Lạc Thủy Vi đã chết.
Chết dưới tay Hạ Lan Lăng và Phong Khởi.
Từ sau khi rời khỏi Bách Mộ Quật, nàng luôn thu mình, rất ít khi lộ diện. Không phải nàng không muốn xuất hiện, mà vì địa vị hiện giờ của nàng quá mức thấp hèn, Lạc Thanh Linh đã nhiều lần dặn dò nàng phải hành sự cẩn trọng, không được gây rắc rối, phải luôn cúi đầu chịu đựng.
Lạc Thanh Linh còn hứa rằng, chỉ cần nàng im lặng đợi chờ, những gì nàng mong muốn cuối cùng sẽ trở thành sự thật. Rồi sẽ có một ngày, Hạ Lan Lăng phải tự mình cúi đầu trước mặt các nàng.
Lạc Thủy Vi đã tin.
Chính vì tin vào lời mẫu thân, nàng đã nén nhịn, ẩn nhẫn chờ đợi trong Chiêu Thánh Cung, chờ đợi mãi, để rồi cuối cùng nhìn thấy Hạ Lan Lăng dẫn theo Lâm Táp Táp, mang thân phận Thiếu Quân, chính thức nhập cung.
Nàng vẫn kiên nhẫn đợi. Nhưng đổi lại, nàng nhận được tin Đạo Quân đã chính thức ban hôn cho Hạ Lan Lăng.
Hạ Lan Lăng sẽ thành thân với Lâm Táp Táp.
Trong mắt hắn... rốt cuộc cũng không còn hình bóng nàng nữa.
Lạc Thủy Vi không thể chịu đựng được nữa. Nàng cuối cùng đã chủ động đi tìm Hạ Lan Lăng, nhưng lần này, nàng lại bị ngăn cản, thậm chí không thể gặp được hắn.
Nàng không hiểu, thật sự không thể hiểu nổi.
Tại sao người từng ôn tồn gọi nàng là "sư muội", từng dịu dàng che chở nàng, nay lại có thể tuyệt tình đến mức ngay cả một cái nhìn cũng không muốn dành cho nàng?
Chẳng lẽ... tất cả dịu dàng, cưng chiều trước kia... đều là giả sao?
Nàng, trong mắt hắn, rốt cuộc là gì đây?!
Cho dù Hạ Lan Lăng không chịu gặp nàng, Lạc Thủy Vi vẫn không chịu từ bỏ. Ngày ngày, nàng đều đến tìm Hạ Lan Lăng, tha thiết cầu xin chỉ để được gặp hắn một lần. Nàng tin rằng, chỉ cần mình kiên trì đủ lâu, nhất định sẽ làm cảm động được hắn.
Công không phụ lòng người.
Hôm ấy, nàng cuối cùng cũng gặp được Hạ Lan Lăng ở cửa điện.
"Lăng sư huynh!" Lạc Thủy Vi vui mừng gọi, vội vàng đuổi theo hắn tới tận bờ hồ. Hạ Lan Lăng chậm rãi dừng bước, lạnh nhạt liếc nàng một cái, "Có chuyện gì?"
"Ta... ta chỉ muốn gặp huynh, Thủy Vi thật sự rất nhớ huynh..." Lạc Thủy Vi kích động đến run rẩy, rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, vậy mà khi đối diện với đôi mắt trầm lạnh ấy, nàng lại chẳng thốt nên lời.
Nàng còn chưa kịp tiến lên một bước, một luồng sát khí sắc bén đột ngột bùng phát, ngay lập tức bị Hạ Lan Lăng giơ tay ngăn lại.
Từ phía sau cây, một thiếu niên áo đen bước ra, thân mang sát khí. Hạ Lan Lăng hơi nheo mắt, lạnh lùng mở miệng: "Quả nhiên ngươi ở đây."
Phong Khởi che giấu ma khí nơi người, đôi mắt yêu dị ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt. Hắn nghe vậy thì nhếch môi cười: "Chưa kịp gặp được Táp Táp, đã chạm mặt ngươi rồi... xem ra đây chính là duyên phận ông trời an bài."
Hạ Lan Lăng ngước mắt nhìn hắn, khoé môi cũng nhếch lên nụ cười lạnh: "Thực sự có duyên."
Phong Khởi rốt cuộc cũng đoạt được Ma Tôn chi vị trước ngày đại hôn. Lần này hắn đến, mục đích chỉ có một — giết Hạ Lan Lăng, đưa Lâm Táp Táp rời khỏi nơi này.
