Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 14:




Hai tiếng sau.
Lý Hiên nhìn tướng mạo của năm mươi phân thân, hài lòng gật gật đầu, cảm giác kỹ thuật hóa trang của bản thân cũng được, không phí công vô ích.
“Cái này cho ngươi, phát huy cho tốt.” Lý Hiên nhìn phân thân số một.
“Vâng!” Phân thân số một liền gật đầu.
“Đây là chìa khóa của tiểu viện, cũng giao cho các ngươi một chút tiền, ta đi đây.”
Lý Hiên giao chìa khóa và tiền xong, quay người rời đi.
Những chuyện còn lại đều là việc nhỏ, phân thân đều có thể tự mình giải quyết, Lý Hiên tiếp sau đó chỉ cần nuôi dưỡng Tần Nguyệt và Lục Trường Sinh cho tốt vậy là được rồi.
Lý Hiên biết rõ nên làm gì, nên thể nào để thu được lợi ích lớn nhất.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Lý Hiên trở về quán trọ, quay về phòng riêng của mình.
“Sư tôn người về rồi sao.”
Tần Nguyệt ở trong phòng, thấy Lý Hiên đã về, lập tức chạy đến bên Lý Hiên, nắm lấy tay Lý Hiên.
“Muộn rồi, sao em vẫn chưa đi ngủ?”
Lý Hiên xoa xoa đầu Tần Nguyệt, mỉm cười hỏi.
Căn phòng này rất lớn, kích cỡ cũng bằng  hai căn phòng gộp lại, Tần Nguyệt ở trong căn phòng nhỏ.
Từ khi đi theo anh, Tần Nguyệt đặc biệt dính chặt lấy anh, thậm chí còn coi bản thân là cô hầu gái nhỏ, không muốn phải rời Lý Hiên quá xa.
Lý Hiên cũng đã để cô bé một mình, dù sao trong quán trọ cũng đều là đàn ông, cô bé một mình trong phòng cũng không an toàn cho lắm.
Ở bên cạnh bảo vệ, mới là điều Lý Hiên tự nguyện.
“Sư tôn người chưa quay về, con không thấy an tâm, vì thế nên chưa ngủ được.” Tần Nguyệt nhỏ nhẹ nói.
“”Như vậy đi, đưa tay cho anh.” Lý Hiên mỉm cười nói.
“Dạ vâng.”
Tần Nguyệt nâng bàn tay trắng trẻo bé xinh lên, cũng không hỏi để làm gì.
“Đây, đây là đan luyện công, là anh vừa mới mua, đan luyện công mạnh hơn khí huyết đan, trong này có mười hai viên, có thể dùng trong mười hai ngày, em ăn thử một viên xem sao.”
Lý Hiên đặt một chiếc bình sứ lên lòng bàn tay bé nhỏ của Tần Nguyệt, cười nói.
“Cảm ơn sư tôn, sư tôn đối với con thật tốt.” Tần Nguyệt cảm kích nhìn Lý Hiên, trong lòng càng ngày càng lệ thuộc vào Lý Hiên.
“Đúng rồi, em đưa cho anh những bông hoa đỏ đó, anh có thể tặng cho Lục Trường Sinh không? Cũng là nhị sư đệ của em.” Lý Hiên hỏi.
“Đương nhiên là được rồi ạ, sư tôn muốn tặng cho ai đều được, không cần hỏi con đâu ạ.” Tần Nguyệt lắc lắc đầu nói.
Cô cảm thấy sư tôn đối với bản thân rất tốt rồi, bản thân chỉ là một cô bé không ai đoái hoài, sư tôn không những thu nhận làm đồ đệ, còn dạy võ công, mua cho y phục đẹp.
Hiện giờ còn mang về đan dược quan trọng như vậy, đến chuyện bó hoa cũng hỏi mình, coi trọng cảm nghĩ của mình, khiến Tần Nguyệt trong lòng thấy ấm áp.
