Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi

Chương 43: Chương 43




Phong Khởi bồn chồn trong lòng, không khỏi lại thăm dò, cười nhạt nhìn hắn: “Sư huynh quên rồi sao? Phong thị ta đã diệt vong từ lâu, trên người ta chẳng mang theo bí mật gì của gia tộc, thật sự là nhẹ thân tự tại.”

Hạ Lan Lăng cong môi, đáp lại bằng một nụ cười: “Vậy sao?”

Hai chữ đơn giản, nhẹ như mây gió, song lại khiến người ta khó lòng dò thấu.

Hai người trông như đang trò chuyện phiếm, nhưng chỉ có Lâm Táp Táp — người đang nắm giữ Thiên Cơ thoại bản — mới mơ hồ hiểu được sự giằng co ẩn dưới lớp vỏ ngôn từ ấy. Trời cũng sắp tối rồi, mà đám họ vẫn chưa tìm được vách Trăng Non (Loan Nguyệt Nhai), Lâm Táp Táp đành cắn răng xông ra làm người hòa giải.

“Này…”

Hai người đồng loạt nhìn về phía nàng.

Lâm Táp Táp rùng mình một cái, sống lưng nổi da gà, bèn thuận miệng thốt: “Các ngươi… không cảm thấy cái pháp trận khi nãy có chỗ nào đó kỳ quặc sao?”

Ý định vốn chỉ là chuyển hướng đề tài, nào ngờ hai người kia lại thật sự nghiêm túc suy ngẫm. Phong Khởi nheo mắt hỏi: “Ngươi thấy chỗ nào quái lạ?”

Biết thì ta còn hỏi làm gì!

Lâm Táp Táp liếc Hạ Lan Lăng một cái, hồi tưởng lại linh lực cuồn cuộn bộc phát khi trận pháp tan vỡ, ngập ngừng nói: “Chỉ là… thấy có chút quen thuộc thôi?”

Phong Khởi rũ mắt trầm ngâm, nghĩ một lát như thể cũng tán đồng lời Lâm Táp Táp, khẽ lẩm bẩm: “Quả thực có chút quen thuộc.”

Lạc Thủy Vi căn bản không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ cảm thấy bản thân bị gạt ra ngoài, sốt ruột muốn chen vào, cũng bắt chước hai người phụ họa một câu: “Ta cũng thấy quen quen mà.”

“Nếu không, Lăng sư huynh thấy sao?”

Hạ Lan Lăng trầm mặc.

Hắn là người tiếp xúc pháp trận gần nhất, cũng là sâu nhất, cảm ứng tự nhiên nhạy bén hơn bất kỳ ai trong số họ. Ngay từ đầu, hắn đã cảm thấy trận pháp ấy có chỗ bất thường — là thứ cổ quái mang theo cảm giác thân thuộc, cứ như…

“Các ngươi không thấy,” hắn chậm rãi mở lời, “trận pháp ấy… mang khí tức rất giống sư phụ sao?”

Tựa như, là do Lâm Phù Phong đích thân bố trí.

Đến khi bọn họ tìm được vách Trăng Non (Loan Nguyệt Nhai), thì đã là chuyện của một ngày sau.

Tận mắt trải nghiệm rồi, Lâm Táp táp mới phát hiện ra rằng rất nhiều sự tình không hề đơn giản như trong sách miêu tả. Dăm ba hàng chữ ngắn gọn không chỉ che giấu vạn phần hiểm nguy, mà đôi khi, ẩn sau vài từ hời hợt lại là thâm ý khó dò.

Tỉ như trong nguyên văn, sau khi Hạ Lan Lăng phá trận cũng từng thốt lên một câu: “Thật kỳ lạ.”

Khi ấy, Lâm Táp Táp không mảy may để tâm, cho rằng cái “kỳ lạ” kia chỉ là vì trận pháp khó phá. Giờ thì nàng mới sống trong chính kịch bản, mới thực sự cảm nhận được cái “kỳ lạ” ấy rốt cuộc là chỉ điều gì.

