Lâm Táp Táp không biết nên dùng lời nào để diễn tả tâm trạng mình lúc này.
Từ chối chấp nhận số phận, đến lúc giành lại tự do mà lặng lẽ vùng vẫy trong hối hận, sau cùng lựa chọn buông xuôi thuận theo vận mệnh — bề ngoài tưởng như đơn giản nhẹ nhàng, nhưng trong đó là biết bao đêm nàng trằn trọc không ngủ, đau khổ giằng xé.
Ngay khi tưởng rằng những phiền muộn ấy sắp đi đến hồi kết, thì trước mắt nàng lại mở ra một con đường rộng lớn.
Trong mắt nàng, đại hôn bị hoãn trăm năm… cũng chẳng khác gì bị hủy bỏ.
Nên gọi là trớ trêu của tạo hóa chăng? Có lẽ là thiên đạo cũng không đành lòng, thay nàng dứt bỏ mối ràng buộc này.
Vì vậy, khi Hạ Lan Khai Tề quay sang hỏi ý kiến nàng, dưới ánh mắt dõi theo của Hạ Lan Lăng, Lâm Táp Táp lựa chọn — im lặng.
Tu chân giới vốn đã nhìn quen sinh tử, sự ngã xuống đột ngột của thân nhân, đôi khi cũng không thể ảnh hưởng đến những đại lễ trọng yếu. Ví như trong thoại bản từng ghi lại: cái chết của Lâm Táp Táp, cái chết theo của Lâm Phù Phong, nếu nàng nhớ không lầm thì Hạ Lan Hoài Huỳnh cũng là ngã xuống ngay trước đại hôn của Hạ Lan Lăng và Lạc Thủy Vi.
Thế nhưng những chuyện ấy, cũng chẳng từng ngăn trở hôn lễ của hai người kia.
Hạ Lan Hoài Huỳnh vốn là ngã xuống ngay trong đại hôn, lại thêm hôm nay tân khách tụ hội đông đủ, nghi lễ đã cử hành đến phân nửa, Hạ Lan Lăng còn từng lặng lẽ truyền cho nàng ám chỉ… Vậy nên nói, Lâm Táp Táp vốn có đủ quyền tiếp tục hoàn thành hôn lễ này.
Thế nhưng, nàng lại chẳng nói lời nào. Ánh sáng trong đôi mắt Hạ Lan Lăng theo đó cũng dần tối lại.
Hạ Lan Khai Tề thì nở nụ cười nhàn nhạt: “Đã như vậy, đại hôn này tạm thời hoãn lại đi. Bổn quân sẽ lập tức hạ chiếu, định lại ngày lành.”
Một hồi hí kịch rốt cuộc khép lại trong lặng lẽ.
Hai người rời khỏi chính điện, không ai mở lời trước.
Tựa như sợ bọn họ đổi ý, Hạ Lan Khai Tề lập tức hạ chiếu, trong chốn cung đình, từ thượng quan đến ti nữ đều đã biết chuyện đại hôn bị trì hoãn. Một buổi hôn lễ náo nhiệt trong chớp mắt hóa thành cảnh tượng lúng túng lạnh lẽo. Các cung nữ vội vàng tháo bỏ hỉ trướng hỉ đăng, thay luôn cả y phục tươi sáng.
Khi thấy hai người, các nàng trước hết cúi người hành lễ gọi một tiếng "Thiếu quân", đến lượt Lâm Táp Táp, lại dừng một chút rồi mới sửa miệng xưng "Lâm Thiếu Tông chủ". Một cung nữ gan lớn hơn chút, lúc hành lễ còn khẽ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, chẳng thấy biểu hiện oán trách hay thất vọng gì trên gương mặt nàng.
Nghĩ lại cũng thấy đáng tiếc.
Nhiều người trong cung đều có suy đoán riêng về việc hoãn đại hôn lần này, trong đó nhiều nhất chính là — Thanh Tề Đạo Quân bất mãn với việc Vân Ẩn Tông suy bại, nhìn không thuận mắt thân phận của Lâm Táp Táp, nhân cái cớ Thiên Ti Tử ngã xuống để phản đối hôn sự này. Nói là trăm năm sau mới tái cử hành đại lễ, nhưng trăm năm… há có phải chuyện thoáng qua trong một cái chớp mắt?
Trăm năm, đủ để đổi thay mọi sự trên thế gian.
