“Không thể chọn cả hai sao?” Lâm Táp Táp giãy giụa trong cơn hấp hối.
Trạch Lan chẳng buồn phí lời với nàng, trực tiếp bắt đầu đếm ngược: “Ba.”
“Không phải, chờ đã—”
“Hai.”
Khi tiếng “một” vừa thốt ra, Lâm Táp Táp ‘lưu luyến không rời’ nhìn Hạ Lan Lăng, rồi dứt khoát giơ tay chỉ về phía Phong Khởi, “Ta chọn hắn!”
Lý do có ba điều: Một là để trả thù mối hận Hạ Lan Lăng bỏ rơi nàng; hai là vì Hạ Lan Lăng thông minh mưu lược, chỉ cần cho thêm thời gian, y hoàn toàn có thể tự mình thoát ra; ba là nàng đã cân nhắc kỹ càng — trong truyện, chuyện Câu Tương vào Thần Nông Cốc xảy ra quá trùng hợp, liên tưởng đến việc Câu Tương từng xông vào viện Phong Khởi ở Vân Ẩn Tông, nàng luôn cảm thấy trong đó có điều mờ ám.
Tuy rằng có chút tư tâm, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là vì đại cục.
Khi nàng đưa ra lựa chọn, trong phòng lập tức rơi vào một sự yên tĩnh kỳ dị.
Ánh mắt dừng nơi ngón tay Lâm Táp Táp, Phong Khởi vẫn chưa hoàn hồn. Vị thiếu niên sớm trưởng thành, lạnh lùng trầm tĩnh, hiếm khi để lộ vẻ bối rối kinh ngạc, đồng tử mở lớn, môi khẽ mấp máy: “Sao... sao lại là ta…”
Sao nàng lại chọn hắn?
Phong Khởi tự biết rõ mình là ai, cũng hiểu mối quan hệ giữa mình và Lâm Táp Táp ra sao. Hắn từng nghe chính miệng nàng thừa nhận, nàng thích Hạ Lan Lăng. Dù nàng từng cứu hắn ra khỏi ảo cảnh, nói rằng không ghét hắn, thì cái không ghét ấy... liệu có sánh nổi với tình cảm nàng dành cho Hạ Lan Lăng?
Không thể nào.
Từ khoảnh khắc Trạch Lan bắt nàng lựa chọn, Phong Khởi chưa từng hy vọng mình sẽ được chọn.
Ấy thế mà nàng thật sự đã chọn hắn.
Bị người đời chán ghét oán hận suốt mười mấy năm, cuối cùng Thiên đạo cũng ban cho hắn một tia sáng nhỏ nhoi, để hắn biết mình vẫn chưa hoàn toàn bị thế gian vứt bỏ. Cho dù Lâm Táp Táp không xuất phát từ chân tâm, hắn... cũng đã mãn nguyện.
Lâm Táp Táp chẳng hay biết gì về những suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ đơn giản chớp mắt mấy cái với hắn, ra vẻ thần bí.
Nàng nhìn lại hắn, chẳng phải để cổ vũ gì, mà bởi nàng thật sự không dám nhìn về phía Hạ Lan Lăng. Một nam nhân cao ngạo, xuất chúng, luôn được Thiên đạo sủng ái như y — có lẽ đây là lần đầu tiên bị người khác bỏ rơi, nhường đường cho kẻ khác. Không biết trong lòng y lúc này là thất vọng nhiều hơn, hay hận ý nhiều hơn?
Lâm Táp Táp bất giác lại nhớ đến tâm trạng khi xưa của mình — khi bị y bỏ lại — nàng khi đó phần nhiều là mất mát, tủi thân, lại xen lẫn chút cam chịu đã nằm trong dự liệu.
“Xác định rồi?” — lúc này, giọng Trạch Lan vang lên.
Lâm Táp Táp vừa mới khẽ gật đầu, thì bên tai chợt vang lên một chuỗi tiếng chuông dồn dập:
【Cảnh báo vỡ cốt truyện——】
【Cảnh báo vỡ cốt truyện——】
【Kính mong vai phản diện tuân thủ tuyến nội dung, không được phá hỏng cốt truyện!】
【Kính mong vai phản diện nhận thức đúng thân phận của mình, không được lười biếng, cần hoàn thành nghĩa vụ đã định!】
“???” Lâm Táp Táp bị loạt chuông réo rắt đến choáng váng đầu óc.