Tại sao bọn họ đều cảm thấy cổ trận ở Ngôi Sơn có gì đó bất thường? Vì sao trên trận pháp lại có khí tức của Lâm Phù Phong? Lẽ nào… Lâm Phù Phong từng đến đây? Pháp trận đó là do ông tự tay bố trí? Vậy thì tại sao y biết nơi này nguy hiểm mà lại không hề nhắc nhở, thậm chí ngay cả bản đồ cứu mạng cũng vẽ không hoàn chỉnh?

Hàng loạt nghi vấn xoay vần trong lòng, khiến Lâm Táp Táp bực bội đến phát cáu.

Ngay lúc ấy, bước chân phía trước đột ngột dừng lại, Phong Khởi nhíu mày nói: “Không còn đường nữa.”

Bọn họ đã đứng trên đỉnh vách Trăng Non, nhưng trước mắt lại là vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, hoàn toàn không có tung tích gì của cái gọi là Thần Nông cốc.

“Ở đây cũng không có dấu vết của kết giới hay pháp trận.” Phong Khởi cẩn thận tra xét một lượt, rồi nhìn về phía Hạ Lan Lăng: “Sư huynh chắc chắn… nơi này là điểm cuối được sư phụ vẽ trên bản đồ?”

Hạ Lan Lăng cầm bản đồ xem lại mấy lượt, khẽ gật đầu: “Chính là chỗ này.”

“Chẳng lẽ nơi này còn có cơ quan ẩn nào mà chúng ta chưa phát hiện?” Lạc Thủy Vi đưa mắt đảo quanh, định tìm vài hòn đá để thăm dò thử, nhưng vách Trăng Non lại trơ trụi chẳng có lấy một cọng cỏ, đừng nói là đá, ngay cả đất cũng hiếm hoi.

Lâm Táp Táp thở dài một hơi, hai tay chắp sau lưng bước đến sát mép vực. Nàng cảm nhận được cuồng phong từ đáy vực cuốn lên, mang theo sát khí rét buốt. Chỉ đứng nơi đây nhìn xuống đã thấy vực sâu tối đen như miệng quái thú, hung tợn dòm ngó, như muốn nuốt chửng lấy nàng.

Hú… thật có chút doạ người a.

Lâm Táp táp rùng mình xoa tay lùi lại vài bước, thấy ba người kia đều mải lo việc riêng, không ai để ý tới mình, bèn khẽ hắng giọng gọi sự chú ý: “Các ngươi nói thử xem, có phải… có một khả năng là, Thần Nông cốc ở dưới vực không?”

Nàng vốn chẳng muốn nghĩ thế, nhưng trong sách quả thực viết như vậy.

Theo nguyên tác, ba người bị kẹt tại vách Trăng Non không tìm ra đường, sau đó là Lạc Thủy Vi vô tình trượt chân rơi xuống vực. Phong Khởi và Hạ Lan Lăng vì cứu nàng ta mà nhảy theo, ba người vô tình phát hiện ra Thần Nông cốc nằm ở dưới đáy.

Còn ở ngoài sách… câu này của nàng nói ra, ai nghe cũng tưởng nàng bị điên. Nàng đã chuẩn bị tinh thần bị người ta chất vấn hoặc châm chọc, nào ngờ Hạ Lan Lăng chỉ nhẹ nhàng cuộn lại bản đồ, đi tới bên nàng, nhìn xuống vực, mắt híp lại khẽ nói: “Quả có khả năng này.”

Phong Khởi cũng bước tới.

Hắn tùy tay lôi từ túi trữ vật ra một đồng tiền, buông tay thả xuống. Cả nhóm lặng lẽ đợi một hồi, thấy đáy vực không chút động tĩnh, sắc mặt Phong Khởi dần trở nên cứng đờ, khẽ hỏi: “Các ngươi… thật sự định xuống dưới đó sao?”

Hắn không phản bác, chỉ chậm rãi nhắc nhở: “Đây là một bức…”
(Vạn trượng huyền…)

Nhai.

Chữ cuối còn chưa dứt, thì Lạc Thủy Vi đã đột nhiên nghiêng người bước tới gần mép, không rõ bị thứ gì dưới vực mê hoặc, thân hình lảo đảo — đầu chúi xuống, tự mình nhảy luôn!

??!!!

Trời xanh có mắt, báo ứng không thiếu nợ ai!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.