Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 109:




[Ding! Phân thân số 999 tìm thấy nơi trú của Thanh Liên Tông, phát hiện rất nhiều người bên ngoài Thanh Liên Tông, chờ đợi gia nhập tông môn.]
[Ding! Thần giao cách cảm của ngươi: Tiến hóa thành Truyền thụ ý thức, ý thức có thể truyền thụ được xa, có thể truyền ý thức qua đồ vật.]
“Truyền thụ ý thức? Cảm giác năng lực này rất bình thường, thôi kệ, tiếp tục ăn quả tiến hóa.”
Lý Hiên nuốt quả tiến hóa cuối cùng, cơ thể lập tức khí ấm trào dâng nhưng được ngâm mình trong suối nước nóng.
[Ding! Năng lực Truyền thụ ý thức của ngươi: Tiến hóa thành Linh hồn giáng lâm, ngươi có thể cho linh hồn đến bất cứ chỗ nào.]
“Linh hồn giáng lâm? Nghe tên có vẻ như rất lợi hại, thử xem.”
Lý Hiên nhắm hai mắt, trước mắt xuất hiện rất nhiều điểm sáng.
Những điểm sáng này là phân thân của anh, chỉ cần anh đồng ý thì linh hồn có thể lập tức giáng đến cơ thể của phân thân.
“Lúc trước là ý thức giáng lâm, bây giờ là linh hồn giáng lâm, cũng tức là nói ta có thể thông qua phân thân mà sử dụng dịch chuyển tức thời rồi.”
Mắt Lý Hiên lóe sáng, cảm thấy như đã giải quyết được một điểm yếu lớn, vui mừng tiếp túc quan sát các điểm sáng.
Theo sự quan sát.
Lý Hiên phát hiện trong điểm sáng, có một chút vật phẩm cũng có thể xuất hiện, ví như cuộn giấy vẽ của anh, Huyết nhân ảnh điêu khắc, đều cùng xuất hiện.
“Rất tốt, thử chút xem.”
Lý Hiên chọn Huyết nhân ngẫu bên cạnh Tần Nguyệt, năng lực Linh hồn giáng lâm phát động, bắt đầu giáng đến Huyết nhân ngẫu.
Giây tiếp theo.
Lý Hiên thấy một đại điện nguy nga lộng lẫy, trên cột tròn màu đỏ điêu khắc hình rồng, rất tinh tế đẹp mắt.
Xung quanh sảnh điện treo rất nhiều sợi trắng rủ xuống, những sợi trắng này bay theo gió, nhìn rất tao nhã.
Ở giữa đại điện.
Rất nhiều hơi nước ấm bốc lên, khiến đại điện mờ mờ ảo ảo.
Mà dưới hơi nước là một dục trì to lớn, bên trong có đầy cánh hoa, qua hơi nước, lờ mờ có thể nhìn thấy Tần Nguyệt đáng yêu đang tắm.
“Khụ khụ.”
Lý Hiên vội thu hồi Linh hồn giáng lâm, ho nhẹ hai tiếng, cảm thấy bản thân là thật là đến không đúng lúc.
Ở một nơi khác.
Trong đại điện nguy nga.
Tần Nguyệt trong bồn tăm bỗng mở hai mắt, trong mắt đỏ rực như lửa.
Nhưng cô nghiêng đầu cẩn thân nghĩ, đột nhiên nói nhỏ: “Sư tôn? Là người đang ho sao?”
Không có ai đáp lại Tần Nguyệt, bên trong đại điện vẫn im lìm, cũng khiến Tần Nguyệt rất thắc mắc, nghiên cái đầu nhỏ tiếp tục suy nghĩ.
Vào lúc này.
Vài người thị nữ mặc y phục trắng bước vào, cung kính hành lễ: “Tần Nguyệt đại nhân, người cho gọi bọn tôi sao?”
“Các người, có nhìn thấy ai vào không?” Tần Nguyệt cau mày hỏi.
