Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 108:




Chỉ là.
Tên trộm vừa nhảy xuống, nhờ vào ánh sáng của mặt trăng mà phát hiện ra một con hươu sao ngay trước mặt.
Con hươu sao này màu lông xinh đẹp, bộ dạng đáng yêu, dưới ánh sáng trăng có thể thấy đôi mắt xinh đẹp của nó.
Tên trộm thắc mắc sao trong này lại có con hươu sau, nhưng hắn biết hươu sao rất ít khi phát ra tiếng kêu, trong lòng khẽ thở phào, sau đó cười lạnh tự nhủ.
“Không nuôi chó, nuôi hươu sao gì chứ, thật là đầu có vấn đề rồi.”
Bụp!
Một âm thanh nặng nề vang vào hư không.
Tên trộm chỉ cảm thấy mạn sườn đau đớn vô cùng, cả người theo đường parabol bay đến cách đó vài chục mét.
Pặc!
“Rì rầm rì rầm!”
Trong chuồng lợn của một hộ gia đình cách đó vài chục mét.
Tên trộm xuất hiện trong đống bùn của chuồng heo, hai mắt thẫn thờ nhìn trời, giống như tên ngốc bất động.
Trong mắt hắn chứa đầy sự ngẩn ngơ, đầu óc vẫn còn những tiếng đùng đoàng, toàn thân hóa đá bất động.
Đến lúc này, hắn vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao bản thân lại ở đây.
Quan trọng là toàn thân hắn lúc này đau đớn vô cùng, đến cử động cũng không thể cựa quậy được.
Khiến hắn tức giận nhất là.
Bên cạnh còn có một con lợn mẹ đẩy tới đẩy lui, giống như đang tuyên bố chủ quyền, vấy phân hôi thối lên người hắn, khiến hắn toàn thân phát ra mùi tanh hôi.
“Ta bị sao vậy chứ? Ta nhớ hình như có một con hươu.”
Tên trộm hốt hoảng, đầu vẫn ong ong, hồ đồ, nhất thời không phản ứng kịp, giống như là bị đá thành ngốc rồi vậy.
Cũng vào lúc này.
Bên cạnh hố phân truyền tới một tiếng kêu lên, có một người phụ nữ vội vội hét lên: “Mọi người ơi, có trộm muốn phân nhà chúng ta.”
“Đó là trộm lợn nhà chúng ta, mau gọi hàng xóm láng giềng sang bắt trộm.”
“Bắt trộm!”
Theo tiếng kêu của người phụ nữ, bên ngoài hỗn loạn, trên đường liền bật đèn, đến người trong tiêu cục cũng chạy đến.
Không lâu sau, một tên trộm người đầy mùi phân hôi thối được khiêng đi về phía quan phủ.
Sau khi những người này đi.
Bên trong con hẻm tối tăm, tên trộm cao to chứng kiến toàn bộ quá trình, kinh hãi nhìn tiêu cục Bạch Vân.
“Mẹ ơi, lão đại mạnh như vậy, kết quả vừa bước vào đã bị đánh bay rồi, còn bay đến chỗ xa như vậy. Tiêu cục này cũng quá đáng rồi, sau này ta không làm trộm nữa, cũng không đến tiêu cục Bạch Vân nữa.” Tên trộm to con nói rồi chạy đi như một con thỏ biến mất dạng.
Trong tiểu viện.
Con hươu sao đứng trong góc tường phụt ra một hơi, ung dung quay về ổ của mình, lại nằm ngủ bảo vệ tiểu viện.
Bên cạnh.
Băng Huyên Nhi đã ngạc nhiên há hốc miệng, tròng mắt mở to nhìn con hươu sao, không tin con hươu sao lại lợi hại như vậy, lại có thể một chân đá bay người.
Quan trọng là sức lực trên người tên trộm cũng đâu đó ở cấp sáu.
Nhưng thực lực này của tên trộm lại bị một đạp đá bay, khiến Băng Huyên Nhi thấy có chút thẫn thờ.
