Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 101:




Phòng Ngự Siêu Cấp?
Xem năng lực vừa mới có được, trong lòng Lý Hiên vui mừng, cảm thấy năng lực tự bảo vệ lại được nâng cao.
Thực ra lại lúc thu nhận A Đại, Lý Hiên cũng rất để ý, lo lắng xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.
Có điều.
Thu Nhi là chìa khóa tác động của A Đại, chỉ cần Thu Nhi không chết thì A Đại sẽ không trở thành Thôn Thiên Ma, vì vậy chỉ cần bảo vệ tốt Thu Nhi là được rồi.
Còn có một điểm nữa, thu nhận đồ đệ mang lại phần thưởng quá hấp dẫn rồi, Lý Hiên thật sự không muốn bỏ lỡ, cho dù vị đệ tử này sau này có thành phản đồ.
Nghĩ thử xem.
Nếu bản thân thu nhận hàng chục đệ tử, mỗi người thăng cấp đều mang lại báo đáp, vậy thực lực của bản thân sẽ thăng cấp vượt trội.
Đến lúc đó quan tâm gì đến chuyện phản hay không phản, không nghe lời thì cứ đánh, đánh đến khi ngươi phục thì thôi.
Nghĩ đến chuyện này, tâm trạng của Lý Hiên nhẹ nhõm hơn, dự định thử hiệu quả của năng lực ‘Phòng Ngự Siêu Cấp’.
Có điều.
A Đại vẫn còn đang quỳ dưới đất, Lý Hiên vội đỡ A Đại dậy, khẽ cười nói.
“Tốt, rất tốt, từ giờ về sau cậu chính là đệ tử của ta rồi.”
“Cám ơn sư tôn.”
Ở bên cạnh.
Thu Nhi nhìn thấy vậy thì ngưỡng mộ, không khỏi nói nhỏ: “Mặt nạ thúc thúc, con có thể bái người làm sư không?’
“Em..”
Nhìn khao khát trong mắt Thu Nhi, nghĩ đến lúc cứu phân thân, sự kỳ vọng trong mắt cô bé, còn có vận mệnh phải đối mặt có thể xảy ra của cô.
Lý Hiên gật đầu nói: “Có thể, nhưng ta có một yêu cầu, đó chính là em phải nỗ lực tu luyện hơn, phải không ngừng nâng cao bản thân.”’
“Em nhất định cố gắng, Thu Nhi bái kiến sư tôn.”
Thu Nhi mừng rỡ, bàn tay nắm chặt, đồng thời vội khấu đầu bái sư.
“Đứng dậy đi.”
Lý Hiên đỡ Thu Nhi dậy. Nghĩ tới nguy hiểm phải đối mặt sau này, không khỏi căn dặn: “Nhớ kỹ lời của ta, phải cố gắng nâng cao bản thân.”
“Dạ vâng, con biết rồi sư tôn.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thu Nhi căng thẳng nghiêm túc gật đầu.
“Tốt, ngồi xuống trước đi, hiện giờ ta truyền dạy hai người công pháp và kỹ thuật võ cơ bản, không được nhúc nhích.”
Lý Hiên quả thực rất không yên tâm, quyết định trước tiên giao cho bọn họ công pháp và sở trường Lưu Vân Bộ.
Có hai năng lực như vậy, sau này bọn họ cho dù có gặp nguy hiểm cũng có thể kịp thời trốn thoát.
Vì vậy Lý Hiên đưa tay phải lên, dùng ngón trỏ điểm vào giữa trán của Thu Nhi, đem Huyết Ảnh Thiên Thư và Lư Vân Bộ truyền thụ qua.
Anh cũng không truyền thụ quá nhiều, chủ yếu là tuổi Thu Nhi còn nhỏ, căn bản kế thừa không nổi được quá nhiều kiến thức truyền thụ.
Cho dù hiện giờ chỉ có chút kiến thức cũng khiến Thu Nhi phải nhắm hai mắt, chìm vào hấp thụ biển kiến thức.
Thấy vậy, Lý Hiên quay đầu lại tiếp tục truyền thụ cho A Đại, đồng thời thông qua Trấn Áp Tinh Thần, cẩn thận thăm dò tình trạng của cậu.
Quả nhiên.
Trong tinh thần của cậu, Lý Hiên thấy có một phong ấn thần bí.
Những khí đen quỷ dị trên phong ấn giống như bị chiếm lấy, thấp thoáng trong phong ấn có một gương mặt đen xấu xí gớm ghiếc.
Khuôn mặt đen gớm ghiếc đó khiến hai mắt của Lý Hiên vô thức nheo lại, trong lòng có cảm giác hồi hộp.
