Nữ Vương: Phu Quân Ẩn Thân Mười Năm, Một Kiếm Giết Tiên Đế

Chương 1:




“Bánh bao đây, bánh bao thịt nóng hổi đây.”
“Kẹo hồ lô đây! Kẹo hồ lô vừa ngọt vừa ngon nào.”
“Bánh hấp đây, bánh hấp vừa ra lò đây.”
...
Những tiếng rao bán huyên náo vọng lại bên tai, Lý Hiên đứng trên con phố cổ kính, sải bước trên mặt đường lát gạch màu xanh, lặng lẽ dừng lại trước một gian hàng nhỏ.
Gian hàng chỉ bằng bàn tay, dưới có lót một cái rẻ, bên trên bày một số loại rau dại hái được.
Trước gian hàng là một cô bé gày gò, bên má trái của cô bé có một vết bớt, má phải bẩn thỉu, nhìn không ra dung mạo vốn có.
Đôi mắt cô bé trong veo, khiến cho Lý Hiên lần đầu gặp đã có cảm giác ngây thơ, không chút tạp niệm.
Dường như bị chú ý quá lâu, cô bé ngẩng đầu lên nhìn Lý Hiên.
Đến khi đối mặt với Lý Hiên, cô bé rụt người lại một cách nhút nhát, biểu lộ chút sợ hãi.
Sau hai giây im lặng, cô bé thu hết can đảm, thận trọng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói.
“Anh...anh mua rau dại ạ? Chỉ ba đồng thôi ạ.”
Cô bé nói xong, liền dùng bàn tay nhỏ bé dơ lên biểu tượng ba ngón tay, nhìn giống như một chú thỏ mong manh.
“Mua, tôi mua hết chỗ này.”
Khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú của Lý Hiên biểu lộ một nụ cười, mái tóc dài tung bay theo gió, một thanh đao treo trên eo, toàn thân biểu lộ khí chất anh dũng bất phàm.
Phía sau anh ấy là hai người đàn ông cao to vạm vỡ, đều đeo thanh đao dài bên người, đứng đất động như những lính canh.
Trên phố đều là những người dân mặc cổ trang, nếu lần đầu nhìn thấy ba người Lý Hiên từ đằng xa bước đến, không có ai dám va chạm với họ.
“Có thể cho anh biết tên của em được không?”
Lý Hiên ngồi xuống trước mặt cô bé, đôi mắt đen nhánh ôn nhu nhất có thể.
“Em...em tên Tần Nguyệt, Nguyệt có nghĩa ánh trăng.” Cô bé nhút nhát trả lời, không dám nhìn vào mắt Lý Hiên.
“Một cái tên đẹp.”
Ánh mắt Lý Hiên càng dịu dàng, lặng lẽ quan sát cô bé nhút nhát có vết bớt.
[Tên]: Tần Nguyệt
[Tư chất]: Tuyệt phẩm
[Huyết mạch]: Huyết mạch phượng hoàng không hoạt động
[Số mệnh]: Nhân vật chính định mệnh, nữ đế phượng hoàng tương lai
[Gợi ý]: Phù hợp tiêu chuẩn đồ đệ
...
Nhận thấy lời nhắc nhở, Lý Hiên vui mừng không thốt lên lời, cho dù là người phàm cũng không thể không phấn khích.
Là một lữ khách, Lý Hiên đến với thế giới này đã mười bảy năm rồi.
Thế giới này vô cùng nguy hiểm, yêu ma quỷ quái lộng hành, còn có quái thú, sinh vật gây ô nhiễm, những người tu tiên kỳ dị, thần bí.
Ở thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, người chết là chuyện bình thường, thậm chí còn có cả một thảm kịch tòa thành biến thành địa ngục trần gian.
Cho dù Lý Hiên có là một võ sư, có thể bảo vệ bản thân tốt, nhưng trải qua rất nhiều hiểm nguy, vẫn là phải kết hợp với các hộ vệ mới có thể tồn tại được đến bây giờ.
Hiện giờ.
Chỉ cần thu nhận cô bé này, sức mạnh của đội sẽ được củng cố, và càng mạnh hơn.
Nghĩ đến điểm này, Lý Hiên nóng lòng muốn thu nhận cô gái nhỏ này làm đồ đệ, gia tăng thực lực.
“Tần Nguyệt này, em có thiên chất tu luyện, em có nguyện ý nhận tôi làm sư phụ không? Trở thành một võ sư như tôi?” Lý Hiên hi vọng nói.
“Hả? Bái anh làm sư phụ ạ?”
Cô bé sửng sốt khi nghe những lời này, rồi nghĩ đến điều gì đó, trong mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Những gì diễn ra trong đôi mắt của cô bé khiến cho Lý Hiên phải nhíu mày, bất giác nghĩ đến một số tin đồn.
Ở thế giới này bách tính sống rất khó khăn, rất nhiều trẻ con bị dụ dỗ bắt cóc, phải chịu nhiều kiểu hành hạ, cuối cùng cũng thể quay về được.