“Không đúng, không đúng lắm, con hươu sao này rất không đúng.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Băng Huyên Nhi trở lên nghiêm túc, đôi lông mày đậm hơi nhăn lại, nghiêng đầu cẩn thận suy nghĩ, nghi ngờ vì sao con hươu sao lại mạnh như vậy.
“Không có yêu khí, không có ma khí, càng không có khí huyết, lẽ nào có là linh thú? Chắc không đâu, linh thú trân quý lại hiếm thấy, không thích thành trì của con người, theo lý mà nói thì chắc không phải là linh thú, nhưng ta cảm thấy nó chính là linh thú.”
Băng Huyên Nhi đứng dậy, trong đôi mắt lãnh đạm có sự kỳ diệu sâu sắc.
Do dự một chút.
Băng Huyên Nhi nhảy như bay đến, từ từ đáp xuống trước mặt con hươu sao, cẩn thận quan sát nó.
Lúc trước cô thường đến nhà Lý Hiên, sớm đã quen thuộc với con hươu sao, vì vậy đi đến trước mặt tiểu hươu sao rất bình thường.
“Để ta sờ vào ngươi nhé.”
Băng Huyên Nhi nghiêm túc hỏi một câu, thấy hươu sao không phản đối, Băng Huyên Nhi đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo nhẹ sờ vào đầu con hươu.
Giây tiếp theo.
Băng Huyên Nhi cảm thấy linh lực đang rập rờn, cơ thể yêu kiều của cô khẽ rùng mình, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp.
“Vậy mà lại thật sự là linh thú, quá kỳ diệu rồi, ở cái thành bé nhỏ này lại gặp được linh thú, ta thật quá may mắn, không đúng...
Không phải ta may mắn, là Lý Hiên may mắn, con linh thú hiếm có như vậy lại đi theo Lý Hiên, là vì sao vậy?”
Băng Huyên Nhi nhẹ nhàng sờ con hươu sao, trong lòng vô cùng thắc mắc, có điều rất nhanh sau đó cô đã phản ứng lại, nghĩ tới Lý Hiên có thiên chất tương tác tự nhiên.
“Chắc là do loại năng lực này, gần đây từ Hạnh Nhi mà ta hiểu không ít thông tin về Lý Hiên, anh ta đúng là một nam nhân thần kỳ.”
Băng Huyên Nhi tự nhủ, rất yêu thích con hươu sao, muốn con hươu là của mình, nhưng cần Lý Hiên phải đồng ý.
“Nên dùng cái gì để trao đổi với Lý Hiên đây? Chỉ cần anh ta cho ta con hươu này, anh ta muốn cái gì ta cũng đồng ý.”
Trong ánh mắt lãnh đạm của Băng Huyên Nhi dậy sóng, nhưng người đơn thuần như cô lại không biết rằng câu nói vừa rồi của bản thân khiến người nghe được có thể nghĩ khác đi.
Thời gian trôi đi, chớp mắt đã ba ngày sau.
Bên ngoài thành Bạch Vân.
Lý Hiên đem theo A Đại và Thu Nhi, mệt mỏi về đến cửa thành, nhìn thấy cửa thành người đi đi lại lài, náo nhiệt vô cùng.
“Cuối cùng cũng đến rồi, chúng ta vào thành.” Lý Hiên khẽ cười.
“Sư tôn, hổ khổng lồ một mình ở trong rừng Bạch Vân có sao không ạ? Con lo nó có chuyện.” A Đại lo lắng hỏi.
“Không sao, ba ngày nay nó có được không ít thứ tốt, tiếp sau đó thực lực của nó sẽ tiến vào thời kỳ bùng nổ, thực lực sẽ ngày càng mạnh.”
Lý Hiên khua khua tay không quan tâm, đem theo hai đứa trẻ vào thành.
Nghĩ đến sự an toàn.
Lý Hiên sắp xếp cho chúng ở trong tiểu viện cây liễu, căn dặn chúng tu luyện cho tốt, rồi mới sắp xếp phân thân âm thầm bảo vệ chúng, sau đó đi về tiêu cục Bạch Vân.