Sư tôn đối tốt với mình như vậy, Tần Nguyệt quyết định sẽ báo đáp sư tôn, tương lai sẽ tìm càng nhiều thực vật có giá trị cho sư tôn.
“Bó hoa này có giá trị rất lớn, nên theo lẽ muốn hỏi ý kiến của em, được rồi, không nói đến vấn đề này nữa, hôm nay cũng muộn rồi, ngày mai đưa em đi dạo trong thành Trấn Bắc.”
Lý Hiên nghĩ đến việc Tần Nguyệt vẫn chưa có binh khí của bản thân, chuẩn bị giúp cô bé có một vũ khí thuận tiện.
“Dạ vâng, được ạ.”
Tần Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt to chớp chớp long lanh xinh đẹp.
“Đi nghỉ thôi nào.”
“Dạ vâng.”
...
Lý Hiên chầm rãi mở mắt, nhìn chiếc giường màu đen sáng sủa làm bằng gỗ đặc, còn có chiếc rèm thêu hoa, chầm chập ngồi dậy.
“Cảm giác này, thật thấy thoải mái.”
Lý Hiên giãn eo, đêm qua anh không luyện công, vừa ngủ qua một đêm, liền có cảm giác toàn thân thật sảng khoái.
Những ngày áp tải hàng gần đây, cảm giác mệt mỏi vì cảnh màn trời chiếu đất cũng gần như đều tiêu tan.
“Thơm quá, là mùi bánh bao thịt.”
Lý Hiên quay đầu nhìn về hướng chiếc bàn vuông bằng gỗ đặc bên cạnh, nhìn thấy trên bàn có một bọc đồ ăn giữ nhiệt, thoang thoảng mùi hương từ bên trong truyền ra.
Lý Hiên đi đến mở cái bọc ra, nhìn thấy tám cái bánh bao nhân thịt to, hương vị thơm phức đang bao phủ, lập tức khiến ngón trỏ cử động.
“Người có thể tất bật chuẩn bị bữa sáng cho ta, trừ bố mẹ e rằng chỉ có thể là Tần Nguyệt.”
Lý Hiên mỉm cười đi đến cửa phòng, đã thấy Tần Nguyệt ngồi bó gối, đang vận khí.
Lúc này cô bé đã mặc xong y phục tươm tất, đang nhắm mắt luyện công, rõ ràng là đã thức dậy từ rất sớm rồi.
Thấy Tần Nguyệt nghiêm túc luyện công, Lý Hiên không quấy rầy cô, mà quay trở về tắm rửa, mang theo bánh bao thịt đến phòng của Tần Nguyệt.
Tám chiếc bánh bao nhân thịt to, đoán chắc là Tần Nguyệt sẽ không tự mình ăn, Lý Hiên tất nhiên cũng sẽ không để Tần Nguyệt quan tâm có mình mình.
“Sư tôn, người tỉnh rồi.”
Sau khi Tần Nguyệt luyện công xong, thấy Lý Hiên bước vào, đôi mắt to tròn lập tức biến thành vầng trăng lưỡi liềm.
“Có phải em chuẩn bị bữa sáng cho anh không?” Lý Hiên mỉm cười nhìn Tần Nguyệt.
“Dạ vâng, đồ đệ nghe thấy dưới lầu có tiếng rao bán đồ ăn, liền đi xuống mua vài cái bánh bao thịt.” Tần Nguyệt nhỏ nhẹ nói.
“Ừm, ngoan lắm.”
Lý Hiên nghe những lời này trong lòng liền cảm thấy ấm áp, bởi vì Tần Nguyệt trên người không có nhiều tiền, có thể mua tới tám cái bánh bao thịt, có thể là tất cả số tiền tích cóp được của cô bé.
Bằng lòng vì mình mà tiêu hết, Lý Hiên cảm thấy trong lòng thật ấm áp, vì vậy anh lấy một cái bánh bao thịt đưa có Tần Nguyệt nói: “Chúng ta cùng nhau ăn nhé, nhiều như vậy anh sẽ không ăn hết được.”
