Nữ tử ấy tên là Thạch Mật, là chưởng quầy của một khách đi3m trong cốc. Lâm Táp Táp gặp đúng lúc cần khéo miệng, nghe tên nàng ta liền cười khen:
“Tên hay thật đó. Ta nhớ có một loại linh thảo cũng gọi là thạch mật.”
“Đúng rồi, ta lấy tên ấy từ cây thuốc mà.” Thạch Mật mỉm cười, chợt lộ vẻ hứng thú, “Muội muội cũng học y sao?”
“Biết sơ sơ… biết sơ sơ…” Lâm Táp Táp hiếm khi tỏ ra khiêm nhường. Nào ngờ Thạch Mật lại “phì” một tiếng cười ra, lắc đầu:
“Biết sơ sơ thì chưa đủ đâu. Học y chẳng phải trò đùa, một sai sót nhỏ là cứu người không thành, còn hại người đấy.”
Thần Nông Cốc khác xa với thế giới bên ngoài — nơi đây không hề có y quán, bởi lẽ trong cốc người người đều tinh thông y thuật, ai nấy đều có sở trường riêng biệt, tiện tay kéo một người cũng đủ được người ngoài tôn xưng một tiếng ‘tiên sinh’.
Song muốn giải độc Câu Tương trên người Lâm Phù Phong, thì chỉ có một người có khả năng — cốc chủ Trạch Lan.
Chỉ là lúc này chưa rõ tình hình trong cốc ra sao, bọn họ không tiện hấp tấp dò hỏi về tung tích cốc chủ.
Biết bọn họ từ ngoài cốc tới, trong người không mang linh thạch, Thạch Mật liền rộng lượng mời cả bọn về trọ tại khách đi3m của nàng. Trước khi rời đi, Hạ Lan Lăng chợt nắm lấy tay Lâm Táp Táp, nhàn nhạt nói:
“Đi thay bộ y phục sạch sẽ đã.”
Với một đại tiểu thư yêu cái đẹp như nàng, đây vốn là điều nàng cũng đang ngứa ngáy muốn làm.
Chỉ là… lời ấy từ miệng Hạ Lan Lăng thốt ra liền hóa không ổn.
Nàng lập tức cho rằng hắn làm nàng bẩn, tức tối hất tay hắn ra, giận dỗi phun hai chữ:
“Không thay!”
Hạ Lan Lăng khẽ nhíu mày, khẽ gọi: “Táp táp…”
Lâm Táp Táp chẳng buồn nghe, hai tay bịt chặt tai, chạy thẳng đến chỗ Thạch Mật.
“Sư huynh.” Lúc này, Lạc Thủy Vi dịu dàng cất lời, “Tính tình sư muội huynh chẳng lạ gì, giờ còn đang bực bội, huynh nói gì nàng cũng không nghe đâu.”
Chỉ e lại còn phản tác dụng.
Hạ Lan Lăng mím môi, ánh mắt không rời bóng lưng Lâm Táp táp. Thiếu nữ nọ để lộ cánh tay trái cùng một đoạn chân ngọc ngà, mặc kệ ánh nhìn soi mói của người qua đường. Ánh mắt Hạ Lan Lăng dừng nơi thân ảnh nàng, lạnh lẽo như sương giá, đến chính hắn cũng chưa phát hiện, giọng trầm thấp khó dò:
“Chẳng lẽ cứ để nàng hồ nháo như vậy?”
Trong mắt hắn, đây chỉ là hồ nháo thôi sao?
Lạc Thủy Vi lại càng thấy đây là hành vi phóng đãng, trái với khuôn phép, mi mắt cụp xuống, lời nói ra lại là vẻ nhẫn nại ôn hòa: “Dù gì cũng chỉ còn mấy bước, cứ để nàng theo ý mình đi.”
Hạ lan Lăng không đáp, bước chân lặng lẽ theo sát phía sau Lâm Táp Táp.
Khách đi3m nhà Thạch Mật cũng không xa, ở ngay cuối phố đối diện.
