Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 12:




Trong mắt của Lý Hiên đang rất kỳ vọng, rất muốn tạo ra thêm nhiều huyết phân thân nữa.
Có điều hiện giờ có một vấn đề cần phải giải quyết, là vấn đề về y phục.
Một trăm phân thân đều trần như nhộng, tuy là không phân biệt giới tính, nhưng vẻ ngoài lại rất giống với bản thân, đây là chuyện không hay chút nào.
Lý Hiên chuẩn bị mua một loạt võ trang, đến lúc đó mới suy xét đến việc tu luyện đao pháp cuồng phong.
“Đúng rồi, không biết khi giết chết một phân thân sẽ như thế nào nhỉ?”
Lý Hiên nhìn phân thứ một trăm, cũng là phân thân số một trăm, Lý Hiên thử ra lệnh giết nó.
Theo lệnh của Lý Hiên, phân thân số một trăm liền ngã xuống đất, tắt thở.
“Ồ? Vậy ra là có thi thể?”
Lý Hiên nhíu mày, rõ ràng là một phân thân do máu ngưng tụ mà thành, vì sao có thể để lại thi thể, điều này thật là lạ.
Lý Hiên trong lòng nghi hoặc, đang chuẩn bị kiểm tra tình hình thì thể một chút, đột nhiên phân thân số một cách đó không xa tiến đến gần thi thể phân thân số một trăm, theo sau đó chúng hợp lại thành một.
Nhưng đây chưa phải là trọng điểm, quan trọng là sức mạnh của phân thân số một tăng thêm một chút, hơi thở rõ ràng là mạnh hơn những phân thân khác.
“Thật thú vị, thật là rất thú vị.”
Lý Hiên rất kinh ngạc, tiếp tục dùng ý nghĩ lại giết thêm vài phân thân nữa.
Kết quả những thi thể phân thân này, đều bị phân thân số một nhập làm một, sức mạnh biến hóa ngày càng mạnh.
Lý Hiên tiếp tục thử nghiệm, thậm chí lấy đao thử giết vào phân thân, chúng đều không phản kháng lại quá trình này, tùy ý để Lý Hiên giết chúng.
Đợi sau khi giết hết chín mươi chín phân thân, chỉ còn lại phân thân số một, sức mạnh của nó đã đạt đến tầng thứ sáu, chỉ kém Lý Hiên một cấp.
Lý Hiên tiếp tục thử nghiệm, phát hiện những năng lực của bản thân, đều bị phân thân kế thừa hết.
Ví như Ưng Nhãn, Thần Cung Thủ, Cảm Thức, Đao Pháp Cuồng Phong, Lưu Vân Bộ, tài năng Siêu cấp những năng lực này, thậm chí chúng còn nắm được năng lực phân thân.
Chỉ có điều một giọt máu chỉ có thể tạo ra một phân thân, ví như phân thân số một chỉ có thể phân thân ra chín mươi chín phân thân, phân thân đó sẽ có sức mạnh giảm đi rất nhiều.
“Có được máu của ta càng nhiều, thì sức mạnh của phân thân càng lớn, có càng ít máu của ta, sức mạnh của chúng càng yếu.”
Lý Hiên thầm phân tích, cảm giác huyết phân thân, loại tài năng này quả thật không tồi, thậm chí có phần nghịch thiên.
Ví như sức mạnh của Lý Hiên tiếp tục gia tăng, anh ấy sẽ càng mạnh, vậy huyết phân thân sẽ ngày càng trở nên mạnh hơn, tương đương có được một đội quân tiểu đệ lớn.
Năng lực như vậy, đối với Lý Hiên mà nói mười phần như hổ thêm cánh.
“Đúng là năng lực tuyệt vời, chờ ta làm xong y phục sẽ tạo ra thêm nhiều phân thân nữa.”
Lý Hiên nhìn phân thân còn lại cuối cùng, suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng quyết định không giết hắn, bởi vì sau khi giết nó, thì máu chảy lãng phí rồi.