Những ngày này ở màn trời chiếu đất, ăn không ngon, mỗi ngày không phải ăn thịt lợn rừng quay, thì cũng là thịt cừu nướng, vịt nướng, gà nướng, ngày ngày ăn thịt, đều chán ngấy rồi.
Lần này quay về, Lý Hiên dự định ăn thanh đạm một chút, nghỉ ngơi thật tốt.
Quay về đến tiểu viện của mình, thấy trong phòng gác mái không có Tần Nguyệt, trong lòng Lý Hiên lại thấy trống rỗng, cảm thấy rất không nỡ.
“Ngươi cuối cùng cũng về rồi.”
Băng Huyên Nhi xinh đẹp bay từ nhà bên, mang theo hương gió đáp xuống trước mặt Lý Hiên, đôi mắt lãnh đạm nhìn qua Lý Hiên, thấp thoáng một ngọn lửa cháy rực.
“Sao cô còn chưa đi?” Lý Hiên thắc mắc.
Băng Huyên Nhi đưa tay ra, đưa cho ly một loại quả phát ra ánh sáng bảy màu, và ba quả tiến hóa, còn có một lệnh bài cổ nữa.
Sau khi lấy ra những thứ này, Băng Huyên Nhi lại lấy ra một viên đá thần bí, tiếp tục nói.
“Quả bảy màu có thể giúp ngươi có được linh căn, viên đá này là đá thử nghiệm linh căn, có thể thử nghiệm linh căn của ngươi, còn về lệnh bài là chứng cứ gia nhập Thanh Liên Tông...”
Băng Huyên Nhi lạnh lùng giải thích, giới thiệu về những thứ đồ này, sau đó đưa cho Lý Hiên.
Làm xong mọi việc, Băng Huyên Nhi nhìn con hươu sao, muốn mua con hươu đó của Lý Hiên, nhưng không biết phải mở lời thế nào, cứ vậy Lý Hiên quay về trong phòng mà cô vẫn chưa nói được câu nào.
Trong căn phòng dưới đất tối tăm.
Lý Hiên ngồi khoanh chân nhìn những thứ trong tay mà có chút buồn rầu, cuối cùng thở dài, cầm lấu một quả tiến hóa cho lên miệng nuốt, rất nhanh khí ấm cuồn cuộn trong cơ thể tuôn trào.
[Ding! Năng lực Tự hồi phục lập tức của ngươi: Tiến hóa thành tự hồi phục siêu cấp, tốc độ hồi phục được gia tăng tột đỉnh.]
“Hồi phục siêu cấp? Không biết hiệu quả thế nào, thử xem sao.”
Lý Hiên lấy ra một đoản đao từ trong túi trữ đồ, dùng đao cứa cổ tay trái, kết quả là đã dùng lực rồi mà vẫn không có chút tổn hại nào trên da.
“Phòng ngự quá mạnh cũng là một vấn đề, sau này kẻ địch có chém ta lâu thế nào cũng chém không đứt da của ta, bọn chúng tức chết thì làm thế nào? Ta quá lương thiện rồi.”
Lý Hiên lẩm bầm một câu, càng dùng lực để cứa da, cuối cùng cũng rơi xuống một giọt máu từ cổ tay.
Khiến Lý Hiên cảm thấy bất ngờ là miệng vết thương vừa xuất hiện, tốc độ lành lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chỉ là ngay tức khắc đã hồi phục lại như lúc đầu, không có chút dấu vết nào.
Kết quả như vậy khiến Lý Hiên trong lòng bất ngờ, không kìm được mà tiếp tục sử dụng một quả tiến hóa nữa, muốn xem xem năng lực tiến hóa là gì.
Mang theo kỳ vọng sâu sắc, Lý Hiên nuốt quả tiến hóa thứ hai, cảm thấy khí ấm trong cơ thể tràn vào tứ chi, Lý Hiên bất giác nheo mắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.