“Bẩm đại nhân, chúng tôi không thấy, xung quanh bố trí hai mươi trận pháp bao vây, chắc sẽ không có ai bước vào.” Mấy thị nữ cẩn thận trả lời.
Tần Nguyệt cho mọi người ra ngoài, mau chóng mặc y phục, trong đại điện cẩn thận kiểm tra một lượt.
Xác nhận không có ai, rồi cô líu ríu.
“Lẽ nào là ta quá nhớ sư tôn rồi sao? Muốn gặp người quá, nhanh thôi, chỉ cần ta trở nên mạnh hơn thì có thể quay về gặp người rồi.”
Tần Nguyệt nói xong, lấy ra một chiếc hộp tinh tế đẹp mắt từ túi trữ đồ, sau khi mở nó ra, hiện ra một loại quả phát ra dải sáng.
“Chờ ta quay về, nhất định phải đưa quả này cho sư tôn, chắc chắn sư tôn nhất định rất vui.”
Tần Nguyệt nhẹ giọng nói, đôi mắt thuần khiết nhìn về hướng thành Bạch Vân cảu nước Hạ, lặng lẽ nhìn rất lâu.
Ở một nơi khác.
Bên ngoài rừng sương.
Diệp Phàm với bộ dạng đen thui, thần thái vững vàng, cùng ăn cơm với vài người đồng hành trên phiến đá, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Diệp Phàm đại ca, vì sao anh lại muốn giúp đỡ người khác? Mỗi lần đi đường có chuyện bất bình đều rút đao tương trợ, tùy cứu được người khác, nhưng trên người anh lại có thêm nhiều vết thương.”
Trong đội có một cô gái mập, quan tâm nhìn Diệp Phàm.
“Bởi vì ta cũng là người được giúp đỡ, mới có thể sống tiếp, nếu như không có người đó, ta đã chết rồi, Vì vậy ta thề bản thân cũng muốn như vậy, bảo vệ kẻ yếu.” Giọng nói của Diệp Phàm trầm xuống.
“Vậy mà lại có chuyện như vậy, Diệp Phàm đại ca, là ai có lòng thiện tâm như vậy, thật muốn gặp người đó.” Cô gái mập hỏi.
“Không gặp được nữa rồi, anh ấy đã chết, vì bảo vệ ta, anh ấy bị kẻ địch bao vây tấn công, cuối cùng chết trong vũng máu, lúc chết anh ấy vẫn đứng đó, không chịu khuất phục.” Diệp Phàm đau khổ giải thích.
“Chuyện này...”
Mọi người nghe những lời này thì động lòng, nhưng lại không biết nên nói gì, bầu không khí dần trở nên nặng nề.
Diệp Phàm cũng không nói thêm gì, mà nhìn lên bầu trời, trong đầu nghĩ đến bóng hình không chịu khuất phục dưới ánh chiều tà.
Đó chính là đại sư huynh của anh, cũng là người anh mãi mãi kính trọng, anh thề phải kế thừa trách nhiệm của đại sư huynh, bảo vệ kẻ yếu.
Nhưng mà.
Sau khi thi thể của đại sư huynh biến mất, cũng không thể tìm lại được, đây là điều khiến Diệp Phàm vẫn luôn thấy khó chịu nhất.
Cũng vào lúc này.
Trong rừng sương mù tiếng gào thét lúc có lúc không, sắc mặt Diệp Phàm đột nhiên thay đổi.
“Âm thanh này là sư tử ô nhiễm, hơn nữa số lượng có hai mươi con trở lên, rút, mau rút!”
Theo tiếng nói của Diệp Phàm, mọi người vội rút về phía sau.
Bọn họ không hiểu, vì sao ngoại vi rừng sương mù lại có sư tử ô nhiễm xuất hiện.
Chỉ là.
