Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 30:




Lộc cộc lộc cộc!
Ngựa bước đi trên đám cỏ bước về phía trước.
Tống Tiểu Mỹ ngồi trên xe ngựa không ngừng thúc giục, hi vọng mọi người có thể nhanh hơn chút nữa.
Cô lúc này vô cùng lo lắng, bởi vì vị ân nhân thần bí đó thực lực chỉ ở cấp ba.
Thực lực như vậy chiến đấu với đám sơn tặc đông như vậy, kết quả không nghĩ cũng đoán được.
Tống Tiểu Mỹ chỉ hi vọng ông trời phù hộ, không để cho người đã cứu mình có chuyện gì, cô càng không muốn nhìn thấy cảnh như vậy.
Cả đoàn di chuyển rất nhanh về phía trước trong sự lo lắng của Tống Tiểu Mỹ.
Đi được một thời gian, bọn họ cũng đến địa điểm trận chiến, nhìn thấy xung quanh đều là thi thể, nồng nặc mùi máu tanh.
“Cái này...”
Tống Tiểu Mỹ nhìn xuống những thi thể dưới đất, phát hiện đây đều là thi thể của đám sơn tặc đã tấn công mình, vậy mà đều đã chết rồi.
Tống Tiểu Mỹ rất ngạc nhiên, nhưng cô không ở lại đây lâu được, mà vội đi tìm ân nhân cứu mạng của mình, tìm vị đội nón thần bí đó.
Mang theo nỗi lo lắng vô cùng, Tống Tiểu Mỹ bước nhanh trong đống thi thể, đôi giày thêu hoa tinh xảo giẫm trên máu tươi, nhưng cô không quan tâm, chỉ nỗ lực tìm kiếm.
Cuối cùng dáng vẻ yêu kiều của cô cũng có chút run rẩy, đôi mắt kiểu diễm nhìn trong đống thi thể, ở đó, có một cái nón bị cắt làm đôi.
Tống Tiểu Mỹ nhìn thấy rõ ràng, trên nón có máu đỏ thẫm, “Đây là nón của anh ấy.”
Tống Tiểu Mỹ chạy qua, vừa lúc định xem xét cái nón, thì cô nhìn thấy bên phải có một bộ y phục đầy máu trên đất, một bộ quần áo đẫm máu đầy vết thường.
Ở vị trí ngay trước và sau ngực của bộ quần áo đó, có một vết thương xuyên qua, dường như có thứ gì đó đã đâm qua tim của chủ nhân bộ quần áo.
Nhìn vết thương xuyên qua này, Tống Tiểu Mỹ yêu kiểu hơi run rẩy, đôi mắt to bất giác đặt ở cây giáo dài trước mặt, một cây giáo dài nhuốm máu.
Lúc này Tống Tiểu Mỹ buồn phiền, nhìn vị trí bị cây giáo đâm qua của bộ quần áo, cô đã tính ra vết thường của ân nhân cứu mạng nghiêm trọng cỡ nào.
Thương tích thế này, ai mà có thể sống nổi? Cô thậm chí không tìm thi thể nữa, mà đoán ân nhân cứu mạng mình e rằng dữ nhiều lành ít rồi.
“Vẫn là đến muộn rồi, sao lại như vậy chứ? Tại sao những người giúp ta đều chết? Cha, mẹ, ông, Chung thúc, Lưu thẩm...
Những người giúp ta, những người thân quan tâm ta, bọn họ đều vì ta mà chết, là bởi vì ta không có lực lượng, là bởi vì ta không thể tu hành,
Tống Tiểu Mỹ cười, tiếng cười đầy cay đắng và đau khổ, nước mắt không biết từ khi nào lăn trên khóe mắt, theo làn da trắng nõn rơi xuống.
Theo nước mắt của cô, hai mắt của Tống Tiểu Mỹ đột nhiên biến thành màu đỏ, toàn thân phát ra một ánh sáng màu đỏ quỷ dị, màu đỏ như máu.
“Đây là!!”
“Huyết mạch thức tỉnh, cô ấy vậy mà có huyết mạch!”
“Huyết mạch thức tỉnh? Cô ấy là người có huyết mạch hiếm thấy?” Vệ binh thành ngạc nhiên nói/
“Tôi nghe nói sau khi huyết mạch thức tỉnh, có thể thu được tài năng đặc biệt, dù là người có huyết mạch ở cấp thấp, cũng có thể có được tài năng của võ sư mạnh.”
“Tôi cũng nghe qua, đáng tiếc người có huyết mạch quá hiếm thấy, tôi lớn như thế này, đây mới là lần đầu tiên thấy người có huyết mạch,”
“Tôi cũng vậy.”
...
Những người trong đoàn bàn luận không ngừng, không dám tin nhìn Tống Tiểu Mỹ đang được bao bởi sương máu.
“Kỳ lạ, rất kỳ lạ!”
Quân Hí Mệnh gấp quạt lại treo sau lưng, lấy ra Thần Toán Thạch của Thần Toán Môn bắt đầu xem quẻ, sau khi xem xét anh ta nhíu mày.
“Vẫn là không thể tính ra số mệnh của Tống Tiểu Mỹ, nhưng lão nô của Tống cô nương thì có thể xem được, theo lý mà nói lão nô nên chết rồi,nhưng vậy mà lại có người giúp.”
Quân Hí Mệnh không hiểu nổi, anh vẫn cho rằng lão nô này đáng ra đã phải chết, nên mới khiến Tống Tiểu Mỹ thức tỉnh huyết mạch, giết sạch đám sơn tặc, nhưng hiện giờ lại có thể một người, thật kỳ lạ.