“Ngươi nghĩ cách giấu dung mạo đi, áo này cho ngươi, cho thêm người thanh đao.”
Lý Hiên cởi áo ngoài ra đưa cho đối phương, cùng lúc đưa cho hắn một thanh đao.
“Đa tạ chủ tử.”
Phân thân số một quấn quanh eo, sau đó nắm thanh đao đi vào trong rừng, tìm một chút đất sét bôi lên mặt, che giấu dung mạo, sau đó đi vào sâu trong rừng.
Lý Hiên đối với việc này đã rõ ràng, cũng không nói gì, mà đi với tốc độ nhanh như tên bắn.
“Sư tôn, người quay về rồi, thế nào ạ? Trong sơn cốc có nguy hiểm không?”
Tần Nguyệt thấy Lý Hiên quay về, lon ton chạy đến bên cạnh Lý Hiên, bàn tay trắng trẻo bé nhỏ nắm lấy tay Lý Hiên, có chút miễn cưỡng.
Lúc đầu anh không cảm nhận được gì, nhưng Lý Hiên sau khi rời đi Tần Nguyệt đã rất miễn cưỡng, rất lo lắng, sợ xảy ra chuyện gì.
Hiện giờ nhìn thấy Lý Hiên đã quay về, Tần Nguyệt vui mừng khôn tả, nôn nóng nắm chặt tay Lý Hiên.
“À, bên đó có một vài con sinh vật ô nhiễm, sức mạnh cũng không lớn lắm, đều bị anh giết rồi, đừng lo lắng.”
Lý Hiên xoa xoa đầu Tần Nguyệt, nhẹ giọng vồ về, cảm giác như có một cô gái dễ thương quan tâm mình như vậy, lại thấy rất thoải mái.
“Sư tôn, vừa rồi con có hái một ít hoa, tặng cho người.”
Tần Nguyệt lấy từ chiếc túi nhỉ một bó hoa màu đỏ tươi, vui vẻ đưa cho Lý Hiên.
“Ồ, cám ơn em Tần Nguyệt.”
Lý Hiên nở nụ cười, lấy từ trong xe hành lý một chiếc áo trắng mới mặc lên người, sau đó cất bó hoa vào trong túi mũi tên.
Một đống mũi tên màu vàng, lại thêm vào một bó hoa màu đỏ tươi, cũng khá độc đáo.
“Thật đẹp quá.”
Tần Nguyệt chạy xung quanh Lý Hiên quay đi quay lại, mở to đôi mắt lấp lánh nhìn bó hoa trong túi mũi tên, cảm thấy chúng rất đẹp.
“Ừm, chúng ta đi thôi, bên đó anh có quen biết một vài người bạn.”
Lý Hiên nở nụ cười, kêu gọi đoàn người tiếp tục đi, tiến về phía miệng sơn cốc.
Tại sơn cốc.
Lục Trường Sinh và Hắc Đế vẫn tiếp tục nói chuyện to nhỏ với nhau, từ đó học được một môn võ công, quan hệ giữa hai người ngày càng tốt.
“Hắc Đế, lúc trước ông nói cần nguyên liệu mới có thể giúp tôi giải chú phong ấn, vậy là cần nguyên liệu gì?” Lục Trường Sinh tìm cách hỏi.
“Cần rất nhiều nguyên liệu, hầu hết có thể mua ở tiệm thuốc, nhưng có một loại hoa gọi là Hồng Diễm Hoa vô cùng hiếm gặp, cần cậu cố gắng tìm mới được.” Hắc Đế nói.
“Hồng Diễm Hoa? Hiếm gặp cỡ nào? Tôi có thể nhờ gia tộc giúp đỡ, cũng có thể nhờ sư tôn giúp, có thể sẽ không khó tìm đến thế.” Lục Trường Sinh nghiêm túc nói.
