Lại ngồi một lúc trong phòng của hắn, Lâm Táp Táp thấy sắc mặt hắn tái nhợt và có vẻ yếu ớt, liền chủ động nói: “Để ta giúp huynh trị thương nhé?”
Hạ Lan Lăng lạnh lùng từ chối: “Không cần.”
Lâm Táp Táp coi như không nghe thấy, từ trong túi trữ đồ lấy ra cuốn sách y học, nàng lật vài trang thử vận dụng linh lực, “Hôm nay thử bộ này xem.”
Trong môn phái Vân Ẩn có một dược đường nhỏ, đây là nơi mỗi ngày mẫu thân của Lâm Táp Táp đều đến khi còn ở trong môn. Bên trong chứa rất nhiều sách y học và thảo dược. Cuốn sách y học này chính là một trong những cuốn Lâm Táp Táp lấy từ dược đường, do mẫu thân nàng tự viết, mỗi khi nhớ mẫu thân nàng đều lật xem một chút, thời gian lâu dần, nàng đã thuộc lòng những nội dung trong đó.
Ghi nhớ, không đồng nghĩa với việc biết vận dụng, nhưng Lâm Táp Táp tựa hồ thực sự có thiên phú trong phương diện này, thử mấy lần đều thành công. Nàng cảm nhận được luồng khí hỗn loạn trong người dần dần được xoa dịu, đến cả Hạ Lan Lăng cũng không khỏi liếc nhìn nàng thêm vài phần.
“Muội từng học qua sao?” Dù là hắn, không có căn cơ cũng không thể chỉ nhìn qua y thư là thi triển được thuật trị thương.
Lâm Táp Táp khẽ liếm đôi môi mỏng có phần khô khốc, linh thuật nơi đầu ngón tay không ngừng vận chuyển. Được Hạ Lan Lăng khẳng định, nàng liền truyền thêm linh lực vào vết thương của hắn, có chút đắc ý nói: “Đã bảo rồi mà, bản cô nương là tự học thành tài.”
“Chỉ là…” Nàng khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Thuở nhỏ nương ta thường đưa ta đến dược lư, ban đêm ta không ngủ được thì người đọc y thư cho ta nghe. Chưa đọc được mấy hàng, ta đã ngủ say rồi.”
Thì ra là vậy.
Hạ Lan Lăng liếc qua quyển y thư trên giường, ánh mắt trầm xuống, tựa hồ có điều suy nghĩ.
Khi hắn nhập môn Vân Ẩn Tông, mẫu thân của Lâm Táp Táp đã rời tông. Dù chưa từng gặp mặt, nhưng hắn biết phu nhân của tông chủ từng là y tu, mà việc này Lâm Phù Phong cũng chưa từng giấu giếm. Điều kỳ lạ duy nhất là, không một ai biết phu nhân xuất thân từ y môn nào, cho nên mọi người đều mặc định bà là tán tu.
Chỉ e chuyện này… không hề đơn giản như vậy.
Phối hợp với trị liệu của Lâm Táp Táp, Hạ Lan Lăng nhắm mắt, một lần nữa tiến vào trạng thái điều tức. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, thuật trị thương mà Lâm Táp Táp đang thi triển, tuyệt đối không phải loại mà tán tu có thể tự ngộ ra được, ngược lại càng giống như là…
Nghĩ đến tấm bản đồ do Lâm Phù Phong vẽ ra, Hạ Lan Lăng mơ hồ có dự cảm, chuyến đi Thần Nông cốc lần này, e là sẽ thú vị hơn hắn tưởng.
Chỉ là một thoáng lơi lỏng, cổ áo chợt bị người kéo ra, một mảng lớn da thịt lộ ra ngoài. Lâm Táp Táp ghé sát, chăm chú quan sát vết thương nơi ngực hắn: “Hình như đã khép lại thêm mấy phần rồi nha.”
Nói đoạn, nàng còn giơ tay sờ thử — nhưng nơi chạm tới lại chẳng phải là vết thương của Hạ Lan Lăng.
“……”
Hôm sau, trời vừa hửng sáng, Lâm Táp Táp đã tỉnh giấc.
Tối qua trước khi đi ngủ, nàng lại cùng Hạ Lan Lăng nghiên cứu kỹ tấm bản đồ một phen. Sau khi tiến vào trấn Lạc Gia, lộ tuyến trên bản đồ liền dừng lại, chỉ ghi một dòng chữ đơn độc nơi mảnh trắng: Vân Vụ Lâm, điểm cuối là Loan Nguyệt Nhai.
