Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 2:




Nghe những lời dịu dàng mà Lý Hiên nói, nhìn dung nhan anh tuấn của Lý Hiên.
Tần Nguyệt cảm thấy ấm áp, rồi dứt khoát quỳ xuống trước mặt Lý Hiên, “Tần Nguyệt, bái kiến sư tôn.”
[Ting! Thành công thu nhận một thiên tài phẩm chất phi phàm, ràng buộc thành công, sức mạnh đang được quét mới.]
Nhìn Tần Nguyệt ngoan ngoãn trước mặt, nghe âm não bộ đưa ra, Lý Hiên vui mừng khôn tả, liền đỡ Tần Nguyệt đứng dậy.
“Tốt tốt tốt, quá tốt rồi, hahaha!”
Lý Hiên vui mừng ôm Tần Nguyệt quay một vòng, cười haha vui sướng trước ánh mắt khó hiểu của những người xung quanh.
“Đi, anh đưa em đi mua y phục, đúng rồi, em còn người thân nào không?”
“Em...em không còn người thân nào nữa cả.” Trong lời của Tần Nguyệt hiện lên vẻ ủ rũ, buồn bã.
“Haiz...”
Lý Hiên thở dài, kéo lấy bàn tay bé nhỏ của Tần Nguyệt nói: “Sau này anh chính là người nhà của em, đi thôi, trước tiên đi mua y phục đã nào.”
“Dạ dạ.”
Tần Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, cảm nhận lời Lý Hiên mà rất an tâm, đặc biệt là từ lúc được chuyển vận khí huyết trong người, đều càm nhận được sức mạnh gai tăng.
Điều này càng làm Tần Nguyệt an tâm, không nhịn được mà bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Lý Hiên, lặng lẽ đi cạnh anh.
Cứ như vậy.
Lý Hiên kéo tay Tần Nguyệt, đem theo hai tráng sĩ, đi về hướng tiệm may.
Tiệm may rất sạch sẽ, chủ tiệm liền vội nở nụ cười tiếp đãi.
Quá trình này Tần Nguyệt đều nhìn rất rõ ràng, bàn tay bé nhỏ bẩn thỉu lại nắm chặt Lý Hiên hơn.
“Yên tâm, từ nay về sau anh sẽ bảo vệ em.”
Lý Hiên xoa xoa đầu Tần Nguyệt, nhẹ nhàng an ủi, rồi mới chú ý đến chủ tiệm.
“Tìm một nhân viên nữ đo số cho cô bé này, lấy thật nhiều bộ y phục và giày nhỏ ra đây, để cô bé này chọn.”
“Vâng vâng vâng, có ngay ạ.”
Chủ tiệm lập tức gật đầu, gọi một người phụ nữ trung niên đo y phục cho Tần Nguyệt, sau đó đem ra mười bộ y phục và giày.
Nhiều y phục và giày như vật, khiến Tần Nguyệt hoa cả mắt, ánh mắt mở to chớp chớp Lý Hiên, giống như đang thăm dò ý kiến của Lý Hiên.
“Chưa biết nên chọn cái nào ư?” Lý Hiên ôn nhu hỏi.
“Vâng...vâng ạ.”
Tần Nguyệt rụt rè trả lời, một cô bé từ nhỏ đã phải sống trong cảnh cơ hàn như vậy nào được nhìn thấy những thứ như vậy, nhất thời tay chân lóng ngóng.
“Vậy thì lấy hết đi, gói tất cả chỗ này lại.” Lý Hiên khoát tay.
“Vâng vâng vâng.”
Chủ tiệm nghe xong đến ánh mắt cũng biết cười, liền cho người gói lại.
“Tiền đây!”
