Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 10:




“Không vấn đề gì, ân nhân sẽ sớm qua đây thôi, chúng ta cần phải cảm ơn ân nhân trước, nếu không có anh ta, chúng ta đã sơm bị giết hết rồi.”
Người đàn ông một cánh tay sắc mặt tái nhợt, xoa xoa đầu Lục Trường Sinh âu yếm, sau đó quay đầu nhìn phía xa.
Rât nhanh.
Một bóng người từ xa tiến đến rất nhanh, cuối cùng dừng lại trước cả đoàn người.
Chỉ thấy người này mặc đồ võ sư, eo đeo một thanh đao, tay cầm cường cung Huyền Kim, sau lưng đeo túi mũi tên.
Người này dung mạo anh tuấn, khí chất đặc biệt, cho người khác cảm nhận thoải mái, dễ chịu.
Nhìn thấy bóng người xuất hiện, người đàn ông một tay vội lên phía trước một bước, cảm kích nói.
“Tôi là Lục Uyên từ Kinh Thành Hạ đến, đa tạ ân công đã cứu mạng.”
“Đa tạ ân công đã cứu mạng.”
Những người còn lại tuy vết thương chẳng chịt, những vẫn giữ nguyên nắm tay hành lễ.
“Tôi là Lý Hiên, các vị khách sáo rồi, mau chữa trị vết thương đã.” Lý Hiên chắp tay, thúc giục mọi người mau trị thương.
Anh có thể nhìn thấy những tin tức từ họ, chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể biết được hầu hết thông tin của những người này.
Không cần đến màn giới thiệu chào hỏi, vết thương trên người họ không hề nhẹ, kéo dài càng lâu càng tồi tệ.
Nhất là người bị mất cánh tay, ông ta mất cánh tay traia, chỉ có thể thông qua phương pháp luyện công, trong thời gian ngắn cấm máu.
Nhưng đây cũng không phải cách lâu dài, cần nhanh chóng trị thương mới quan trọng.
“Đa tạ ân công.”
Người đàn ông một tay lại một lần nữa trịnh trọng cảm tạ, sau đó mới bắt đầu trị thương.
Họ đều là những người kiên cường, một cánh tay bị mất rồi cũng có thể chịu đựng được, vậy mà sau khi khâu vết thương lạ, mặt vẫn không biến sắc.
Trong suốt quá trình này còn cười nói với Lý Hiên, giống như vết thương không phải là của ông ta vậy.
Trong quá trình giao lưu, họ đã trở nên thân thuộc với nhau, Lý Hiên cũng nhân cơ hội này để cập đến chuyện nhận đồ đệ.
“Muốn nhận con ta làm đồ đệ?”
Người đàn ông Lục Uyên sững sờ, không dám tin mà hỏi tiếp: “Anh muốn thu nhận con tôi làm đồ đệ?”
“Đúng vậy, thiên chất của con trai ông Lục Trường Sinh không hề đơn giản, tương lai khả năng tiềm tàng không giới hạn, rất thích hợp làm đệ tử của tôi.” Lý Hiên mìm cười trả lời.
“Có đúng vậy không? Nhưng con trai tôi không thể vận khí, sức khỏe cũng rất kém, lần này đến đây chính là vì nó đi tìm bảo vật trong thiên hạ.”
Người đàn ông một tay đến từ Lục Uyên kinh ngạc nói, không dám tin rằng thiên chất của con trai tốt đến vậy.
“Hãy tin tôi, con trai ông thiên chất vô cùng tốt, nếu không tôi cũng sẽ không thu nhận nó.” Lý Hiên tự tin nói.
“Cái này...”
Người đàn ông Lục Uyên trong lòng suy nghĩ bất định, vẫn cứ là không dám tin con trai của mình lại có tài năng xuất chúng.
Nghĩ đến việc Lý Hiên là ân nhân cứu mạng của họ, thêm việc Lục Trường Sinh vẫn luôn không thể tu luyện, người đàn ông Lục Uyên liền nghĩ mà nói.
“Con trai, mau đến gặp ân công bái sư, có thể ân công có thể giúp con tìm cách giải quyết.”
“Vâng phụ thân.”
Lục Trường Sinh hai mắt khao khát nhìn Lý Hiên, sau đó quỳ gối xuống, cúi bái Lý Hiên rất thành khẩn.
“Bái kiến sư tôn.”