Nói thực, Lâm Táp Táp không chịu mặc áo của Hạ Lan Lăng cũng chẳng phải chỉ vì hờn dỗi, mà là nàng vốn không cảm thấy dáng vẻ hiện tại có gì không ổn.
Ngoại giới tuy không cởi mở bằng Thần Nông Cốc, nhưng cũng chẳng quá câu nệ. Nữ tu đến mùa hạ mặc y phục mỏng nhẹ, để lộ tay chân vốn là chuyện thường. Lâm Táp Táp xưa nay cũng mặc như vậy, chẳng qua hôm nay lộ ra hơi nhiều một chút, nhưng cũng chỉ là một chút xíu xiu, lại đâu phải khỏa thân chạy rông?
Vì thế nàng cứ thản nhiên bước đi trên phố, người qua lại nhìn nàng cũng không lấy làm kỳ quặc, ngược lại là Hạ Lan Lăng và Phong Khởi, một trái một phải kè kè bên cạnh nàng, che chắn nghiêm ngặt, cứ như nàng là phạm nhân bỏ trốn vậy.
Lâm Táp táp giận lắm, đang định phát hỏa, nhưng khi vô tình chạm phải ánh mắt của Hạ Lan Lăng — nam tử nọ mặt không cảm xúc nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt đen láy bình lặng đến mức quỷ dị — nàng khẽ rụt cổ, vội quay đầu đi, chẳng dám nổi khùng nữa, cứ thế để mặc hắn theo sau lưng mình.
Thôi kệ!!
Lâm Táp táp thật sự mệt mỏi rồi. Mãi đến khi bước vào gian phòng trong khách đi3m, ánh mắt bức người bám sát sau lưng nàng mới biến mất không dấu vết. Nàng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau bao phen mệt nhọc, vào phòng rồi, Lâm Táp Táp lập tức ngâm mình một chầu nước nóng, đến khi làn da trắng nõn như tuyết đã mang theo sắc hồng phơn phớt, nàng mới uể oải bước ra khỏi thùng tắm, lười biếng lựa y phục. Vì trên người vẫn còn đôi vết thương chưa xử lý, nàng chọn một chiếc áo lụa hồng nhạt rộng thùng thình, dây buộc lỏng lẻo rủ xuống như chẳng buồn cột chặt.
Ngay lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ “cộc cộc”.
Tưởng là Thạch Mật, nàng hào hứng chạy ra mở cửa, nào ngờ lại đối diện ngay với... Hạ Lan Lăng.
“Sao lại là huynh?”
Nét tươi cười trên khuôn mặt tức thì sụp đổ, nàng khoanh tay tựa khung cửa, ngăn hắn từ ngoài bước vào, khẩu khí lười biếng mà đề phòng: “Hôm nay gió lớn thế nào mà ngọn núi băng như huynh cũng lạc tới đây? Có chuyện gì không?”
Nàng vừa tắm gội xong, mái tóc đen mượt xõa dài, làn da nhẵn mịn ửng nước, tuy không điểm phấn tô son, nhưng vẫn đẹp rạng rỡ như hoa vừa hé nở, càng khiến dáng vẻ kiêu hãnh thường ngày của nàng thêm phần rực rỡ hút hồn.
Hạ Lan Lăng đứng lặng nhìn nàng. Hương thơm dìu dịu từ người nàng phảng phất trong không khí, là loại hương mềm mại ngọt ngào không hợp với cá tính nàng chút nào. Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ cất bước vào phòng.
Lâm Táp Táp vội đưa tay chặn lại: “Huynh làm gì vậy!”
Khung cửa chỉ rộng chừng ấy, nàng đứng chắn quá nửa, nhưng Hạ Lan Lăng thân cao chân dài, lại cố bước vào, kết quả là hai người gần như dán sát vào nhau, hơi thở hai bên giao hòa.
Nam tử cúi mắt nhìn thiếu nữ gần như lọt trọn trong vòng tay mình, giọng trầm thấp vang lên: “Cho ta vào.”
Lâm Táp Táp ngạnh cổ, hai tay chống trước ngực hắn: “Nằm mơ!”