Còn Hạ Lan Lăng, trong lòng hắn đã sớm ôm hận với Phong Khởi, chỉ vì Táp Táp mà tạm thời nén lại. Giờ đây không còn ai cản trở, hắn cũng không cần nhẫn nhịn thêm nữa.
Không ai biết rõ hai người bọn họ bắt đầu ra tay từ lúc nào, cũng không rõ vì lý do gì lại đánh nhau. Khi bọn họ giao đấu kịch liệt trên mặt hồ, mọi người chỉ thấy Lạc Thủy Vi cuống quýt đứng trên bờ, dáng vẻ đầy sốt ruột.
Kẻ không rõ nội tình còn tưởng Phong Khởi tới vì Lạc Thủy Vi, vội vàng khuyên bảo:
"Ngươi mau can ngăn đi! Nếu để Đạo Quân biết được, cả hai sẽ gặp họa mất!"
"Đúng vậy! Đây là Chiêu Thánh Cung, không phải nơi ngươi có thể tùy tiện gây sự. Một khi bị truy cứu, e rằng không ai thoát được."
Thực ra, chính Lạc Thủy Vi cũng không rõ nguyên nhân trận chiến này là gì.
Chỉ mơ hồ cảm thấy... hẳn là có liên quan tới Lâm Táp Táp.
Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua trong đầu nàng, lập tức bị chính nàng phủ nhận. Nàng nhớ tới sự dịu dàng mà Phong Khởi từng dành cho mình, tin tưởng chắc chắn rằng lần này hắn đến là vì mình, tuyệt đối không thể là vì Lâm Táp Táp!
Tự thôi miên bản thân như vậy, Lạc Thủy Vi lấy lại vài phần tự tin, vội vã chạy tới mép hồ, vừa chạy vừa hô:
"Lăng sư huynh! A Khởi! Đừng đánh nữa!"
"Ngừng tay mau!"
Hai người trên hồ tựa như hoàn toàn không nghe thấy tiếng nàng, khiến Lạc Thủy Vi cảm thấy vô cùng bối rối và xấu hổ.
Lúc này, Lâm Văn Ngạn — người rõ ràng nhất về những ân oán giữa bọn họ — thấp giọng hỏi đồng môn bên cạnh: "Táp Táp đâu? Mau gọi nàng tới!"
Bởi lúc này, chỉ có nàng mới có thể ngăn được hai người kia.
Lâm Văn Ngạn tự cho rằng giọng mình không lớn, nhưng chẳng hiểu sao, vừa thốt ra hai chữ "Táp Táp", hắn liền cảm giác được — hai người đang giao đấu trên hồ bỗng đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn.
Lạc Thủy Vi thấy hai người dường như có ý dừng tay, tưởng rằng lời mình đã có tác dụng, vội tiến thêm hai bước về phía bờ hồ, dịu dàng khuyên nhủ: "Lăng sư huynh..."
Thực ra, hai người kia căn bản không để ý tới nàng.
Khi nghe thấy có người nhắc tới Táp Táp, Hạ Lan Lăng tránh khỏi công kích của Phong Khởi, thân hình như chim yến nhẹ nhàng lui về phía sau, tay áo trắng như sương bay lượn trong gió, mấy sợi tóc lòa xòa bên gò má lạnh lùng.
Phong Khởi cũng lui lại hai bước, chân dẫm lên mặt nước khiến từng đợt sóng lớn khuấy động. Hắn cười tà: "Ngươi đoán xem, Táp Táp sẽ đứng về phía ta hay ngươi?"
Hạ Lan Lăng khẽ run lông mi, khóe môi nở nụ cười lạnh nhạt: "Ngươi e rằng sẽ không kịp thấy kết quả đâu."
"Phải, bởi vì nếu ngươi chết, nàng sẽ là của ta." Phong Khởi cũng trả lại cho hắn một nụ cười hiểm độc.
Ánh mắt hai người giao nhau, trong khoảnh khắc, sát khí ngút trời như hóa thành thực thể, cuộn trào mãnh liệt. Cả hai đều muốn trong một chiêu kết liễu đối phương.
— Soạt! —
Kim quang rực rỡ bùng lên, thế cục giằng co.
Trong một mảnh trắng xóa mờ mịt, đột nhiên vang lên tiếng hét kinh hoảng:
"Á... Có người chết rồi!"