Nguyên văn viết: “Ba người ở trấn Lạc Gia dừng chân quá lâu, chỉ bởi tìm không ra tung tích của Vân Vụ Lâm. Sau nhiều lần dò hỏi, mãi đến mấy ngày sau mới biết nơi ấy đã chẳng còn mang tên cũ. Trăm năm sau, nơi ấy là cấm địa khiến dân trấn Lạc Gia ai ai cũng sợ hãi — Ngôi Sơn.”
Ngôi, nghĩa là sơn quỷ.
Không rõ từ bao giờ, kẻ nào tiến vào Ngôi Sơn đều không có ngày trở lại. Lâu dần, có lời đồn núi có quỷ, rừng sâu ăn thịt người. Trăm năm qua, chưa ai là ngoại lệ. Có kẻ say rượu từng nửa đêm đi qua, bảo nghe thấy nữ quỷ khóc nức nở, từ ấy chẳng ai dám đến gần Ngôi Sơn nữa.
Toàn là bịa đặt.
Nếu không phải đã đọc hết nguyên tác, Lâm Táp Táp nghe những lời này cũng muốn tin là thật. Kỳ thực trong Ngôi Sơn chẳng có quỷ gì cả, chỉ là mù sương độc khí dày đặc, cộng thêm trận pháp ẩn giấu. Phàm nhân chưa kịp đến gần khu vực có pháp trận đã bị sương độc g iết chết, kẻ xui xẻo gặp phải dã thú thì chết càng nhanh hơn.
Trong truyện, đám người Hạ Lan Lăng phải mất nửa tháng mới tìm ra chân tướng. Việc Lâm Táp Táp cần làm bây giờ là rút ngắn khoảng thời gian ấy.
Trời vừa tờ mờ sáng, Lâm Táp Táp liền rời khách đi3m, vờ như đi dò hỏi tung tích Vân Vụ Lâm, thực chất là thuê một thiếu niên gan lớn dẫn đường, đi trước đến Ngôi Sơn thám thính dò đường. Đợi gần tới giờ điểm tâm, nàng mới vừa ăn bánh ngọt vừa thong thả quay lại khách đi3m. Đại sảnh khi ấy chỉ có vài người lác đác, bên cửa sổ là ba người Lạc Thủy Vi, Phong Khởi và Hạ Lan Lăng đang dùng bữa sáng.
Trải qua một đêm ngồi lặng trước bàn, vành mắt Lạc Thủy Vi ẩn hiện quầng thâm, sắc mặt mệt mỏi, hiển nhiên không được nghỉ ngơi.
Nàng không chịu nằm nghỉ, Phong Khởi đành phải bầu bạn bên nàng đến tận sáng. Mới nãy thấy Hạ Lan Lăng từ tầng bốn đi xuống, sắc mặt hắn bỗng trầm xuống: “Sư huynh nếu không ngủ ở tầng ba, vì sao không nhường lại gian phòng đó cho bọn ta?”
Hạ Lan Lăng cũng có đôi phần bất ngờ, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Ta đã dặn dò bà chủ từ hôm qua rồi.”
“Nhưng bà chủ chỉ đưa bọn ta một thẻ phòng, chẳng hề nhắc còn phòng trống nào khác.” Nói đến đây, Phong Khởi như nghĩ ra điều gì, hít sâu một hơi, cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nghiến răng, chậm rãi gọi ra một cái tên.
“Lâm, Táp, Táp.” Nhất định là nàng ta giở trò quấy phá.
Hạ Lan Lăng cũng nghĩ tới, nhẹ xoay chén trà trong tay. Ngón tay thon dài bao lấy chén sứ men trắng, dưới ánh sáng sớm mai, trông vừa thanh nhã vừa dịu mắt. Trong khoảnh khắc cúi đầu ấy, hắn lại vô tình bỏ lỡ ánh mắt đầy tủi thân của Lạc Thủy Vi, chỉ nghe nàng khịt khịt mũi hỏi: “Sư muội vẫn còn ngủ sao?”
Hạ Lan Lăng thuận miệng đáp: “Vừa rạng sáng đã ra ngoài rồi.”
Vừa dứt lời, hắn mới nhận ra lời mình mang theo vài phần mờ ám. Phong Khởi không bỏ lỡ cơ hội, cười như đùa mà chẳng đùa: “Sư huynh đúng là tường tận như lòng bàn tay, chẳng lẽ cả đêm cũng không ngủ chăng?”