Nàng không hiểu. Nàng chọn Phong Khởi là vì muốn lo cho đại cục, làm sao lại thành “phá hỏng cốt truyện”? Trong nguyên tác có cái tình tiết ‘hai chọn một’ chó má này đâu! Với lại, chọn Phong Khởi thì liên quan gì đến “lười biếng” và “không nhận thức được thân phận”? Hiện giờ Hạ Lan Lăng cũng đâu có ở bên Lạc Thủy Vi!
Tiếng chuông vẫn không ngừng dội vào tai, như thể chỉ cần nàng không thay đổi quyết định, nó sẽ khiến nàng điếc luôn. Ngay lúc nàng đang che tai, tức đến độ suýt mắng ra miệng với linh hồn quyển sách, tiếng chuông chợt dừng lại.
Đinh đang—
Là tiếng xiềng xích rơi xuống.
Lâm Táp Táp ngẩng đầu, liền thấy xiềng xích trên người Hạ Lan Lăng đứt ra, chính là do Trạch Lan giải trừ cấm chế cho y.
“Có nhầm không vậy?” Nàng nghi hoặc nhìn về phía Trạch Lan, “Rõ ràng ta chọn là Phong Khởi mà.”
“Không có nhầm đâu.” Trạch Lan cố nén cười, “Tiểu Táp Táp à, bản cung hỏi ngươi chọn ai ở lại, mà ngươi chỉ vào tiểu thiếu niên kia, chẳng phải chính là muốn bản cung thả vị này đi sao?”
Cái gì cơ?!!
Lâm Táp Táp vẫn chưa hoàn hồn, đợi đến khi ngẫm kỹ được ý trong lời của Trạch Lan, nàng tức đến độ nhảy dựng lên: “Ngươi là đang đùa giỡn ta sao?! Rõ ràng vừa rồi ngươi nói là cho ta chọn một người thả!”
Trạch Lan khoanh tay, ngữ khí lười nhác: “Bản cung chỉ bảo ngươi chọn một người, nhưng có từng nói rõ là ‘thả’ hay là ‘giữ’ đâu?”
Chết tiệt, trúng bẫy rồi.
Ở địa bàn người ta, Lâm Táp Táp tuy giận mà không dám lên tiếng mắng to, đành nghiến răng nghiến lợi chịu đựng. Nhưng khi nhận ra phía sau có động tĩnh, nàng rụt cổ lại, quay đầu — chỉ thấy Hạ Lan Lăng đang nhẹ nhàng ấn lên vết bầm tím ở cổ tay, ánh mắt đen như mực lặng lẽ nhìn nàng.
Y dường như không để tâm nàng chọn ai, cũng chẳng lộ vẻ vui mừng gì khi được tự do.
“Lăng… Lăng ca ca…” Nàng khẽ gọi.
Hạ Lan Lăng chậm rãi nhếch môi, cười nhạt: “Thất lễ rồi, khiến muội thất vọng.”
Y dừng một chút, thanh âm bình đạm: “Nếu muội thật tâm muốn cứu Phong Khởi, không bằng… lại cầu xin hắn một lần nữa. Dẫu sao—”
Giọng nói trầm xuống một nấc, ánh mắt đen thẳm, Hạ Lan Lăng chậm rãi nói: “Ta cũng chẳng thích chiếm loại ‘tiện nghi’ này.”
Lâm Táp Táp cảm thấy da đầu mình muốn tê rần.
Hạ Lan Lăng rõ ràng không nói nặng lời, thậm chí còn có vẻ như độ lượng và ôn hòa — nhưng trong tai nàng lại chỉ thấy âm lãnh từng đợt, lạnh đến tận sống lưng.
Nàng muốn khóc mà không ra nước mắt: “Không phải vậy đâu, ca ca huynh nghe muội giải thích…”
Nhưng còn gì để giải thích nữa đây?