— Đinh! —
— Đinh! —
— Đinh đinh...! —
Tiếng chuông ngân vang trong gió, trong trẻo mà lạnh lẽo, như một khúc ngân nga thê lương văng vẳng bên tai. Cứ từng hồi, từng hồi không ngừng vang lên, khiến hai kẻ đang giao đấu đều cảm thấy nhức đầu choáng váng.
Hạ Lan Lăng cúi đầu. Phong Khởi chau mày tìm kiếm nguồn âm thanh.
Chỉ thấy giữa không trung, một chuỗi chuông nhỏ xinh đẹp đang rung động trong vô hình, ánh lên quầng sáng nhàn nhạt, rồi đột nhiên, như có một bàn tay vô hình gỡ bỏ, "phạch" một tiếng rơi thẳng xuống lòng hồ.
Cùng lúc ấy, bọn họ lại nghe thấy ai đó hô lớn:
"Đó... đó chẳng phải Lâm Táp Táp sao?!"
"......"
Lâm Táp Táp, cả người cứng đờ tại chỗ.
Nàng vẫn chưa thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt.
Tình tiết tử vong đến quá đột ngột, có phần khó tin, trong lúc nàng chưa kịp chuẩn bị gì, lại cứ thế mơ mơ hồ hồ vượt qua được? Hơn nữa, lần tái diễn theo nguyên tác này, người chết lại biến thành Lạc Thủy Vi?
Còn nữa... nhiệm vụ kết thúc là có ý gì? Tại sao nữ chính nguyên bản chết rồi thì nhiệm vụ cũng chấm dứt?
Thư linh đã biến mất, nhiệm vụ cũng kết thúc, lẽ nào... điều này có nghĩa là nàng đã tự do, không còn bị cốt truyện ràng buộc nữa?
Quá nhiều nghi vấn quẩn quanh trong đầu, khiến Lâm Táp Táp ngây ngẩn nhìn chằm chằm vào chiếc chuông rơi trên đất hồi lâu, bàn tay run rẩy vươn ra, chậm rãi nhặt nó lên. Tiếng leng keng khẽ vang lên, chiếc chuông bên hông nàng cũng theo đó mà khẽ rung động.
"Tiểu thư, người sao vậy?"
"Người mau nói gì đi, đừng dọa Sở Ưu mà..." Sở Ưu lo lắng đỡ lấy nàng, bị vẻ mặt hồn bay phách lạc của nàng dọa cho sợ hãi.
Do cái chết đột ngột của Lạc Thủy Vi, xung quanh đã tụ tập một đám đông tu sĩ, tình cảnh trông chẳng khác nào lúc Lâm Táp Táp chết trong sách. Đám người này vẫn không ai dám tiến lên kiểm tra, chỉ đứng chen chúc một chỗ, ríu ra ríu rít bàn tán:
"Chuyện gì vậy, cô nương này là ai, sao tự dưng lại chết rồi?"
"Nghe nói nàng ta tên Lạc Thủy Vi, trước đây là đệ tử của Vân Ẩn Tông, nhưng tâm tính ác độc, phẩm hạnh không ra gì, bị Lâm Táp Táp đuổi ra khỏi tông môn..."
"Ài, nhìn nàng ta cũng chỉ là phế linh căn, không có chút tu vi nào bảo vệ, chết thảm thế này cũng chẳng ai cứu nổi, nhìn mà thấy tội nghiệp."
"Tội nghiệp cái rắm, ta tận mắt thấy rồi, lúc Thiếu quân và Phong Khởi giao đấu, nàng ta cứ cố tình chen vào, không biết tự lượng sức mình, chết cũng đáng đời thôi. Ta còn nghe nói nàng ta làm không ít chuyện xấu nữa đấy."
"Nàng ta làm chuyện xấu gì, ngươi kể ra xem nào? Người ta chết rồi, thi thể còn chưa lạnh, mà ngươi đã nói ra những lời này, tự thấy mình còn xứng làm tu sĩ không? Thật ghê tởm!"
"Ngươi nói cái gì? Có giỏi thì lặp lại lần nữa coi!"
Đám người tranh cãi mỗi lúc một gay gắt, suýt chút nữa đã động thủ. Đúng lúc ấy, có người hô lớn: "Đừng cãi nữa, Lăng Dương Thiếu quân tới rồi!"
Lông mi của Lâm Táp Táp khẽ động hai cái, nàng ngẩng đầu lên, đám đông đang tụ tập liền tự động tách ra thành một lối đi, để mặc cho Hạ Lan Lăng bước nhanh về phía nàng.
