Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi

Chương 56: Chương 56




Ở Vân Ẩn tông bao năm, Hạ Lan Lăng luôn mang dáng vẻ ôn hòa lễ độ, khiến Lâm Táp Táp lầm tưởng hắn là người tốt. Mãi đến khi cùng hắn rời tông du hành, nàng mới nhận ra — sự ôn hòa ấy là giả, cái gọi là “tốt tính” ấy cũng chỉ là lớp mặt nạ mà thôi.

Quả nhiên, thấy nàng sống chết không cho vào, hắn lùi lại nửa bước, rồi… đột nhiên vươn tay ôm lấy eo nàng, nhấc bổng cả người lên.

“Huynh làm gì đó——”

“Thả ta xuống!”

Lâm Táp Táp vừa sửng sốt vừa giãy giụa.

Nàng đâu có thấp! Dù nhìn thì mảnh mai, nhưng sức ăn không tệ chút nào! Vì cớ gì Hạ Lan Lăng cứ dễ dàng nhấc nàng lên bằng một tay như xách mèo? Hệt như nàng chẳng có cân nặng gì, không lẽ hắn không biết tôn trọng trọng lượng một cô nương sao?

Thật quá đáng! Nhưng mà hình như… trọng điểm không phải là chuyện đó.

Giữa lúc nàng còn vùng vẫy trong lòng hắn, Hạ Lan Lăng đã thản nhiên đặt nàng xuống giường. Lâm Táp Táp toan ngồi dậy liền bị hắn ấn ngược trở về, đến khi bị hắn nắm lấy tay, nàng lập tức giáng một cái bạt tay lên mu bàn tay hắn, giận dữ: “Huynh rốt cuộc muốn làm gì hả?”

Hạ Lan Lăng ngồi xuống bên giường, lại lần nữa vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, khẽ vén tay áo lên. Nhìn vết xước nơi cánh tay nàng, hắn trầm giọng: “Thay muội bôi thuốc.”

Đáy vực gió lạnh như dao, những vết thương nơi da thịt bị cắt rách ra ấy chẳng dễ gì lành.

Sau khi cẩn thận xác định thương thế không nặng, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là… nhớ đến ống tay áo thấm máu nàng khi nãy, hắn lại không nhịn được mà hỏi thêm một câu: “Ngoài chỗ này, còn đâu bị thương nữa không?”

Có người chịu giúp mình xử lý vết thương, Lâm Táp Táp tất nhiên rất vui lòng được “nằm chơi hưởng thụ”, thái độ với hắn vì vậy cũng tạm thời hòa hoãn. Nàng ngoan ngoãn đưa tay bị thương ra, giọng điệu như dỗ dành: “Còn cái này nữa.”

Hạ Lan Lăng nắm lấy tay nàng, tỉ mỉ quan sát từng vết xước trên da thịt, đôi mắt hơi híp lại, ánh nhìn tối thêm vài phần: “Vết này không giống do gió đá gây nên, là bị kiếm cắt.”

“Sao lại thế?”

Lâm Táp táp uể oải đáp bừa: “Còn không phải vì tên Phong Khởi kia.”

“Hắn làm gì?”

Chuyện dài lắm, mà nàng cũng lười kể.

Ánh mắt Lâm Táp Táp chợt đảo qua tay hắn, nàng thấy mấy vết thương dài ngoằng trên mu bàn tay hắn, liền hỏi ngược lại: “Thế còn tay huynh thì sao?”

Bàn tay của Hạ Lan Lăng đẹp không chê vào đâu được, các đốt tay thon dài, thẳng tắp, lúc cầm kiếm vô cùng thuận mắt. Mà lúc này, trên mu bàn tay hắn vắt ngang ba đường thương tích đỏ au, dù đã được bôi thuốc, nhưng vẫn còn ghê người.

Lâm Táp táp chắc chắn rằng trước lúc rơi xuống vực, tay hắn còn nguyên vẹn, thế là nhướng mày hỏi: “Không phải vì tiểu sư muội của huynh đấy chứ?”