Gần như tất cả mọi người đều cho rằng — hôn sự giữa Lâm Táp Táp và Hạ Lan Lăng, đến đây coi như chấm hết.
Hai người cứ thế bước đi, tới tận bên ngoài Y Lan cung.
Nơi này ngày thường vốn là nơi náo nhiệt bậc nhất hậu cung, nay vì đại hôn bị hủy, mọi người đều né tránh mà đi đường vòng, thành ra trở nên vắng vẻ thanh tĩnh.
Dưới bóng tùng, Lâm Táp Táp khẽ dừng bước, có chút chần chừ. Nàng ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Lăng, ngón tay siết nhẹ vạt áo, khẽ giọng nói: “Chuyện của cô cô… huynh… chớ quá bi thương.”
Nàng vốn không giỏi khuyên người, huống hồ là trong chuyện thế này, cảm thấy dù có nói điều chi cũng đều là lời sáo rỗng vô ích.
Hạ Lan Lăng đứng yên bên cạnh nàng, vẻ mặt lãnh đạm, không để lộ nửa điểm hỉ nộ. Nghe vậy, hắn chỉ khẽ cong môi: “Ta… sao lại không bi thương cho được?”
“Lâm Táp Táp.” Hắn rõ ràng mà gọi thẳng tên nàng, “Vì sao nàng lại hối hận?”
Hắn vẫn ngỡ rằng ám chỉ của mình trước cung môn đã là quá rõ ràng, chỉ cần nàng đủ kiên định, thì đại lễ hợp tịch kia sớm đã thành công viên mãn.
Lâm Táp Táp chẳng ngờ điều hắn để tâm lại là chuyện ấy, khẽ lắp bắp: “Nhưng… cô cô của huynh…”
“Cô cô của ta, nguyện vọng lớn nhất là được chứng kiến ta thành hôn. Dù bà có ngã xuống, cũng nhất định không mong thấy nàng vì bà mà từ bỏ đại lễ này.” Hạ Lan Lăng không thể để Lâm Táp Táp biết Hạ Lan Hoài Huỳnh giả tử, bởi việc này qu nguy hiểm.
Kế hoạch này vốn đã là bước đi mạo hiểm, dẫu Hạ Lan Khai Tề lúc này chưa nghi ngờ, sớm muộn cũng sẽ tra xét. Ít người biết, thì thêm phần bảo đảm. Huống chi, Hạ Lan Hoài Huỳnh có thật sự "giả tử" hay không, nếu Lâm Táp Táp có đủ quyết tâm, cũng không thể trở thành cái cớ trì hoãn đại hôn của họ.
Mà giờ đây, cái chết của Hạ Lan Hoài Huỳnh chẳng những trở thành cái cớ để Hạ Lan Khai Tề hủy hôn, cũng là cái cớ để Lâm Táp Táp trốn tránh và hối hận.
“Chung quy lại,” Hạ Lan Lăng khẽ nhắm mắt, khóe môi run nhẹ, “nàng… rốt cuộc vẫn không hề yêu ta.”
Dẫu có quay lại một lần nữa, dẫu hắn đã dốc lòng dốc sức, nhưng dường như, vẫn chẳng thể đổi lấy tấm chân tình từ nàng.
Mũi Lâm Táp Táp chợt nghẹn, có lẽ là bởi biến cố dồn dập khiến tâm trí chưa kịp hồi phục. Không rõ lấy từ đâu ra dũng khí, nàng bỗng thừa nhận:
“Đúng vậy… Ta không yêu huynh.”
Đã đến nước này, nàng nghĩ, chi bằng thẳng thắn cho rõ ràng, không cần giấu giếm nữa.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, từng lời từng chữ, như dùng dao cắt đứt toàn bộ dây tơ tình ái:
“Ta vẫn luôn lừa gạt huynh. Việc tiếp cận huynh là để chiếm được hảo cảm của huynh, bá đạo buộc huynh trong mắt chỉ có mình ta, cũng chỉ là để cản huynh và Lạc Thủy Vi kết thành đôi. Còn chuyện ta cố chấp giành lấy Tử Phần Đỉnh, miệng nói muốn gả cho huynh… tất cả, đều là tính toán, không hề có thật tâm.”
“Hạ Lan Lăng, ta… ta thật sự mỏi mệt rồi. Ta không muốn tiếp tục lừa dối huynh nữa.”