Năng lực Bản Năng Chiến Đấu nói cho anh biết, khuôn mặt này vô cùng nguy hiểm, ngàn vạn lần cũng không được cởi bỏ phong ấn, cũng đừng nghĩ đến việc giết Thôn Thiên Ma, bởi vì điều này sẽ mang đến hiểm nguy đáng sợ đến cùng cực.
Lý Hiên thu hồi thăm dò, xem như không có chuyện gì xảy ra, rồi lại quay người nhìn Thu Nhi.
Là một chìa khóa, Thu Nhi tất nhiên phải đối mặt với nguy hiểm, Lý Hiên vẫn có chút lo lắng.
“Xem ra phải nghĩ cách, gia tăng khả năng chiến đấu của cô bé.”
Lý Hiên tự nhủ, bước ra bên ngoài sơn động, ngồi trên một phiến đá to, chờ đợi hai đứa trẻ tỉnh thức, đồng thời cũng nhìn cánh tay của mình.
Năng lực Phòng Ngự Siêu Cấp vừa với có được, khiến Lý Hiên rất tò mò, muốn thử khả năng phòng bị của bản thân đã đạt đến trình độ nào rồi.
Mang theo sự hiếu kỳ, Lý Hiên lấy ra một đoản đao từ túi trữ đồ, cắt một vết trên cổ tay trái của mình.
Xoẹt!
Cảm giác giống như cắt một tấm da bò cũ vậy, Lý Hiên thấy cổ tay trái không bị thương tổn chút nào, trong mắt hiện lên sự vui mừng.
“Tiếp tục thử nghiệm.”
Lý Hiên tiếp tục dùng đoản đao cắt trên cổ tay trái, hết lần này đến lần khác thử nhiều nhát đao không giống nhau để thử nghiệm năng lực phỏng ngự.
Đã cắt trên mười nhát đao, mới thấy trên cổ tay xuất hiện ấn trắng.
“Sự nâng cấp mạnh thật, chỉ với sức phòng ngự của ta, đã có thể miễn dịch với đòn tấn công của cấp mười trở xuống, cứ coi như là sự tấn công của người tu tiên, cũng có thể chống lại một phần, thật khiến người khác bất ngờ.”
Lý Hiên rất hài lòng với sức phòng ngự của bản thân, không kìm được tiếp tục thử nghiệm, chủ yếu là thử bằng đoản đao quá phiến diện, không thể có được kết quả thử nghiệm toàn phương diện.
“Đi rừng Hắc Phong vậy, ở đó dã thú hoành hành, còn có sinh vật ô nhiễm, là nơi thích hợp để thử nghiệm.”
Lý Hiên nhìn về hướng rừng Hắc Phong cách đó không xa, dự định đi thử xem.
Có điều Lý Hiên vẫn không an tâm về Thu Nhi và A Đại ở đây, quả quyết khải triển Thượng Đế Thị Giác để luôn quan sát, đồng thời điều động phân thân ở xung quanh âm thầm toàn lực bảo vệ.
Lo xong mọi việc.
Lý Hiên phát động năng lực Dịch Chuyển Tức Thời, toàn thân vụt biến mất.
Vài phút sau.
Trong rừng Hắc Phong, một nơi gần sơn động rậm rạp.
Lý Hiên nhắm hai mắt ngã xuống đất bất động, máu tươi từ tay trái đổ xuống, tỏa ra mùi máu tanh nồng nặc.
Một con hổ khổng lồ rất mạnh, tỏa ra khí của bá vương ngang ngược, đang gặm tay trái Lý Hiên, điên cuồng cắn, mà Lý Hiên thì vẫn bất động.
Nó ngẩng đẩu lên trời mà kêu gào, một móng vuốt vỗ bàn tay sang một bên, sau đó cùng với móng vuốt khổng lồ đi đến chỗ cách đó không xa.
“Ủa? Sao đã đi rồi, mau quay lại đây, ta còn chưa thử nghiệm xong mà.” Lý Hiên nằm trên bãi cỏ, lập tức bật dậy.
Anh không dễ gì mới giả chết được một lần, ngắt khả năng tương tác tự nhiên, cũng là vì muốn thử nghiệm lực phòng ngự.
Kết quả là con hổ này thì hay rồi, mới giúp anh thử nghiệm được vài phút đã đi rồi, như vậy sao mà được?
Vì vậy Lý Hiên cầm lấy một viên đá, cứ như vậy mà ném đi.
Bụp!
Đầu con hổ khổng lồ bị ném đá, lập tực gào thét phẫn nộ, bỗng quay đầu lại, mở cái miệng đầy máu lại lần nữa cắn tay trái của Lý Hiên.