Hai tráng sĩ phía sau Lý Hiên là Thiết Long và Thiết Hổ, là trợ thủ đắc lực của Lý Hiên, những việc trả tiền như này đương nhiên sẽ không cần Lý Hiên tự trả, Thiết Long sẽ giải quyết ngay lập tức.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Lý Hiên dắt Tần Nguyệt ra khỏi tiệm, ánh mắt Tần Nguyệt vẫn còn hiện lên vẻ không thể tin được khi bước ra, đi về phía quán trọ Phong Nguyên.
Phía sau là Thiết Long và Thiết Hổ mang theo đống y phục vừa mua, lặng lẽ đi theo, thân hình vạm vỡ khiến người qua đường khiếp sợ không dám động vào.
“Sư tôn, có khi nào chúng ta mua nhiều quá rồi không ạ?”
Sau khi đã đi được một đoạn khá xa, Tần Nguyệt lên tiếng nhỏ nhẹ hỏi, hướng đôi mắt to về phía Lý Hiên.
“Không nhiều, chỉ là mười bộ thôi mà, sau này em theo anh sẽ dần quen thôi.” Lý Hiên điềm đạm nói.
“Dạ dạ.”
Tần Nguyệt khẽ gật chiếc đầu bé nhỏ rồi đi theo, đôi mắt to chốc chốc lại liếc nhìn Lý Hiên, thấy nụ cười tràn đầy tự tin của Lý Hiên.
Họ tiếp tục đi, rất nhành đã đến quán trọ Phong Nguyên, dặn dọ tiểu nhị chuẩn bị nước nóng xong, vài người lên lầu hai khu vực có bảng hiệu chữ Giáp.
“Tiểu tiêu đầu!”
“Tiểu tiêu đầu”
...
Tại khu chữ Giáp lầu hai.
Bảy người đàn ông cường tráng vừa thấy Lý Hiên xuất hiện, liền lập tức đến hành lễ, trong đó có một người đàn ông trung niên dường như có điều gì đó muốn nói.
“Các người cứ về trước, lát nữa ta sẽ đến tìm ngươi.”
Lý Hiên nhìn người đàn ông trung niên mặt đen đang có chút do dự, liền biết là có chuyện liên quan đến tiếp tiêu.
“Vâng! Tiểu tiêu đầu.” Mọi người lại hành lễ, cung kính đưa Lý Hiên về phòng chữ Giáp số 1.
Tại phòng Giáp số 1.
Sau khi tiểu nhị mang nước nóng tới, Lý Hiên sắp xếp cho Tần Nguyệt ra phía sau bức bình phong tắm rửa, còn anh thì ngổi uống trà, kiểm tra lại sức mạnh của bản thân.
[Ding! Ngươi thành công thu nhận một đệ tử tài năng thiên phú, sức mạnh: Cung thủ thần.]
[Ding! Đệ tử của người vì thiên mệnh tri tử, thêm một sức mạnh trời ban: Thần lực trời sinh.]
[Thần lực trời sinh: Lực lượng của người rất lớn mạnh, khi thể chất của người tăng lên trong tương lai, thần lực bẩm sinh dần dần được phá giải, khiến cho sức mạnh của người càng ngày càng lớn mạnh.]
Tiếng chiếc máy vang lên, Lý Hiên như trở thành con người khác, hai tay làm động tác dương cung một cách tự  nhiên thuần thục.
Đối với cung tên Lý Hiên rất am hiểu và độ giác ngộ rất cao, dốc toàn sức lực nâng cao trình độ, cơ thể từ trong ra ngoài đều toát lên sự biến chuyển khéo léo, trong thời gian ngắn đã trở thành cung thủ thần.
Không chỉ vậy, Lý Hiên còn toát ra một nội lực với dòng khí nóng lớn, một loại thiên chất được gọi là thần lực bẩm sinh, khi nội lực của anh được hình thành, khiến anh có được sức mạnh dâng trào dữ dội.
Tốc độ dâng trào sức mạnh này rất nhanh, toàn thân bùng nổ sức mạnh tuôn trào, điều quan trọng là sức mạnh cuồn cuộn như nước, tuôn trào không giới hạn.