Bây giờ bản thân tuy tiện thu nhận đồ đệ, thực sự đã làm Tần Nguyệt kinh hãi, Lý Hiên chỉ có thể dịu dàng nói.
“Anh là Lý Hiên, anh là tiêu đầu của tiêu cục Bạch Vân, thành Bạch Vân em có biết không? Ở phía Bắc núi Bạch Vân đó.”
“Em...em có nghe qua ạ.”
Tần Nguyệt khẽ nhìn Lý Hiên, bởi vì Lý Hiên kiên nhẫn giải thích, sự sợ hãi trong đôi mắt Tần Nguyệt đã giảm đi một phần.
“Anh đến từ thành Bạch Vân đó, thật sự muốn thu nhận em là đồ đệ, em chẳng lẽ không muốn trở thành một võ sư như anh sao? Sau này em có thể giúp được rất nhiều đứa trẻ đáng thương khác nữa.”
Lý Hiên lại một lần nữa nhẹ nhàng an ủi, dịu dàng nhất có thể.
Dường như cảm nhận được của dịu dàng của Lý Hiên, trên gương mặt nhỏ nhắn của Tần Nguyệt hiện lên một chút khao khát, nhưng vẫn còn chút dè dặt, không dám tùy tiện nhận lời.
“Đừng lo lắng, anh có thể đến phủ đệ đăng ký báo cáo, để phủ đệ bảo đảm, chứng minh anh thực sự muốn thu nhận em, đúng rồi, đây là hộ khẩu của anh, có thể chứng minh thân phận của anh.”
Lý Hiên từ trong ngực lấy ra hộ khẩu, đưa nó cho Tần Nguyệt.
“Xin...xin lỗi, em không biết chữ.” Tần nguyệt yếu ớt nói.
“Không biết chữ ư?”
Lý Hiên gãi đầu, có cảm giác bản thân bị làm khó, nhất thời không biết làm cách nào để chứng minh thân phận.
Thế nhưng Lý Hiên rất nhanh đã nghĩ ra cách nói: “Thế này đi, giờ anh sẽ dạy em luyện công, rèn luyện thể lực của một võ sư.”
“Rèn luyện thân thể ạ?”
Tần Nguyệt có vẻ tò mò, đôi mắt to hiếu kỳ chớp chớp.
Lý Hiên từng chút từng chút giảng giải, ở cạnh Tần Nguyệt giới thiệu bí quyết luyện công, chia sẻ sự hiểu biết và kỹ xảo của bản thân.
Hành động này của Lý Hiên, lần nữa làm cho ranh giới đề phòng của Tần Nguyệt hạ xuống, bởi vì không có ai đối xử nhẫn nại như vậy với một cô gái bẩn thỉu.
Những vị lão gia và võ sư như vậy, trước nay đều rất cao cao tại thượng, sẽ không vì một cô bé bẩn thỉu mà kiên nhẫn.
“Luyện công chính là như vậy, em đã nhớ chưa?” Lý hiên sau khi giảng giải một hồi liền hỏi.
“Nhớ...nhớ rồi ạ.” Tần Nguyệt nghĩ đến những kiến thức trong đầu, thành thật trả lời.
“Nhớ rồi sao?” Lý Hiên hơi kinh ngạc.
“Vâng...vâng ạ.” Tần Nguyệt rụt rè trả lời.
“Tốt...nhớ hết là tốt.”
Lý Hiên có chút bị đả kích, đối với tố chất thiên phú đã có chút hiểu rõ hơn.
Hồi nhỏ luyện công, anh mất ba ngày mới học được, được phụ thân khen ngời là thiên tài.
Kết quả không ngờ, Tần Nguyệt nghe qua một lần đã có thể nhớ hết, điều này mới thực sự khiến người ta ngạc nhiên.
“Có thể cho anh xem tay em một chút được không? Anh giúp em dẫn khí, giúp em lần đầu cảm nhận được sự vận động của khí huyết.” Lý Hiên đề nghị.
Sau khi Tần Nguyệt ghi nhớ luyện công, đã càng tin tưởng Lý Hiên, lúc này cô ngoan ngoãn đưa tay phải đặt lên bàn tay trái của Lý Hiên.
Cảm giác bàn tay mềm mềm truyền tới, Lý Hiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Tần Nguyệt, vận khí, truyền khí vào Tần Nguyệt, giúp cô lần đầu vận hành khí huyết.
Điều khiến Lý Hiên kinh ngạc là, kinh mạch của Tần Nguyệt khá thông, khí huyết vào trong cơ thể, nhẹ nhàng hoàn thành một vòng.
Kết quả như vậy, lại lần nữa khiến Lý Hiên hiểu thế nào là tài năng trời phú, cảm thán sự quan trọng của tài năng thiên bẩm.
May mắn thay, anh ấy vẫn còn có một tiểu đội.
Chỉ cần thuận lợi thu nhận được Tần Nguyệt, anh ấy sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng, tương lai thực lực của Tần Nguyệt đột phá, Lý Hiên sẽ càng thu hoạch được những điều khác.
Do đó, Lý Hiên nở nụ cười hỏi lại thêm một lần nữa: “Cảm giác thế nào? Có muốn nhận anh làm sư phụ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.