Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 107:




Chỉ nhìn thấy bên trái của họ.
Trên mặt đất hướng tây bắc.
Một tượng băng sinh động như thật, óng ánh lấp lánh đứng trên bãi cỏ, sống động hiện ra trước mắt họ.
Những tượng băng này quá chân thật rồi, nhìn như thật vậy, quan trọng là số lượng tượng băng này quá nhiều, cũng phải đến trên trăm bức, ngồi rất đông đúc trên cỏ.
Khiến A Đại và Thu Nhi thất kinh là đến cỏ trên mặt đất cũng bị đông cứng lại, trở thành cỏ xanh đóng băng.
Quan trọng là bây giờ đang là đỉnh điểm của của mặt trời, là lúc nóng bức nhất, nhưng trước mắt lại xuất hiện tượng băng lạnh lẽo khiến A Đại và Thu Nhi vô cùng bàng hoàng.
Dường như nghĩ đến điều gì đó mà A Đại vội hỏi trong đầu: “Thôn Thiên Ma, những tượng băng này có phải có liên quan đến sư tôn?”
“Quả thực là có liên quan, đây không phải là tượng băng, mà là bị người và sinh vật ô nhiễm bị đóng băng.” Thôn Thiên Ma yếu ớt nói.
“Người và sinh vật ô nhiễm bị đóng băng ư?”
A Đại tuy trong lòng có phỏng đoán, nhưng nghe những lời này vần không kìm được cảm giác sợ hãi.
Để đông cứng đượ số tượng băng và mặt đất với phạm vi lớn đến vậy, sức mạnh như vậy thật quá đáng sợ rồi.
A Đại lớn như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy cảnh đáng sợ như vậy.
“Thực ra đối với người tu tiên mà nói, chuyện đóng băng cả một phạm vi lớn cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng chất lượng những tượng băng này lại rất không bình thường.”
“Chất lượng rất không bình thường sa? Là ý gì?” A Đại bỗng truy hỏi.
“Đơn giản mà nói thì sư tôn của cậu không phải người.” Thôn Thiên Ma đột nhiên trả lời.
“Ngươi mới không là người.” A Đại tức giận phản bác.
“Ta vốn dĩ không phải là người, ta là ma, đợi đã, bị cậu là cho quay cuồng rồi, lời ta nói là sự thật, sư tôn của cậu thực sự không phải người, anh ta có thể có huyết mạch của tộc Hàn Nguyệt.” Thôn Thiên Ma nghiêm túc nói.
“Tộc Hàn Nguyệt?”
“Đúng, tộc Hàn Nguyệt rất hiếm, có khả năng kiểm soát đối với băng độc nhất vô nhị, vô cùng đáng sợ. Năm đó ta dẫn đầu đại quân đi càn quét thiên hạ, sau cùng gặp phải bọn họ, sau đó hoàng đế của bọn họ tự nổ tung. Tự nổ sản sinh ra băng, đóng băng ta đến cà vạn năm, tròn một vạn năm đó, cậu có biết một  vạn năm đó ta đã sống như thế nào không?”
Thôn Thiên Ma nghĩ đến chuyện thảm khốc năm xưa, nước mắt lưng tròng, suýt nữa thì khóc, cuối cùng cũng thu lại sự mềm yếu của mình mà nói.
Vì vậy ta cảm thấy Lý Hiên có huyết mạch tộc Hàn Nguyệt, thậm chí là huyết mạch trong hoàng tộc, chuyện này rất không bình thường, cũng là lý do ta nhìn lầm.”
“Thì ra là vậy! Quả nhiên sư tôn mạnh nhất.” A Đại ngưỡng mộ nhìn Lý Hiên.
“Hừm, ta thừa nhận Lý Hiên không bình thường, nhưng đó là đó là sau khi anh ta phát triển, nếu anh ta không trưởng thành, năng lực băng của anh ta sẽ không thể nào thi triển được sức mạnh đáng sợ, cũng rất dễ bị giết chết. Vì vậy cậu vẫn nên hợp nhất với ta, chỉ cần cậu và ta hợp nhất thì có thể bảo vệ được Thu Nhi.”
Thôn Thiên Ma lại lần nữa gợi mở, muốn hợp nhất, đáng tiếc là nó lại bị bác bỏ, nó chỉ có thể oán hận nhìn Lý Hiên.
Đối với chuyện này, Lý Hiên không để tâm, mà lại lặng lẽ hấp thụ cảm xúc từ xung quanh tuôn tràn đến, tra xem tin tức của tiểu phụ trợ.
Thời gian dần trôi.
Chớp mắt đã đến hoàng hôn.
Tại thành Bạch Vân.
Trong một con hẻm tối tăm bên ngoài tiêu cục Bạch Vân.
Hai bóng người đứng trong con hẻm, lặng lẽ nhìn tiêu cục Bạch Vân, trong mắt lóe sáng.
“Đại ca, người thật sự muốn vào tiêu cục Bạch Vân trộm tiền sao? Tiêu cục này có rất nhiều võ sư, tôi lo đại ca sẽ gặp chuyện.” Tên cao to lo lắng nói.
“Không sao, Dương Phi ta có biệt hiệu là ‘trôi trên cỏ’, giỏi nhất là bước đi, chỉ cần không phải là võ sư cấp tám, thì không thể bắt được ta.” Một tên gầy nhỏ khác tự tin hất đầu.
“Nhưng mà quá nguy hiểm rồi, nhỡ trong tiêu cục có võ sư cấp tám thì sao.” Tên cao to vẫn lo lắng.