“Ngay từ khởi đầu, tình cảm giữa chúng ta vốn đã không chân thực. huynh đối với ta càng tốt, ta lại càng thấy hổ thẹn. Đôi khi ta sẽ nhớ lại từng câu nói dối đã thốt ra, trong lòng mơ hồ không rõ — thứ ta dành cho huynh là tình ý, hay chỉ là áy náy.”
“Ta từng nghĩ, có lẽ là ta thích huynh. Thậm chí ta đã nguyện vì thứ tình cảm ấy mà gả cho huynh...”
“Nhưng nay, tất cả đều kết thúc rồi.”
“Nhiệm vụ đã xong, Lạc Thủy Vi cũng không còn, hôn sự giữa đôi ta cũng tan biến, tất thảy dây dưa ràng buộc đều buông xuống, ta và huynh — đều được tự do.”
Lâm Táp Táp một hơi nói hết lời, tưởng rằng tảng đá đè trong lòng sẽ được buông xuống, ai ngờ lại càng thêm nghẹn ngào khó chịu, chính nàng cũng không rõ bản thân rốt cuộc bị sao.
Ánh mắt Hạ Lan Lăng nhìn nàng dần dần lạnh đi, song thần sắc vẫn ôn hoà như cũ, tựa như tất cả đều đã nằm trong dự liệu.
“Gì cũng không còn…” Hắn khẽ lặp lại, mắt cụp xuống, trong đáy mắt tựa hồ có chút ý cười nhàn nhạt, “Vậy… thứ gọi là tình ý của nàng với ta, cũng không còn nữa sao?”
Lâm Táp Táp thật lòng không dám khẳng định.
Nàng chưa từng yêu ai, không biết cái gọi là “thích” một người chân chính là cảm giác ra sao, đó cũng là nguyên do khiến nàng mâu thuẫn, giằng co bao ngày qua. Không muốn tiếp tục dối gạt, nàng chỉ có thể thành thực thừa nhận: “Ta… không biết.”
“Có lẽ là có… nhưng, không nhiều lắm.”
Những lời này tuy thẳng thắn, nhưng lại giống như từng mũi kim lạnh đâm vào lòng người nghe. Nàng không che giấu, mà nói ra hết thảy lời từ đáy lòng:
“Ta cho rằng thành thân là chuyện thiêng liêng trọng đại, một đời chỉ nên có một lần, ta không muốn cứ thế hồ đồ mà buông thả trôi qua, cũng không muốn huynh tiếp tục vì ta mà khổ tâm.”
“Có lẽ ta có thích huynh… nhưng thứ tình cảm ấy, chưa đủ để khiến ta cam tâm tình nguyện gả cho huynh.”
Nàng phải thừa nhận — nàng, thực sự sợ thành thân.
Năm xưa, nàng tuổi còn nhỏ, đối với hôn sự vốn hiểu biết không nhiều. Sau đó lại tận mắt chứng kiến quá khứ của phụ thân và mẫu thân mình. Khi còn trẻ, Lâm Phù Phong cũng từng thề nguyền rằng: “Kiếp này bất diệt tình thâm, trọn đời không rời nàng ấy.”
Thế nhưng kết cục đổi lại là điều chi?
Lâm Táp Táp luôn cho rằng mẫu thân nàng là người rất dũng cảm. Nếu không yêu sâu đậm, sao có thể từ bỏ Thần Nông cốc, cùng phụ thân nàng nên nghĩa phu thê? Phải là yêu đến cốt tủy, mới dám đặt cược tất cả cho một lời hứa hẹn, dẫu biết bản thân có thể sẽ chịu khổ vì yêu lầm, nàng vẫn nguyện đánh cược.
Thế nhưng, Lâm Táp Táp… nàng vẫn chưa đủ dũng khí.
Nàng chưa đủ thương yêu Hạ Lan Lăng đến mức nguyện ý cùng hắn kết tóc trăm năm, càng không thể chấp nhận hậu quả nếu chọn sai người. Cũng chính vì vậy, nàng mới không cam tâm bước vào hôn lễ.
Nàng từng liều lĩnh một lần, nhưng ông trời không để cuộc đại hôn hoàn thành. Nay có cơ hội chọn lại, nàng không thể không nắm lấy, như con chim đã chịu giam cầm nay quyết ý phá lồng mà bay.
“Hạ Lan Lăng, thật xin lỗi…” Lâm Táp Táp nhẹ giọng nói, không dám nhìn hắn, quay đầu sang bên tránh ánh mắt kia — câu ấy là lời duy nhất nàng còn có thể thốt ra.
