Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi

Chương 97: Chương 97




"Phụ thân Trạch Lan, nếu đã là con gái của ngài rồi, vậy ngài có thể cho ta xem mặt không?" Nàng tò mò hỏi.

Trạch Lan cười lạnh một tiếng, đưa tay xoa đầu nàng, giọng điệu giả vờ dịu dàng: "Con gái ngoan của cha, dù cha không thể cho con xem mặt, nhưng có thể tặng con một món quà khác."

"Món quà gì vậy?" Lâm Táp Táp lập tức hứng thú.

Trạch Lan chỉ tay vào lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng vẽ một dấu ấn Thần Nông Cốc màu trắng nhạt: "Đây là một vật tốt, chỉ xem con có đủ thông minh để sử dụng hay không."

Thần Nông Cốc có một loại trị liệu thuật đỉnh cao, cả đời chỉ có thể truyền lại một lần duy nhất.

Tiễn bước Trạch Lan cùng Cát Tường, người của Chiêu Thánh Cung cũng đã đến.

Vân Ẩn Tông lần này rối loạn quá lớn, trong môn phái chẳng có ai đủ năng lực đứng ra chấn giữ cục diện, cuối cùng chỉ có thể để Chiêu Thánh Cung đích thân ra tay can thiệp.

Trong thiên hạ hiện nay, lấy Thanh Tề Đạo Quân của Chiêu Thánh Cung làm tôn, dưới tay ngài là bốn đại tông môn, trong đó Vân Ẩn Tông là đứng đầu.

Với thân phận là nữ nhi của Lâm Phù Phong, Lâm Táp Táp thực ra có quyền thừa kế và tiếp quản Vân Ẩn Tông, nhưng nàng xưa nay vốn chẳng hứng thú với danh lợi, sau cái chết của mẫu thân lại càng không còn chút cảm tình nào với môn phái này. Nàng từ nhỏ đã sống theo ý mình, chẳng mấy thiết tha với cái gọi là trọng trách hay đại nghĩa, thà sống một đời tự do khoáng đạt còn hơn trói buộc chính mình vì một đám người xa lạ.

Trước đó, Lâm Táp Táp vẫn còn đoán xem Chiêu Thánh Cung sẽ phái ai tới xử lý, nhưng đến khi thực sự nhìn thấy người nọ, nàng vẫn không tránh khỏi bàng hoàng đến ngẩn người.

Hai hàng kiếm thị mở đường, đứng giữa là một nam tử vận hoàng y thêu mây, mặt mang mặt nạ, tay chắp sau lưng, đạp kiếm nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Phần cằm lộ ra ngoài mặt nạ trắng như ngọc, môi mỏng đỏ tươi, sống mũi cao thẳng, khí chất lạnh lùng tôn quý không nhiễm bụi trần.

“Lăng, Lăng Dương Thiếu Quân?” Một vị trưởng lão bên cạnh cũng thất thần kêu lên.

Người đến không ai khác, chính là Thiếu Cung Chủ của Chiêu Thánh Cung, con trai của Thanh Tề Đạo Quân — vị được gọi là Lăng Dương Thiếu Quân, thiên tài ngút trời vừa sinh ra đã trúc cơ, mười hai tuổi đã kết đan.

Lăng Dương Thiếu Quân vốn cực kỳ thần bí, tuy là con của đạo quân, nhưng từ nhỏ đã rất kiệm lời, hiếm khi xuất hiện trước công chúng, chưa từng để ai thấy rõ dung nhan. Mà nay nghĩ lại, với vị thế như Vân Ẩn Tông, quả thực cũng chỉ có hắn mới đủ năng lực áp chế sóng gió, dọn dẹp mớ hỗn loạn còn sót lại.

So với các trưởng lão đang phấn khởi kích động, Lâm Táp Táp sau cơn chấn động ban đầu lại bình tĩnh rất nhanh.

Nhìn theo bóng lưng Lăng Dương Thiếu Quân rời đi, nàng nhẹ nhàng thở dài, lẩm bẩm: “Bảo sao mấy ngày nay không thấy bóng dáng đâu… thì ra là vậy.”