“Không sao, ta đã điều tra rồi, thiếu tiêu đầu Lý Hiên của tiêu cục này không có nhà, cha mẹ hắn cũng đi nghe nhạc rồi, bây giờ người mạnh nhất tiêu cục là một lão già công lực cấp bảy. Lão già này căn bản không thể ngăn cản ta được, thêm nữa tiêu cục Bạch Vân làm ăn tốt như vậy, gần đây họ kiếm lợi đầy túi. Chúng ta không dễ gì mới đến thành Bạch Vân một lần, nhất định phải kiếm được một món hời.” Tên gầy nhỏ sau khi đeo xong mặt nạ đen rồi nói.
“Vậy đại ca, người cẩn thận.”
“Yên tâm, ta đi trộm tiểu viện của Lý Hiên trước, người ở đó chắc chắn rất ít, khẳng định có rất nhiều tiền.”
Tên gầy nhỏ nói rồi phấn khích vặn tay, đợi sau khi trời đã tối hẳn, hắn thần không biết quỷ không hay đến bên ngoài bức tường của nhà Lý Hiên, cẩn thận trèo lên tường.
Trong tiểu viện của Lý Hiên.
Tiểu hươu sao đột nhiên mở hai mắt, từng bước chờ đợi ở phía bức tường.
Trên cành cây to.
Lôi Điện Kim Điêu nhìn thấy tiểu hươu bước qua, lập tức dùng ánh mắt thương xót nhìn tên trộm, mong chờ xem một màn kịch hay.
Trong tiểu viện bên cạnh.
Băng Huyên Nhi đang cầm ngọc phù truyền tin nói chuyện với Hạnh Nhi, kể những chuyện xảy ra gần đây.
“Huyên Nhi, vị đạo cô đại tu sĩ đó muốn mời ta cả đời làm thị nữ của Tần Nguyệt, chỉ cần ta đồng ý thì sẽ cho ta một con linh thú làm vật nuôi, hi hi hi.”
Trong ngọc phù truyền tin truyền đến tiếng nói của Hạnh Nhi, trong giọng nói đầy sự vui sướng, mừng rỡ.
“Thật không? Thật sự cho ta một con linh thú sao?” Băng Huyên Nhi kinh ngạc hỏi, trong mắt chứa đầy sự ngưỡng mộ.
“Đương nhiên là thật rồi, ta đã đồng ý rồi, ngày mai sẽ đến Vũ Tiên Tông.” Trong ngọc phù truyền đến giọng nói đắc ý.
“Thật sự ngưỡng mộ cô, linh thú vô cùng trân quý, cũng chỉ có tông môn lớn vượt trội mới có bản lĩnh tìm thấy. Ta đến bây giờ một con yêu thú còn không có, đừng nói đến là linh thú.” Băng Huyên Nhi ngưỡng mộ nói.
“Rồi sẽ có thôi, lần trước không phải cô nói Lý Hiên dẫn tới một con yêu thú kim điêu sao? Lúc này không được nhờ Lý Hiên giúp đỡ, để anh ta giúp cô dẫn tới một con.” Trong ngọc phù truyền tới giọng của Hạnh Nhi.
“Làm gì có chuyện dễ thế chứ, Lý Hiên có thể dẫn đến một con yêu thú cũng rất hiếm thấy rồi, Lý Hiên lại không phải là thần tiên.” Băng Huyên Nhi lắc đầu.
“Cô đừng xem thường Lý Hiên, con người này rất thần kỳ, dù sao thì tôi rất phục anh ta. Cô muốn thứ gì, thì nói với Lý Hiên, nói không chừng sẽ giúp cô hoàn thành đó.” Trong ngọc phù lại lần nữa truyền đến giọng của Hạnh Nhi.
“Được rồi được rồi, tôi biết rồi, cứ vậy đi.”
Băng Huyên Nhi lại không tin, cô thừa nhận Lý Hiên rất không tầm thường, nhưng dù có bất phàm thì cũng không phải thần tiên, không thể chuyện gì cũng có thể làm được, vì vậy Băng Huyên Nhi càng không để chuyện đó trong lòng.
Băng Huyên Nhi cảm thấy có gì đó, đôi lông mày lá liễu nhẹ cau lại.
“Vậy mà lại có kẻ trộm đến cửa, không biết các tiêu sư có thể phát hiện ra hắn không, nếu như không phát hiện ra, thì ta sẽ ra tay.”
Băng Huyên Nhi nói xong, thần thức quãn sát mục tiêu tên trộm trên tường, đồng thời cũng nhìn xuống phía dưới là con hươu sao đang lặng lẽ đứng đó.
“Hươu sao đáng yêu như vậy, ngàn vạn lần không thể để bị thương bởi tên trộm được, ta đi cứu nó, ủa? Mắt của nó sao lại trong veo đến thế?”
Băng Huyên Nhi thắc mắc không hiểu, cẩn thận quan sát con tiểu hươu sao, phát hiện mắt của nó rất linh động, hoàn toàn không giống bình thường.
Điều này càng khiến Băng Huyên Nhi thắc mắc, không hiểu là vì sao, chỉ là cảm thấy rất kỳ lạ.
“Quan sát trước xem sao vậy.” Băng Huyên Nhi tự nhủ, lặng lẽ quan sát.
Trên tường của viện.
Tên trộm cẩn thận quan sát tiểu viện, không thấy có chó thì khẽ thở phào, sau đó cười lạnh.
“Tiêu cục lớn như vậy, đến một con chó cũng không có, đây là đang coi thường những tên trộm như ta rồi sao? Hôm nay ta sẽ trộm của nhà ngươi, đáng đời ngươi bị trộm.”
Tên trộm nói xong, phấn khích từ trên tường nhảy nhẹ xuống, dự định sẽ trộm sạch trong này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.