Kết quả là gặm rất lâu rồi, mà cắn không nổi nữa, con hổ không ngừng kêu gào phẫn nộ, hai mắt tức đến phát xanh rồi.
Nhưng lại không có cách nào khác, thực tế là cắn không nổi.
Con hổ khổng lồ buồn phiền chỉ có thể lại lần nữa rời đi, kết quả là có một bàn tay tóm lấy đuôi của nó.
“Sao lại đi rồi? Thử thêm lần nữa không phải được sao? Chúng ta cần làm việc gì cũng phải dứt khoát.” Lý Hiên tóm lấy đuôi của nó với bộ dạng rất nghiêm túc.
“Gào!!”
Con hổ khổng lồ hoàn toàn tức giận, quay đầu nhìn Lý Hiên cào, móng hổ sắc bén tàn nhẫn đập xuống vai Lý Hiên.
Bụp bụp bụp bụp bụp!
Âm thanh nặng nề vang vọng.
Lý Hiên vác bàn chân sau của con hổ, đập tới đập lui trên đất, đến mức khiến nó kêu gào thảm thiết, đầu óc choáng váng, mắt trợn trừng.
“Cho ngươi cắn tay trái ngươi không nghe, kết quả lại làm bẩn y phục của ta, không đập người vài cái thì ta thật bị bắt nạt rồi có phải không.”
Lý Hiên vừa đập vừa nói, một tay vác con hổ năm mét đập liên hồi, rất nhanh đã khiến nó bất tỉnh rồi.
Lý Hiên thấy con hổ khổng lồ trong tay đã bất tỉnh rồi, cạn lời mà nói: “Vậy cũng quá yếu rồi, đập chưa đến năm mươi cái đã bất tỉnh rồi, quá không chịu nổi đòn đập.”
Lý Hiên tóm lấy đuôi con hổ khổng lồ, lau vết máu trên cánh tay, để lộ ra cánh tay trái trắng trẻo không chút thương tích nào.
“Con hổ khổng lồ này đã mạnh nhất khu vực này rồi, vậy mà lại không cắn rách nổi da của ta, lần tới tìm một sinh vật khác mạnh hơn xem sao.”
Lý Hiên thầm nhủ, cảm thấy con hổ khổng lồ này thật vô dụng, uổng công to lớn đến vậy.
“Đúng rồi, thần lực bẩm sinh của ta cũng không biết đã đạt đến giai đoạn nào rồi, lần này vừa hay có thể thử nghiệm một chút. Đợi con hổ này tỉnh lại, vật tay với nó thử xem sức mạnh thế nào.”
Lý Hiên ngồi trên người con hổ tự nhủ, vừa lắc lư hai chân chờ đợi con hổ tỉnh, vừa lặng lẽ quan sát A Đại và Thu Nhi.
Ở một nơi khác trong rừng.
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa với sức sống thanh xuân cầm đao, căng thẳng đi theo sau một lão già, cẩn thận đi trong rừng.
Bọn họ vừa đi, vừa quan sát xung quanh, nhìn xung quanh đầy cảnh giác trong rừng.
“Cẩn thận chút, con hổ khổng lồ đó chính là ở khu vực này, tuy nó bình thường không tấn công con người, nhưng vẫn rất nguy hiểm, chúng ta tuyệt đối đừng đắc tội với nó, hái xong thảo dược thì mau đi khỏi đây.” Ông già nghiêm trọng nói.
“Ông ơi, con hổ khổng lồ đó thật sự rất lợi hại hay sao? Công lực của người ở cấp tám đã mạnh rồi, đến người cũng không đánh lại nó sao?” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa tò mò hỏi.
“Không đánh lại được, con hổ khổng lồ đó là là sinh vật dị chủng, không chỉ có tài trí cao, mà còn giàu sức lực, lực phòng ngự cực mạnh. Bình thường, con hổ khổng lồ này có thể đối phó được với năm người cấp tám mạnh, không chỉ một chút thương tích cũng không có mà luôn thắng trận, vô cùng đáng sợ.” Ông già giải thích.
“Vậy mà mạnh vậy sao! Vậy chúng ta phải cẩn thận.”
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bị dọa sợ rồi, bàn tay bé nhỏ vội che đôi môi nhỏ hồng hào, không dám tùy ý phát ra tiếng động, chỉ dùng đôi mắt to tròn liếc nhìn xung quanh, lén lút quan sát.
Hai người tiếp tục đi tới, nhưng sau khi đi được một khoảng thời gian, bọn họ cảm thấy không đúng lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.