chúng nheo mắt nhìn chằm chằm quan sát phân thân, sau cùng chúng thăm dò, xác định phân thân đã chết, một chút sinh khí cũng không có.
Mà người chết, không thể giết người, vì vậy chúng cảm thấy, kẻ giết người nhất định là người khác.
“Trong khu này nhất định là còn người khác, người này đã giết tên béo, rồi đặt vũ khí vào tay của người chết, muốn làm chúng ta mù quáng.” Lam Mao nói.
“Tôi cũng cho rằng, khẳng định sau khi chúng ta đi, có người nhân cơ hội giết tên béo.”
“Mọi người cẩn thận quan sát xung quanh, xem xem rốt cuộc là ai đã ra tay, nhất định phải tìm được nhiều dấu vết.”
“Được.”
Cuối cùng chúng đều không có cách nào, chỉ có thể chọn cách bỏ cuộc.
“Đuổi theo người tộc mèo đã thức tỉnh kia trước đã, chú ý đoàn kết đi cùng nhau, không được phân tán, phòng có kẻ trong tối đột kích.”
Hồng Mao vội đuổi theo người tộc mèo đã thức tỉnh, tại hiện trường không có dấu vết nào đáng để tâm, chỉ có thể chọn cách tạm thời rời đi trước đã.
“Vâng lão đại.”
Cả đám tiếp tục xuất phát, trong rừng chạy đi với tốc độ nhanh như thoi, truy đuổi kẻ địch.
Là một người tộc chuột điều khiển máu, huyết mạch truy tung thuật đối với chúng mà nói, thuộc thuật pháp cơ bản nhất.
Bất luận kẻ địch chạy đến đau, chúng cũng có thể tìm ra được nhanh nhất.
Điều lo lắng duy nhất là đối phương lại chạy đến núi Thập Vạn, nơi đó nguy hiểm trùng trùng, bản thân nếu đi vào, chỉ có thể một con đường chết,
Đây cũng là nguyên nhân duy nhất khiến chúng phải đuổi kịp, bọn chúng không muốn vào nơi nguy hiểm đó.
Sau khi chúng rời đi không lâu.
Hai mươi tên phân thân đã đuổi kịp, dừng tại đây, nhìn phân thân đã chết.
“Đối phương vừa mới rời đây không lâu, các người đi trước, ta ở lại thu máu.”
“Được.”
Mười chín phân thân nhanh rời đi, còn lại một phân thân đó đến gần phân thân đã chết, bắt đầu thu hồi máu của chủ tử, nâng cao thực lực của bản thân.
Sau khi thu hồi xong, phân thân này mang theo vũ khí còn sót lại, mau chóng rời đi.
Trong rừng xanh.
Tống Tiểu Mỹ chạy rất nhanh, toàn thân như linh miêu chạy nhanh trong rừng, truyền từ cây to này đến cây to khác.
Cô cảm thấy vô cùng nhanh nhạy, âm thầm cảm thụ bản thâm bị hai đám người truy đuổi, nhưng trong đó có một đám người xung đột với tộc chuột, kéo dài thời gian.
Bây giờ, tộc chuột đã chết đi một người, khiến Tống Tiểu Mỹ rất nghi ngờ.
“Huyết mạch truy tung thuật nhắc nhở ta, tộc chuột xa ta hơn, rõ ràng có người giữ chân chúng lại, vậy đám người kia là ai? Mục đích của chúng là gì? Giúp ta hay là có mục đích khác?”
Tống Tiểu Mỹ không hiểu, chỉ có thể tiếp tục chạy, cùng lúc thông qua điều khiên máu, cô phát hiện.
Người tộc chuột đang tăng tốc, thực lực đối phương rất mạnh, xác suất đuổi kịp là rất cao.
“Hiện giờ khoảng cách đến núi Thập Vạn vẫn còn ba ngàn cây số, có chút rắc rối rồi.”
Tống Tiểu Mỹ sắc mắt nghiêm trọng, không nghĩ ra cách giải quyết tốt, chỉ có thể vùi đầu tiếp tục chạy.
Thậm chí còn không dám nghỉ ngơi, thỉnh thoảng gặp được quả trên cây, nhân cơ hội hái một quả ăn, dùng để bổ sung năng lượng, bổ sung lượng nước đã mất.
Nhưng đã chạy hai tiếng rồi, Tống Tiểu Mỹ cảm thấy tộc chuột đến ngày càng gần, đã cách cô chỉ còn ba cây số.