Lâm Táp Táp cảm giác được bước chân của Lăng Dương Thiếu Quân khẽ khựng lại trong chớp mắt, như thể hắn vừa nghe thấy câu thì thầm của nàng. Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua lớp mặt nạ lặng lẽ nhìn về phía nàng. Lâm Táp Táp bị ánh nhìn đó làm giật mình, vội vàng dời mắt, trong lòng không nhịn được khẽ rủa một tiếng rồi gọi ra cái tên đã khiến nàng nghẹn suốt mấy ngày:

“Hạ Lan Lăng!”

Đáng ghét! Hắn vậy mà lại diễn cho nàng xem!

Nếu không nhờ từng đọc qua nguyên tác, nàng cũng không dám tin Hạ Lan Lăng chính là con trai của Thanh Tề Đạo Quân, là Lăng Dương Thiếu Quân thần bí ẩn dật ấy! Hắn căn bản không phải họ Hạ, mà là phức tính họ Hạ Lan.

Nhưng trong nguyên văn lại chẳng hề đề cập đoạn này!

Lâm Táp Táp nhíu mày, vừa hồi tưởng lại nội dung cuốn truyện, vừa đối chiếu với những việc nàng đã làm từ lúc nhập vào thân xác này:

Ngoài truyện, nàng đã dựa vào chính mình mà đưa Trạch Lan xuất thế, tìm được manh mối về mẫu thân, đuổi cổ Lạc Thủy Vi, lật đổ Vân Ẩn Tông, giờ còn khiến Lăng Dương Thiếu Quân lộ diện sớm hơn cả kịch bản ban đầu… Trong số tất cả những điều ấy, chỉ có một điểm trùng khớp với nguyên văn — Lâm Phù Phong mất hết tu vi, trở thành phàm nhân.

Lâm Táp Táp bỗng chốc tỉnh ngộ, chột dạ mà nghiêng đầu nghe ngóng, trong lòng thầm nghĩ: “Ủa? Diễn đến thế này rồi mà thư linh còn chưa lắc chuông cảnh báo ‘văn sụp’ sao? Ngủ quên rồi à?”

Nàng thở dài, lại nghĩ đến những tình tiết sắp tới trong truyện — chuyện gì nên xảy ra? Chuyện gì sẽ thay đổi? Mọi thứ rốt cuộc có còn theo quỹ đạo cũ nữa không?

Lâm Táp táp cắn nhẹ môi dưới, chậm rãi nhếch môi thành một nụ cười mỏng.

Không sao cả. Cứ để ta xem, thế giới này rốt cuộc sẽ ra sao.

Và… nàng lại hơi mong chờ rồi đó.

Lăng Dương Thiếu Quân quả không hổ danh là con trai của Thanh Tề Đạo quân , chỉ trong ba ngày ngắn ngủi đã lập lại trật tự cho Vân Ẩn Tông đang rối như canh hẹ.

Có hắn tọa trấn, dù tông môn tạm thời không có Tông chủ, cũng không một tông môn nào dám nhân cơ hội tranh quyền đoạt vị. Thế nhưng, đây rốt cuộc cũng không phải kế lâu dài, đám đại năng cùng các trưởng lão của Vân Ẩn Tông đều tụ họp tại chính điện, vì chuyện chọn người kế nhiệm mà tranh luận kịch liệt nhiều lần, rốt cuộc vẫn không tìm được ai thích hợp.

“Cái tông môn to lớn thế này, chẳng lẽ không có ai gánh vác nổi chức Tông chủ sao?!” Đại trưởng lão dù đang bệnh vẫn gắng gượng đến, vì chuyện của Lâm Phù Phong mà sắc mặt vốn đã già nua lại càng thêm tiều tụy, lúc nói lời ấy, tay còn không ngừng run rẩy.

Mọi người đều im lặng.

Kỳ thực không phải là không có người, mà là bởi phía trước đã có kiếm thần Lâm Phù Phong làm chuẩn, địa vị của hắn trong giới tu tiên quá cao, lại một tay đưa Vân Ẩn Tông lên ngôi vị đứng đầu bốn đại tông môn. Vậy nên khi lựa chọn người kế vị, bọn họ không tránh khỏi tự nâng tiêu chuẩn lên quá cao. Mà điều quan trọng nhất——

Tông môn Vân Ẩn là do tổ tiên nhà họ Lâm sáng lập, bất luận quyền lực có chuyển dời ra sao, người nắm quyền tối cao trong tông rốt cuộc vẫn phải là người họ Lâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.