“Có lẽ ta xem sai rồi, suy cho cùng là người có thiên mệnh, không thể dễ đoán vậy được.”
Quân Hí Mệnh lắc đầu, tiếp tục chờ đợi, nhìn sương máu đang tan đi, lộ ra bóng hình của Tống Tiểu Mỹ.
Vào lúc Tống Tiểu Mỹ xuất hiện.
Một người đẹp có tai mèo xuất hiện trước mắt mọi người, lông của cái tai mèo mượt mà nhìn vô cùng đáng yêu, khiến người nhìn khao khát muốn sờ vào chúng.
Có điều lúc này ai cũng không dám gần, bởi vì hai mắt của Tống Tiểu Mỹ đã biến thành màu đỏ, móng tay cũng trở nên sắc nhọn, toàn thân phát ra mùi máu tanh nồng nặc.
“Suy cho cùng là huyết mạch của tộc máu mèo, tộc mèo và tộc chuột ở kinh thành, cũng có thù sâu nặng với nhau, nếu bọn họ huyết mạch mèo xuất hiện, sẽ chắc chắn xảy ra chuyện lớn rồi.”
Quân Hí Mệnh nhìn Tống Tiểu Mỹ lúc này, sắc mặt đã biến đổi hoàn toàn, cảm thấy có chuyện rồi, một trận mưa bão sắp xuất hiện rồi.
Vệ binh thống lĩnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng thui chột, lập tức chắp tay nói.
“Quân sư huynh, xin lỗi, chuyện này chúng tôi không cách nào can dự nữa, anh cũng cẩn thận chút, đừng tự chui đầu vào lửa.”
Vệ binh thống lĩnh nói xong, mang theo đội vệ binh vội vàng rời khỏi, rõ ràng không dám dây dưa vào chuyện này.
Các võ sư xung quanh cũng thấy sự tình không ổn, căng thẳng nhìn Quân Hí Mệnh.
“Các ngươi cũng đi đi, mình ta ở lại đây là được rồi.”
Quân Hí Mệnh nhăn mày, những võ sư này là do trưởng lão mượn người đến, bây giờ kéo theo chuyện thù địch giữa tộc mèo vào tộc chuột, chuyện rất rắc rối.
“Nhưng mà thiếu gia...”
Thư đồng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị Quân Hí Mệnh ngăn lại.
“Các ngươi đi đi, ta là đệ tử của Thần Toán Môn, cho dù là thể lực của tộc chuột lớn, cũng sẽ nể mặt ta, sẽ không ra tay với ta.”
“Vâng thiếu gia, người bảo trọng.”
Thư đồng nhanh chóng cúi người hành lễ, mang theo các võ sư vội vàng rời đi, chỉ còn lại Tống Tiểu Mỹ và Quân Hí Mệnh.
Vào lúc này Tống Tiểu Mỹ lặng lẽ đứng đó, trong đôi mắt đầy sắc máu, con người động đậy, rõ ràng là yêu mà lại đẹp đến lạ thường.
Cô đứng đó chừng ba phút, mới bước về trước vài bước, dừng lại trước bộ quần áo đầy máu, từ từ cầm lên.
Rất nhanh.
Một giọt máu bay lượn ra, lặng lẽ bay lượn trước mặt Tống Tiểu Mỹ.
“Khí của giọt máu này không giống, là mùi vị máu của ân nhân, để ta xem thi thể của ân nhân ở đâu.”
Tống Tiểu Mỹ ngửi giọt máu này, phát hiện giọt máu đã mất hoạt tính, trên đó còn có cả độc tố.
Nhưng Tống Tiểu Mỹ cơ bản không quan tâm đến độc tố đó, mà một mạch ăn giọt máu đó.
“Ủa? Huyết mạch của ta nói cho ta biết, ân nhân cứu mạng vẫn còn sống, chỉ là không biết anh ấy đang ở đâu, nhưng vậy là đủ rồi, ân nhân còn sống là tốt rồi.”
Tống Tiểu Mỹ thở nhẹ, trong lòng cuối cùng cũng có chút an ủi.
Sau khi ăn giọt máu này, cô mãi mãi ghi nhớ mùi vị máu của ân nhân cứu mạng, chỉ cần ân nhân xuất hiện cách cô ba mét, cô sẽ biết ai là ân nhân của cô.
Là do sau khi thức tỉnh huyết mạch, nắm trong tay một vài kỹ năng, là một người trong tộc mèo, cô có năng lực kiểm soát độc nhất với máu, đồng thời có tài năng chiến đấu rất mạnh.
Đương nhiên.
Đối với mối thù đến tận xương tủy với tộc chuột, cô cũng cảm nhận được, cô đã biết bản thân trước mắt sẽ không ngừng bị truy sát.
“Quân Hí Mệnh, lão nô của ta giao cho ngươi, sau này ông ấy sẽ là người hầu của người, ta phải đi, tộc chuột rải rác khắp các thành, rất nhanh sẽ có người đến truy sát.”
Tống Tiểu Mỹ nói xong, lấy ra một lệnh bài có khắc chữ “Tống”, dùng móng tay sắc khắc vài chữ, rồi đưa cho Quân Hí Mệnh.
“Dùng nó đi tìm Phúc Bác.”
Lời nói xong, Tống Tiểu Mỹ nhanh chóng đi vào rừng, cứ như linh miêu nhảy vút đi.
Mà cảnh này, lại bị phân thân có Thượng Đế Thị Giác trên núi Hắc Mã nhìn thấy, bọn họ ngay lập tức mang tin tức hồi báo lại Lý Hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.