Lúc này anh giống như đã biến chuyển, ánh mắt trở nên sâu xa, đối với sự tinh tế điều khiển ngày càng mạnh, như một tay thợ săn thiên bẩm.
Uỳnh!
Nội lực khí huyết cuồn cuộn, vốn dĩ Lý Hiên đã ở tầng thứ 6 công lực, hiện giờ đột phá lên tầng thứ 7, điều này khiến Lý Hiên hai mắt sáng rực vui mừng king ngạc, vội mở bảng sổ liệu.
Ding!
Tên: Lý Hiên
Khí lực: Công lực tầng 7
Tư chất: Tầng trung
Thiên chất: Thần lực bẩm sinh
Năng lực: Cung thần thủ, đao pháp như gió
Đệ tử: Tần Nguyệt
...
“Vậy là đã đột phá lên tầng thứ 7, vướng mắc đến nửa năm cuối cùng cũng bứt phá, quá tốt rồi.” Lý Hiên vui mừng khôn tả, cảm giác như thu nhận Tần Nguyệt là việc mang lại vận may rồi.
Lần này anh không chỉ trở thành thần cung thủ, mà còn sở hữu sức mạnh đáng sợ, không những vậy loại sức mạnh này lựa theo sự gia tăng tuôn trào không ngừng của thể lực, khiến sức mạnh của anh vượt xa những võ sư cùng giới.
Trên thế giới này, người tu tiên đều là hư ảo, người thường căn bản không có tư cách gặp được, ngay cả võ sư từng đi khắp nam bắc, cũng chưa từng gặp qua.
Vậy mới tạo nên các võ sư, là đề tài chính bàn tán trong giới này, mọi người nỗ lực vận khí huyết, rèn luyện thên thể, trở thành võ sư, tăng khả năng sinh tồn.
Võ sư phân thành nhiều cấp bậc, từ công lực tầng thứ nhất đến tầng thứ mười, sau đó thì trở thành bậc thầy.
Công lực của những võ sư có sự khác biệt rất lớn, năm người cùng cấp thứ nhất, mới có một người luyện lên đến cấp thứ hai.
Năm người ở cùng cấp thứ hai, mới có một người luyện đến tầng thứ ba, do vậy suy ra, càng luyện càng có sự khác biệt lớn.
Lý Hiên năm nay mười bảy tuổi, nhờ vào ưu thế vượt trội, từ nhỏ nỗ lực tu luyện, thực lực từ sớm đã đạt được tầng thứ sáu, trở thành thiên tài trong mắt mọi người.
Đáng tiếc cuối cùng vướng mắc tại tầng thứ sáu, trì trệ không cách nào bứt phá, phải đến vừa rồi cuối cùng mới có thể đột phá, điều này càng làm cho Lý Hiên thêm sự tự tin.
Người có thể luyện đến tầng thứ bảy như anh, đã có đủ tư cách ngạo mạn xưng bá, thêm vào đó là thiên chất thần lực bẩm sinh, tuyệt đối càng thêm đáng sợ, càng không dễ động vào.
“Trở về luyện chế vũ khí nặng, dựa vào thần lực bẩm sinh, tuyệt đối có thể mang đến sự đe dọa rất lớn.”
Lý Hiên thầm lẩm bẩm, chuẩn bị mua thêm một cây cường cung, dùng để gia tăng khả năng chiến đấu.
“Sư tôn, đồ đệ...tắm xong rồi ạ.”
Phía sau bức bình phong truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ, trong giọng nói có mang chút run run, dường như có chút ngại ngùng.
“Ừ, anh qua phòng bên có chút chuyện, có chuyện gì thì gọi anh nhé.”
Sau khi chuyển bộ y phục Lý Hiên mua qua bức bình phong, mới đi ra ngoài đóng cửa lại, lúc này nhìn về hướng cánh cửa phòng bên cạnh.
Tại đó, người đàn ông mặt đen Lý thúc vẫn đang nôn nóng đi đi lại lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.