Bọn họ vừa chạy không đến vài trăm mét, phía sau cũng chạy đến một bày sói đen ô nhiễm, con nào cũng mặt mũi ghê gớm nhìn chằm chằm vào mấy người Diệp Phàm.
“Diệp Phàm, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, dám giết người của Quỷ thần giáo bọn ta, hôm nay ngươi phải chết.”
Theo tiếng nói hung hăng, một tên người mặc áo choàng đen đuổi theo bày sói đen ô nhiễm từ phía sau chạy lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Hướng từ rừng sương mù, cũng xuất hiện đám sư tử ô nhiễm, còn có một người mặc áo choàng đen.
Bị bao vây, sắc mặt của Diệp Phàm thay đổi hoàn toàn, tinh thần nghiêm trọng lên đến cực điểm.
Tiêu cục Bạch Vân, trong căn phòng dưới đất.
Lý Hiên vẫn đang ngồi nghiên cứu năng lực Linh hồn giáng lâm, dự định lại chọn một mục tiêu thí nghiệm.
Vào lúc này.
Âm thanh của tiểu phụ trợ đột nhiên vang lên.
[Ding! Đệ tử của ngươi Diệp Phàm gặp đại nguy cơ thứ hai trong đời, lâm vào nguy hiểm, trải qua kiếp nạn có thể có được kỳ ngộ.]
[Ding! Phân thân cương thi số 666 thấy vậy, cho rằng bất lực cứu Diệp Phàm, thỉnh cầu sự giúp đỡ của ngươi.]
“Thỉnh cầu giúp đỡ sao? Vừa hay có thể thử nghiệm Linh hồn giáng lâm, vậy thì đi một chuyến.”
Lý Hiên cười, năng lực Linh hồn giáng lâm lập tức phát động, rất nhanh cảnh trước mắt đã thay đổi, nhìn thấy rừng xanh rậm rạp.
“Vẫn thật là cơ thể cứng nhắc.”
Lý Hiên cử động cơ thể, phát hiện thân thể vô cùng cứng, giống như cơ thể bằng gỗ, không cách nào tự do co duỗi, chỉ có thể khai triển Thượng Đế Thị Giác trước, tra xem tình hình của Diệp Phàm.
Rất nhanh.
Lý Hiên thấy ngoài phạm vi hai cây số, trong một khu vực đá bụi.
Diệp Phàm đang chiến đấu điên cuồng với đám sinh vật ô nhiễm.
Bạn đồng hành của Diệp Phàm đã bỏ chạy, vào lúc biết những người này đến để tìm Diệp Phàm, những người này cuối cùng đã chọn cách rời đi, bỏ lại Diệp Phàm.
Điều này khiến trong lòng Diệp Phàm vô cùng khó chịu.
Bởi vì Diệp Phàm là ân nhân cứu mạng của họ, những vào lúc bản thân gặp nguy hiểm thì những người này lại chọn cách chạy trốn.
Diệp Phàm trong lòng đau khổ, dưới sự tấn công của sinh vật ô nhiễm, chỉ có một mình, một đao một kiếm tàn sát, cô độc chiến đấu với cơ thể đầy máu.
Khu vực đá vụn.
Diệp Phàm thương tích đầy mình, trước mắt dần mơ hồ, chiến đấu trong một thời gian dài khiến anh tiêu hao khí huyết quá nhiều, phản ứng dần suy giảm.
Nhưng mà.
Anh chỉ mới giết được bốn mươi con sói đen ô nhiêm, còn hai tên mặc áo choàng đen cùng đám sinh vật ô nhiễm còn lại vẫn chưa giải quyết được.
Kẻ địch mạnh như vậy, khiến Diệp Phàm áp lực vô cùng, đặc biệt nghĩ tới những người bạn đã bỏ trốn, Diệp Phàm càng thấy đau khổ.
“Đại sư huynh, chắc người cũng từng trải qua cảm giác này, cảm giác bị người khác bỏ rơi, thật sự là rất khó chịu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.