Tay Hạ Lan Lăng khẽ siết lại, ngữ điệu vẫn bình đạm nhưng trong đó mơ hồ có chút gì đó khẽ rung: “Muội cũng là tiểu sư muội của ta.”

“Ấy chết, chuyện đó khác chứ.”

“Khác chỗ nào?”

Lâm Táp Táp hất cằm, thần thái tiêu chuẩn của một người sắp mỉa mai: “Lạc Thủy Vi là bảo bối tâm can của huynh, ta cùng lắm chỉ là…”

Nàng liếc hắn từ đầu đến chân một lượt, sau cùng dừng ánh mắt nơi hàng mi dày rậm kia, bỗng vươn tay nhẹ nhàng kéo một sợi mi xuống, bật ra một câu: “Ta chẳng qua chỉ là một sợi lông mi trên mắt ngươi thôi, rụng một cái cũng chẳng ảnh hưởng gì.”

Ngay khi lời vừa dứt, cổ tay liền bị hắn nắm chặt hơn một chút, gằn giọng: “Đau?”

“Đau —— đau —— đau!”Huynh lại muốn bẻ gãy tay ta chắc?”

Hạ Lan Lăng lại lần nữa dùng sức, khiến tay Lâm Táp Táp đau nhói.

Lâm Táp táp tức giận, trừng mắt mắng: “Huynh nếu không muốn bôi thuốc thì ra ngoài đi! Là huynh mặt dày mày dạn tự mò đến, chứ có phải ta cầu xin huynh đâu!”

Hạ Lan Lăng lúc này mới thả lỏng tay, kiên nhẫn thay nàng thoa thuốc xong xuôi mới lạnh giọng buông mấy chữ: “Đúng là đồ tiểu vô tâm.”

“Huynh mắng ta?”
Lâm Táp Táp nghe rõ mồn một, khi thấy hắn đứng dậy, liền giơ tay nắm lấy cổ áo hắn, kéo cả người hắn sát xuống.

Hạ Lan Lăng bị nàng lôi kéo, thân hình cao lớn khom xuống, đổ bóng phủ cả lên người nàng. Lâm Táp Táp lại bị hắn đè ngược, ngã ngửa ra sau, mắt mở to ngơ ngác. Hạ Lan Lăng không chống cự, một tay chống bên giường, cúi đầu nhìn nàng, học theo động tác nàng vừa nãy, khẽ vén nhẹ hàng mi dài của nàng.

Động tác ấy vừa nhẹ vừa ngưa ngứa, khiến Lâm Táp Táp theo bản năng mà nhắm mắt lại.

Nàng nghe thấy hắn trầm giọng nói: “Không có lông mi, mắt sẽ mù.”

Lâm Táp Táp lập tức mở mắt, phản bác không chút do dự: “Mù thì mù! Tu sĩ chúng ta có phải chỉ dựa vào mắt để thấy đâu. Nhưng mà người không có tâm can, thì chết chắc!”

Hạ Lan Lăng nghe vậy, nhịp thở khẽ dừng. Ngón tay đang vuốt bên mắt nàng dần trượt xuống, bóp nhẹ cằm nàng, giọng lạnh nhạt: “Miệng lưỡi của muội, quả là lợi hại.”

Hắn từ trước đến nay chưa từng thấy ai nói chuyện có thể khiến người tức chết như nàng.

“Đương nhiên rồi!”
Lâm Táp Táp mở to mắt đầy đắc ý, vừa định tiếp lời, thì lại phát hiện mặt hắn đã gần sát mặt mình, ánh mắt hắn rơi trên môi nàng, mi dài che nửa đồng tử, khiến nàng nhìn không rõ hắn đang nghĩ gì.

Nàng bỗng dưng… ngậm miệng lại.

Ngậm rất chặt.

Cứ như nếu chậm thêm một nhịp, có chuyện lớn sẽ xảy ra vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.