“Không khó ư? Cậu nghĩ nhiều rồi, cậu có biết Hồng Diễm Hoa quý cỡ nào không? Chỉ có người có vận may lớn mới có thể phát hiện ra thực vật quý hiếm, không có vận may, đừng nói là người có tài năng vượt trội, cho dù là đám hoa có xuất hiện trước mặt, cậu cũng không phát hiện ra được.
Gia tộc của cậu, sư tôn của cậu căn bản không giúp được cậu, chuyện này chỉ có thể dựa vào chính cậu mà thôi.” Hắc Đế nghiêm nghị nói.
“Khó tìm vậy sao? Đến cả sư tôn cũng không tìm được sao? Sư tôn có tài năng đặc biệt, có lẽ có khả năng giúp tôi chăng?” Lục Trường Sinh hỏi.
“Vô ích thôi, Hồng Diễm Hoa rất đặc biệt, phải là một người có số mệnh nhất định mới có thể tìm thấy,
“Thực sự là khó đến thế sao? Một chút hi vọng cũng không có sao?” Lục Trường Sinh không từ bỏ hi vọng hỏi.
“Không có, năm đó ta là Hắc Đế làm chủ một một vùng lớn, hao phí mất mười năm cũng không tìm thấy Hồng Diễm Hoa, lúc đó ta vô cùng mạnh.
Cậu nên hiểu rằng, khi thực lực đã đạt đến trình độ nhất định, có thể nhìn thấy càng nhiều thứ, nhưng năm đó ta vẫn thất bại, hao tâm tổn sức truy tìm mười năm, cuối cùng một chút thu hoạch cũng không có.
Vì vậy ta mới nói chuyện này chỉ có thể dựa vào mình cậu, số mệnh của cậu đặc biệt, nói không chừng tùy ý đi dạo lại có thể nhìn thấy, đây chính là khoảng cách.”
Hắc Đế thở dài nói, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lục Trường Sinh.
“Thì ra là như vậy, xem ra chuyện này đúng là chỉ có thể dựa vào mình tôi rồi.” Lục Trường Sinh bất lực nói.
“Con trai, chúng ta nên đi rồi, sư tôn của con nói chúng ta sẽ hội ngộ tại miệng sơn cốc, cậu ta chắc cũng sắp đến rồi, chúng ta lên đường thôi.”
Người đàn ông một tay Lục Uyên lên tiếng, kêu gọi mọi người xuất phát.
“Vâng phụ thân, chúng ta lên đường thôi.”
“Xuất phát xuất phát.”
Đoàn người thu dọn hành lý xong, cùng nhau rời khỏi sơn cốc, đi về hướng miệng cốc.
Chỉ là họ vừa đi.
Lục Trường Sinh đã nhìn thấy bóng hình của Lý Hiên từ phía xa, không biết làm cách nào, cậu đã thấy túi tên Lý Hiên đeo trên lưng có Hồng Diễm Hoa.
Ngay lập tức đã nhìn thấy bó hoa này, Lục Trường Sinh sững sờ, theo bản năng mà hỏi.
“Hắc Đế, trong túi tên của sư tôn hình như có một bó Hồng Diễm Hoa, có phải nguyên liệu mà ông cần hay không?”
“Hồng Diễm Hoa? Đâu? Tại sao ta không nhìn thấy, trong túi tên hình như chỉ có tên thôi.” Ông lão Hắc Đế có chút bối rối lên tiếng.
“Chỉ có tên thôi sao? Không...thực sự là có một bó hoa màu đỏ, chúng ta đến gần xem sao.”
Lục Trường Sinh vội vàng chạy lên phía trước, sau khi chỉ còn cách Lý Hiên mười mét, giọng nói già nua đột nhiên lên tiếng.
“Trời ơi, đúng là Hồng Diễm Hoa, sư tôn của cậu vậy mà đã sớm giúp cậu tìm thấy rồi sao? Sao có thể chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.