[Ding!  Ngươi thành công thu nhận một tuyệt phẩm thiên chất đệ tử, phần thưởng: Tài năng tu luyện kiếm vô song.]
Ding!
Tên: Lý Hiên
Thể chất: Tu luyện tầng bày
Tư chất: Trung phẩm
Thiên chất: Luyện Kiếm Vô Song, Phân Thân Huyết, Thần Lực Thiên Phú, Cảm Thức, Ưng Nhãn
Năng lực: Thần Cung Thủ, Đao Pháp Cuồng Phong, Lưu Vân Bộ
Đệ tử: Tần Nguyệt, Lục Trường Sinh
...
Lý Hiên nhìn những phần thưởng thu hoạch được, vui mừng khôn tả đỡ Lục Trường Sinh, chờ sau khi nhìn kỹ năng lực phân thân huyết, càng thấy tương lai sáng lạn.
Có điều vào lúc này.
Lý Hiên nhìn qua Lục Trường Sinh thấy trên tay trái có đeo một chiếc nhẫn màu đen, đột nhiên một gợi ý hiện lên trước mắt.
[Hắc đế: Tri thức uyên thâm, tinh thông mọi võ thuật và thuật phong ấn, hô pháp của Lục Trường Sinh, hồn phách phó thác trong chiếc nhẫn, không thể nhận đồ đệ.]
Nhìn thấy lời nhắc nhở này, Lý Hiên nhất thời bừng tỉnh nhận ra.
Lúc trước thu nhận Tần Nguyệt làm đồ đệ, nhắc nhở Tần Nguyệt có huyết mạch đặc biệt, tương lai chỉ cần huyết mạch thức tỉnh, có thể đạt được sức mạnh vô cùng lớn.
So với Tần Nguyệt thì Lục Trường Sinh kém hơn rất nhiều, tuy có được tài năng thiên bẩm, nhưng không có huyết mạch, hiện giờ Lý Hiên nhìn thấy chiếc nhẫn đã hiểu lý do vì sao.
Rõ ràng là Hắc Lão trong chiếc nhẫn có thể giúp Lục Trường Sinh giải trừ phong ấn, giúp cậu bé có thể trở thành võ thần rất mạnh.
“Sư tôn, người nói con có thiên chất tu hành, nhưng vì sao con không thể vận khí được ạ.”
Lục Trường Sinh lên tiếng, trong giọng nói có sự nghi hoặc sâu sắc.
Nhìn đôi mắt đầy mong chờ của Lục Trường Sinh, Lý Hiên vỗ vỗ vào vai cậu mà an ủi.
“Đồ nhi đừng lo lắng, tài năng của em bị phong ấn rồi, nên mới không thể sử dụng được.”
“Phong ấn sao?”
Lục Trường Sinh nghe thấy hai chữ “phong ấn”, nhìn lên Lý Hiên một cách nghi ngờ.
“Đúng vậy, bị phong ấn! Căn cứ vào quan sát của anh, tư chất của em đạt hạng tuyệt phẩm, chỉ có điều đang ở trạng thái phong ấn, nên mới không thể vận khí được.”
Lý Hiên nhìn xung quanh, nói nhỏ chuyện này với hai người Lục Trường Sinh và Lục Uyên.
“Tuyệt phẩm?!!”
Lục Trường Sinh và Lục Uyên nghe đến hai chữ này, không khỏi bàng hoàng.
Để giải thích cho điều này, tư chất được phân thành nhiều loại, từ dưới lên trên phân biệt thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm cùng với tuyệt phẩm trong thuyền thuyết.
Siêu phẩm đã rất lợi hại rồi, nhưng hiện tại Lý Hiên nói Lục Trường Sinh đạt đến tuyệt phẩm, điều này có chút làm người khác kinh hãi.
“Có...có thật vậy không? Con thực sự có tư chất tuyệt phẩm sao?” Lục Trường Sinh lấy làm lạ nói.
“Đúng, anh bảo đảm.”
Lời nói của Lý Hiên chắc như đinh đóng cột, khí phách mạnh mẽ.
Như vậy khiến Lục Trường Sinh vừa kinh ngạc vừa vui mừng khôn tả, khuôn mặt nhợt nhạt lại hiện ra một chút khí sắc.
Chỉ là khi nghĩ đến tư  chất bị phong ấn, hứng thú của Lục Trường Sinh liền bi hạ xuống, không biết khi nào mới có thể giải phong ấn.