Thấy được Lâm Táp Táp, vẻ căng thẳng nơi đáy mắt Hạ Lan Lăng mới hơi buông lỏng. Hắn không thèm để ý ánh mắt mọi người, trực tiếp quỳ một gối xuống, ôm nàng thật chặt vào lòng, vòng tay siết chặt, thấp giọng lặp đi lặp lại: "Doạ chết ta rồi..."
Câu này, đời hắn chưa từng nói ra bao giờ, cũng không nghĩ rằng mình sẽ có ngày phải thốt lên.
Bởi ngay khoảnh khắc chiếc chuông nhỏ rơi xuống hồ, trước mắt hắn bỗng nhiên hiện ra một màn đầy máu tanh: Lâm Táp Táp bị linh lực xuyên thủng thân thể, bay lên không trung rồi rơi mạnh xuống đất, tựa như một con bướm gãy cánh, đẹp đẽ mà tuyệt vọng.
Nàng chết quá mức bi thảm, khiến tim hắn đau nhói không thở nổi, thần hồn đều run rẩy theo.
May thay — tất cả đều là giả.
Hạ Lan Lăng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sắc mặt vẫn trắng bệch, chưa thể khôi phục máu huyết. Khi ấy, hắn đã thực sự tưởng rằng Lâm Táp Táp xảy ra chuyện.
Giờ đây, ôm được người vào lòng, hắn mới cảm nhận được sự thật rõ ràng — cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng, cảm nhận được nàng còn run rẩy. Bàn tay hắn từ sau đầu nàng trượt xuống, ôm chặt lấy eo nàng, ghì sát nàng vào ngực, tham lam lắng nghe từng nhịp thở yếu ớt.
Lúc này, trạng thái của Lâm Táp Táp cũng chẳng khá hơn. Từ bàng hoàng mờ mịt lúc đầu, tới ngơ ngác không dám tin, mãi đến khi được Hạ Lan Lăng ôm chặt, nàng mới thực sự cảm nhận được — nàng còn sống, nàng đã thật sự sống sót.
Mọi chuyện... cuối cùng đã chấm dứt.
Nàng đã không còn bị ràng buộc nữa, không còn nỗi đe doạ cái chết rình rập nữa.
Từ nay về sau, nàng không cần phải miễn cưỡng thuận theo cốt truyện, có thể tự do làm những gì mình muốn, sống cuộc đời của chính mình.
"Doạ, doạ chết ta rồi..." Lâm Táp Táp run rẩy túm lấy vạt áo hắn, vùi mặt vào ngực hắn nức nở khe khẽ, cả người còn đang run lên từng hồi.
Vừa là vì sợ hãi, cũng vừa vì kích động.
Hà Lan Lăng lại nhẹ nhàng vuốt ve mái đầu nàng để trấn an, chợt ngửi thấy mùi máu tươi. Hắn cúi đầu, khẽ lau vết bẩn trên khuôn mặt nàng, thấp giọng hỏi: "Nàng bị thương rồi?"
"Không phải ta..." Lâm Táp Táp khịt khịt mũi, cuối cùng mới dời ánh mắt, nhìn về phía thi thể be bét máu thịt không xa: "Là máu của nàng ấy."
Lạc Thủy Vi chết thảm hơn Lâm Táp Táp trong lời thoại gấp bội. Nàng ta vẫn thích mặc đồ trắng, nhưng giờ đây cả bộ y phục đã nhuốm đẫm máu tươi. Tóc tai tán loạn, khuôn mặt lấm lem máu bẩn, miệng hé mở, mắt trợn trừng to đầy vẻ oán độc không cam lòng — thoạt nhìn vô cùng dữ tợn và thê lương.
Nàng ta thực sự không cam tâm. Dù là ai, chết khuất nhục như vậy cũng khó lòng chấp nhận.
Máu tươi loang đầy mặt đất, do rơi từ quá cao nên thi thể cũng vặn vẹo biến dạng. Hạ Lan Lăng không giống như trong kịch bản, nhào tới ôm lấy Lạc Thủy Vi; chờ Thánh Sứ tuần tra nghe tin chạy tới, hắn lập tức đem toàn bộ chuyện này giao cho bọn họ xử lý.
"Vậy thi thể này..." Thánh Sứ lộ ra vẻ khó xử, ngập ngừng hỏi.
Hạ Lan Lăng bế Lâm Táp Táp lên ngang người, chỉ hơi khựng lại một chút rồi liền trấn tĩnh, lạnh giọng ra lệnh: "Thiêu đi."