“Vâng...Vâng ạ.”
Tần Nguyệt từ sớm đã đói rồi, cái bụng bé nhỏ đã kêu réo mấy lần, bây giờ nghe những lời này của Lý Hiên, thật sự không thể từ chối được.
Bàn tay bé nhỏ trắng trẻo của cô bé đón lấy chiếc bánh bao to, cắn từng miếng be bé ăn, hương thơm nhàn nhạt của chiếc bánh bao thịt tỏa khắp không khí xung quanh.
Lý Hiên ngửi thấy mùi của chiếc bánh bao thịt, cũng cầm lấy một chiếc ăn.
Chưa nói đến, hương vị của chiếc bánh bao thật không tồi, giữ được hương vị của thịt, tuy không bằng tay nghề nấu ăn của Lý Hiên, nhưng so với thế giới này thì cũng là một món ăn khá ngon.
Cũng vì vậy, Lý Hiên ăn thêm một ít, liền một lúc ba cái.
Khiến Lý Hiên không ngờ là, Tần Nguyệt đã ăn hết bốn cái, sau khi ăn xong, đôi mắt to của cô bé lén nhìn chiếc bánh cuối cùng, rõ ràng là vẫn còn muốn ăn.
“Em cầm lấy cái này ăn hết đi nhé, nhân lúc còn nóng hổi, lát nữa nguội mất.” Lý Hiên lấy chiếc bánh cuối cùng đẩy qua.
“Nhưng mà sư tôn, người mới ăn có ba cái.” Tần Nguyệt do dự nói.
“Anh ăn no rồi, em mau ăn đi, ăn xong chúng ta đi dạo phố.” Lý Hiên đưa chiếc bánh đặt vào lòng bàn tay của Tần Nguyệt.
Tần Nguyệt vừa nghe có thể cùng Lý Hiên đi dạo phố, lập tức vui mừng hớn hở, nhanh chóng giải quyết xong chiếc bánh to.
“Con...con ăn xong rồi.” Tần Nguyệt phồng hai má nói.
“Ừm, đi thôi, số tiền lẻ này em cầm đi, nều tình cờ gặp thứ gì em thích em có thể mua.”
Lý Hiên cầm lấy một ít tiền cho vào trong túi của Tần Nguyệt, không cho phép Tần Nguyệt từ chối.
Tần Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng Lý Hiên nhìn chằm chằm cô không cho phép nghi ngờ gì, Tần Nguyệt cuối cùng không thể nói lời từ chối chỉ có thể nói be bé: “Cảm ơn sư tôn.”
Nói xong câu này, Tần Nguyệt mò trong túi một đống ngân lượng, trong lòng rất đỗi cảm động, thề rằng sau này ngày ngày đều chuẩn bị bữa sáng cho Lý Hiên, chăm sóc cho Lý Hiên.
Hai người ăn xong liền đi ra khỏi phòng, trên đường có gặp Lục Trường Sinh, dứt khoát đưa Hồng Diễm Hoa cho cậu, cũng vẫn nhớ đến chuyện này.
“Cảm ơn sư tôn.”
Lục Trường Sinh trong lòng vui mừng khôn tả, liên tục cảm tạ xong, liền vội chạy đến tiệm thuốc, đi mua những nguyên liệu phụ trợ.
Nhìn Lục Trường Sinh rời đi, Lý hiên rất mong đợi sau khi cậu giải chú phong ấn, có thể mất một khoảng thời gian dài mới có thể đạt được cấp đầu tiên, đến lúc đó mình sẽ lại thu hoạch thêm được phần thưởng sức mạnh.
Lý Hiên trong lòng mong chờ, nắm bàn tay bé nhỏ của Tần Nguyệt mà đi, trong ánh sáng ấm áp của buổi sáng đi ra khỏi quán trọ, bắt đầu đi dạo phố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.