“Đồ nhỉ, số mệnh của em bất phàm, không cần lo lắng chuyện giải phong ấn, sớm muộn gì cũng sẽ có người giải thuật phong ấn cho em, tương lai nếu không ai giúp em, vậy vi sư sẽ giúp em giải trừ.”
Lý Hiên thấy nhuệ khí của Lục Trường Sinh suy giảm, mở lời an ủi cổ vũ cậu bé, lại nói gì mà đệ tử của mình, cần phải chăm sóc.
Càng nói đến khi sức mạnh của Lục Trường Sinh gia tăng, Lý Hiên mới có thể có phần thưởng phản hồi, vì vậy Lý hiên đợi thêm vài năm, nếu Hắc Lão trong chiếc nhân không ra tay, thì Lý Hiên sẽ nghĩ cách để giúp vị đệ tử này.
Tất nhiên.
Hiện tại quan trọng phải nghiên cứu Thân phân huyết, vì vậy Lý Hiên tìm một lý do để rời đi.
Đợi sau khi Lý Hiên rời đi không lâu.
Lục Trường Sinh vừa giúp phụ thân Lục Uyên băng bó vết thương, vừa hỏi: “Phụ thân, sư tôn nói liệu có thật không ạ? Con thật sự có tài năng tuyệt phẩm, thực sự có số mệnh bất phàm?”
“Cái này...ta cũng chưa dám khẳng định.” Lục Uyên lắc lắc đầu.
Ông tìm người kiểm tra Lục Trường Sinh, kết quả có được là thể chất khá kém, không cho thiên chất võ học.
Nhưng mà bây giờ.
Lý Hiên vậy mà lại nói Lục Trường Sinh có thiên chất võ học, lại còn là tuyệt phẩm, hiện thực lúc này khiến người khác có thể tin được, Lục Uyên tự nhiên có chút hoài nghi.
“Như vậy, con biết rồi.”
Lục Trường Sinh có chút thất vọng, cậu rất muốn biết điều này có thật là như vậy không. Đáng tiếc đến phụ thân còn không biết.
Bất lực, Lục Trường Sinh chỉ còn cách chờ đợi sự chiêm nghiệm trong tương lai.
“Phụ thân, con đi lấy ít nước.”
Lục Trường Sinh thấy nước trong hồ đã cạn, liền nói với phụ thân một câu rồi đi về phía con suối nhỏ bên sườn cốc.
Bên đó khá an toàn, khoảng cách rất gần, không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Khi đến bên cạnh con suối nhỏ lấy nước, một giọng nói già nua cất lên.
“Cậu nhỏ, cậu thực sự có tài năng tuyệt phẩm.”
“Ai đó?” Lục Trường Sinh đột nhiên đứng dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Đừng lo lắng, ta ở trong chiếc nhẫn của cậu, cậu có thể gọi ta là hắc tinh.” Giọng nói già nua lại một lần nữa cất lên, trực tiếp truyền đến tai Lục Trường Sinh.
Giọng nói như vậy khiến Lục Trường Sinh có phần ngạc nhiên bất ngờ, cảm giác ông già này không hề đơn giản, cùng lúc vội hỏi.
“Tôi...tôi thực sự có tài năng tuyệt phẩm?”
“Đúng, hơn nữa là tài năng tuyệt phẩm vô cùng đáng sợ, vỗn dĩ ta muốn thu nhận cậu làm đồ đệ, nhưng không ngờ có người đã đi trước một bước, người đó ta có phần nhìn không thấu anh ta.” Ông lão lại lần nữa cất giọng.
“Không nhìn thấu? Ông đang nói đến sư tôn?” Lục Trường Sinh hỏi lại.
“Đúng vậy, sư tôn của người thực lực chỉ bình thường, mà có thể luyện đến tầng thứ bảy, vậy mà có thể một ánh mắt đã có thể nhìn ra tài năng của cậu, còn có thể nhìn ra số mệnh của cậu bất phàm.
Cho dù là ta, muốn nhìn ra cũng phải hao phí mất vài năm, hao phí mất vài năm cũng mới biết số mệnh bất phàm của cậu.
Nhưng sư tôn của cậu có thể chỉ nhìn qua đã có thể nhìn ra, điều này thật không phải tầm thường.” Giọng ông lão có vẻ nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.