Hạ Lan Lăng nhìn nàng, mắt lạnh như sương. Khóe môi hắn khẽ nhếch, ý cười mang theo mấy phần giễu cợt.
“Chỉ một câu xin lỗi, nàng định đổi lấy điều gì từ ta?”
“Nàng tưởng rằng... như vậy là xong sao?”
Hắn cười nhạt: “Lâm Táp Táp, bổn quân xưa nay chưa từng là kẻ rộng lượng.”
Từ chỗ hắn đứng mà nhìn, Lâm Táp Táp chính là lừa gạt hắn, lợi dụng chân tâm của hắn để đạt được mục đích, rồi giờ lại muốn một cước đá bay hắn ra khỏi cuộc đời nàng. Cái gọi là “lương tâm cuối cùng” của nàng, chẳng qua là nói rõ lý do vứt bỏ hắn — để hắn chết tâm cho rồi. Nhưng thứ lương tâm đến trễ ấy, lại quá mức tàn nhẫn.
Bảo hắn buông tay? Hắn… làm không được.
Lâm Táp Táp tuy có sợ hãi, nhưng đã hạ quyết tâm thốt lời, thì cũng chuẩn bị sẵn tâm thế gánh lấy hậu quả.
Nàng khẽ nhắm mắt, cắn răng, thấp giọng thốt: “Một người làm, một người gánh. Ta thừa nhận ta sai, nhưng ta… ta không hối hận. Huynh muốn trả thù thế nào cũng được, ta — chịu hết!”
Tốt một câu “không hối hận”.
Hạ Lan Lăng đáy mắt tối lại, thanh âm chậm rãi mà lạnh lẽo: “Thế nào cũng được sao?”
Lâm Táp Táp chợt cảm thấy bất an, ngẫm nghĩ rồi bổ sung một câu: “Chỉ cần… không lấy mạng ta.”
Nàng sống đến hôm nay, chính là vì muốn sống sót — cho nên mới bất chấp làm ra những chuyện ấy.
Hạ Lan Lăng khẽ bật cười. Nhưng tiếng cười này không hề dịu dàng như ngày trước, trái lại mang theo khí tức lạnh như băng tuyết giữa trời đông, phối với ánh mắt băng lãnh, khiến người ta không rét mà run.
“Ta muốn mạng nàng thì ích lợi gì? Giết nàng rồi, nàng có thể đem trái tim của ta trả lại cho ta sao?”
Lâm Táp Táp trong lòng biết bản thân có lỗi, chẳng dám phản bác.
Nàng thấy Hạ Lan Lăng từng bước tiến đến gần, cúi người đưa tay nâng cằm nàng lên, mắt rũ xuống nhìn lướt qua đôi môi mềm mịn, thanh âm không chút độ ấm: “Lẽ nào là vì ta đối với nàng quá dịu dàng, nên nàng mới cho rằng ta dễ bắt nạt như vậy?”
Lâm Táp Táp khẽ nuốt nước miếng, lí nhí đáp: “Ta… ta không hề nghĩ thế…”
Hạ Lan Lăng khẽ bật cười, đầu ngón tay cái chậm rãi lướt qua khóe môi nàng, như thể đang lau đi chút dư hương. Đúng lúc Lâm Táp Táp tưởng rằng hắn sẽ cúi đầu hôn mình, hắn lại nghiêng người, áp sát khuôn mặt, môi mỏng lướt qua gò má rồi dừng bên tai nàng, thanh âm như gió lạnh lướt qua đỉnh tuyết: “Ta tuyệt không tha cho nàng.”
Là sống, hay chết — hắn đều sẽ không buông tay.
Khi quay về, chân Lâm Táp Táp vẫn còn có chút nhũn ra.
Thấy nàng bình an trở lại, sắc mặt Sở Ưu mới dịu đi đôi phần. Dù đã nghe được đại khái từ miệng Lâm Phù Phong và Phú Quý, nàng vẫn không yên tâm, kéo tay Táp Táp kiểm tra một lượt: “May mà người không bị thương…”
Tiểu Phú Quý cũng lắc lư cái đầu to bước lại cọ vào người nàng, đắc ý hỏi: “Vừa rồi ta có phải rất lợi hại không?”
Lâm Táp Táp xoa đầu nó, giọng nhạt nhòa: “Ừ, lợi hại, rất lợi hại.”
Ánh mắt nàng đảo qua hành lý đã được thu xếp trong phòng, không khỏi nghi hoặc:
“Hải Nạp Đại thí mới qua nửa, sao lại vội vàng thu dọn hành trang?”