“Rắc rối rồi.”
Tống Tiểu Mỹ nghiêm trọng, suy nghĩ xem phải làm sao, đột nhiên cô cảm thấy tộc chuột lại dừng lại rồi.
Cô kìm sự ngạc nhiên, đồng tử màu đỏ nhìn về phía sau, năng lực đặc biệt phát hiện.
Đột nhiên, một cảnh tượng như làm bằng nhiệt xuất hiện trước mắt, cho dù cách nhau ba cây số, cô cũng nhìn thấy cảnh tượng này.
Kết quả cô phát hiện, ngoài ba cây số đang xảy ra một trận chiến, một võ chưa chưa biết tên ngăn chặn tộc chuột.
Đôi bên đang chiến đấu điên cuồng, ngoan cố ngăn cản đường đi của tộc chuột.
Bởi vì Nhiệt Thành Tượng mờ nhạt, Tống Tiểu Mỹ không thể nhìn rõ, chỉ có thể xác định một người giúp cô ngăn bọn tộc chuột.
“Là đang giúp ta sao? Hay là hai đám người này đều đến bắt ta?”
Tống Tiểu Mỹ không hiểu cuối cùng là chuyện gì, chỉ có thể lao đầu tiếp tục chạy.
Chạy được một đoạn, Tống Tiểu Mỹ phát hiện tộc chuột thắng rồi, lại bắt đầu truy đuổi.
Lần này tộc chuột lại giảm đi một người, chỉ còn lại hai tền tộc chuột, còn có năm tên thuộc, lực chiến đấu bị giảm đáng kể.
“Nếu như ta có thể sống,sau này ta nhất định điều tra chuyện này, xem xem bọn họ, có phải đang giúp ta kéo dài thời gian.”
Tống Tiểu Mỹ âm thầm hạ quyết tâm, ánh mắt phức tạp tiếp tục lao về phía trước.
Phía sau.
Hồng Mao và Lam Mao mang theo năm thuộc hạ điên cuồng đuổi, sắc mặt của chún rất khó coi, vậy mà còn có thể một kiếm giết lão tam, thật quỷ dị quá rồi.” Lam Mao sợ hãi nói.
“Ta cũng không biết, nhưng ta cảm thấy, vừa nãy người đó như chết rồi, kẻ nào đó đã dùng cách ác độc luyện tử sĩ.” Hồng Mao nghiêm trọng nói.
“Tế luyện tử sĩ ư? Điều này có khả năng, tên tiểu tử cơ bản không sợ chết, có lúc không đề phòng cảnh giác, chỉ cần sát thương tối đa.
Người của ta đều vì vậy mà chết, đối phương rất có khả năng là tử sĩ.
Nếu không phải đại ca người đập nát trái tim của nó, e rằng chúng ta sẽ chết rất nhiều người.” Lam Mao nhanh nói.
“Đáng tiếc lão tam đã chết rồi, bị người đã chết kia một kiếm đâm chết, thật là tử si quỷ dị.
Lần tới có gặp tử si như này phải cẩn thận chút, giết chúng rồi thì đừng lại gần, rõ chưa?”
“Tôi biết rồi đại ca.” Lam Mao vội gật đầu.
“Ừm!”
Hồng Mao gật đầu, vừa truy đuổi vừa lưu lại ký hiệu đặc biệt trên cây, chỉ phương hướng cho người khác trong tộc.
Chỉ là truy đuổi một hồi.
Một mũi tên như sao băng bay ra từ trong rừng, một tiếng vèo bắn trúng cổ một tên thuộc hạ.
“Cẩn thận! Lại là tử sĩ đó!”
Hồng Mao vừa nhìn thấy mũi tên Huyền Kim, lập tức hiểu tử sĩ xuất hiện rồi, trong lòng cũng không rõ có bao nhiêu bực dọc.
“Đợi đã, không đúng, chúng ta bị bao vây rồi, cần thận!”
Bốn tên duy nhất còn lại cũng ngã xuống trong vũng máu, chết trong sự tức giận.
Chỉ còn lại Hồng Mao và Lam Mao, trốn trong rừng tìm kẻ địch.
Mọi thứ trở nên yên tĩnh, đến tiếng kêu của côn trùng và chim cũng nhỏ đi rất nhiều, dường như đến chúng cũng cảm nhận được không khí nghiêm trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.