Sở Ưu nhìn nàng một cái, xác định nàng đã bình tĩnh lại, mới nhẹ giọng đáp: “Đại hội tông môn đã kết thúc. Nay Vân Ẩn tông ta rớt hạng thảm hại, các vị trưởng lão thương nghị xong, quyết định không thu thêm đệ tử nữa.”
Vốn dĩ, bọn họ lưu lại nơi này là để chờ đại hôn của nàng và Hạ Lan Lăng. Nay hôn lễ tan vỡ, lưu lại cũng không còn ý nghĩa. Lâm Phù Phong liền hạ quyết, sáng mai sẽ khởi hành hồi tông.
“Táp Táp,” Sở Ưu hơi do dự, cuối cùng vẫn hỏi, “Người còn muốn ở lại không?”
Lâm Táp Táp hé môi, lại không biết nên nói gì.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, mọi việc đều đã thay đổi — không chỉ đại hôn bị hủy, mà ngay cả quan hệ giữa nàng và Hạ Lan Lăng cũng rơi vào ngõ cụt. Giống như Sở Ưu nói, nàng quả thực… chẳng còn lý do gì để ở lại nữa.
Chỉ là, huyết hải thâm cừu giữa nàng và Hạ Lan Lăng — chưa thể kết thúc.
【Lâm Táp Táp, ta tuyệt không tha cho nàng。】
Nghĩ đến lời lạnh như băng hắn nói trước khi chia tay, Lâm Táp Táp hiểu rõ — giữa hai người, sẽ chẳng có cái gọi là “hòa giải”.
Hắn sẽ lấy gì báo thù nàng đây?
Đêm khuya, Lâm Táp Táp trằn trọc khó ngủ, nằm bò bên án thư thở dài não ruột.
Làm chuyện xấu khi đó thì khoái trá, giờ bị người truy đòi quả báo, chẳng khác gì lửa thiêu thân xác. Lúc này trong đầu nàng toàn những ý nghĩ rối bời — chốc lát tưởng tượng Hạ Lan Lăng bóp cổ nàng, mặt lạnh buông lời: “Ta hận ngươi!” — lại chốc lát thấy hắn vung kiếm đâm xuyên nàng thành huyết động, lạnh lùng tuyên cáo: “Đời này kiếp này, ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!”
Bị chính mình hù dọa, Lâm Táp Táp toàn thân lạnh buốt.
Nàng biết, giờ phút này, thượng sách là lập tức đào tẩu, chạy càng xa càng tốt, để Hạ Lan Lăng vĩnh viễn không tìm ra. Thế nhưng nếu vậy, món nợ nàng nợ hắn, sẽ như gông xiềng vĩnh viễn treo trên người, khiến nàng cả đời này dù có đi đến chân trời góc bể cũng chẳng thể an lòng.
Huống chi — chuyện xấu đã làm, lại không dám thừa nhận, thì sao xứng đáng làm kẻ phản diện xuất chúng?
Lâm Táp Táp hít sâu một hơi, hạ quyết tâm: nàng phải cùng Hạ Lan Lăng nói rõ ràng thêm lần nữa.
“Lăng ca ca, huynh ở đó không?” Nàng cầm lấy chiếc chuông, nhẹ nhàng lắc mấy tiếng.
Đầu bên kia lặng ngắt như tờ, ngay cả Lâm Táp Táp cũng không tự giác nín thở. Qua hồi lâu, mới nghe thấy thanh âm lạnh nhạt vang lên: “Có việc gì?”
“….” Bị sự xa cách của hắn làm cho đóng băng, nàng nhất thời không quen, bối rối bấm bấm đầu ngón tay, cúi đầu lẩm bẩm: “Ngày mai ta sẽ rời đi, chúng ta… gặp mặt lần cuối được không?”
Tình, thù — cũng nên có một lời kết.
Hạ Lan Lăng bên kia hơi ngưng lại: “Rời đi? Nàng định đi đâu?”
Lâm Táp Táp đáp: “Phụ thân muốn dẫn bọn ta hồi tông.”
Trong chiếc chuông truyền đến tiếng cười khe khẽ, chẳng rõ có phải nàng nghe lầm hay chăng. Sau tiếng thở nhè nhẹ, Hạ Lan Lăng mới từ tốn mở miệng:
“Được thôi.”
“Vậy, gặp nhau lần cuối đi.”