Cái chết của Lạc Thủy Vi đối với hắn không hề có chút ảnh hưởng nào, đối với toàn bộ Chiêu Thánh Cung cũng vậy. Hắn càng chẳng cần phải giải thích với bất kỳ ai.
Đi được hai bước, hắn như sực nhớ ra điều gì, nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống phía sau một gốc cây không xa: "Đệ tử Vân Ẩn Tông — Phong Khởi đã phản bội sư môn, đầu nhập vào giới yêu ma. Hiện tại hắn còn lẩn trốn trong Chiêu Thánh Cung, bản quân ra lệnh: toàn thành truy nã, bắt được thì lập tức xử tử."
Trong bóng tối, Phong Khởi lạnh lùng đối mặt với ánh mắt của Hạ Lan Lăng, sau khi xác nhận Lâm Táp Táp bình an vô sự, hắn mới quay người lặng lẽ rời đi.
"......"
Hạ Lan Lăng ôm thẳng Lâm Táp Táp trở về tẩm cung của mình.
Đặt nàng nằm xuống giường, hắn lấy một chiếc khăn sạch thấm nước, dịu dàng lau sạch khuôn mặt nàng. Lau mặt xong lại cẩn thận lau tay, tới khi nắm lấy cổ tay nàng, hắn mới phát hiện nàng vẫn luôn nắm chặt trong tay một chiếc chuông nhỏ — chính là Hạ Lan Linh đã rơi xuống hồ lúc trước, còn chưa kịp vớt lên.
Hạ Lan Lăng khựng lại, từng ngón tay một nhẹ nhàng gỡ bàn tay nhỏ bé của nàng ra, rồi ngồi xổm xuống trước mặt nàng, thấp giọng hỏi: "Sao vật này lại ở chỗ nàng?"
Hắn rất chắc chắn — chiếc chuông kia rõ ràng đã rơi xuống hồ.
Lâm Táp Táp cũng không nói rõ nổi, càng không biết bên hồ đã xảy ra chuyện gì. Nàng chỉ có thể thành thật đáp: "Ta cũng không biết... lúc ta ngã xuống, nó cứ thế xuất hiện ngay trước mặt ta."
"Xuất hiện... từ hư không?" Lông mi dài của Hạ Lan Lăng khẽ run.
"Ừm..." Đầu óc Lâm Táp Táp vẫn còn hơi hỗn loạn, ngơ ngác nhìn hắn, lí nhí hỏi lại: "Sao vậy?"
Hạ Lan Lăng nhìn nàng chăm chú, khóe môi cong lên cười nhàn nhạt: "Không sao."
Hắn trông như rất ôn hòa tự nhiên, thế nhưng Lâm Táp Táp lại bất giác cảm thấy bất an trong lòng. Nàng vô thức siết chặt tay, lập tức nắm chặt chiếc chuông vào lòng bàn tay mình.
Động tác này khiến Hạ Lan Lăng khựng lại trong giây lát. Hắn ngẩng đầu, nhìn nàng một cái rồi lại khẽ cười: "Sao lại không đưa cho ta?"
"Nghe lời nào, thả tay ra nào."
Lâm Táp Táp mấp máy môi, khi Hạ Lan Lăng lại định gỡ tay nàng ra, nàng cúi đầu nhìn chiếc chuông trong tay, cuối cùng vẫn không tìm được lý do gì để giữ lại, đành chậm rãi buông lỏng ngón tay…
Có lẽ vì tinh thần quá mệt mỏi và sợ hãi, chẳng bao lâu sau, nàng đã thiếp đi trên giường của Hạ Lan Lăng.
Nhiệm vụ đã kết thúc, câu chuyện cũng đến hồi kết, nàng không còn mơ thấy những đoạn truyện trong sách nữa, cũng không mộng mị những giấc mơ kỳ quái. Nàng cứ thế ngủ một giấc sâu không mộng mị, đến khi tỉnh lại, trời đã tối đen, trong căn phòng trống trải chỉ còn lại một mình nàng.
Trong lúc Lâm Táp Táp ngủ say, Hạ Lan Lăng đã cẩn thận lau sạch vết máu dính trên chiếc chuông, dùng ngón tay treo nó lên, chăm chú ngắm nghía. Chiếc chuông vẫn là chiếc chuông ấy, bên trên còn vương hơi thở của hắn và Lâm Táp Táp.
Chính xác là chiếc chuông hắn đã đánh rơi xuống hồ, không phải đồ giả, cũng chẳng có chút bất thường nào.
Chỉ là — chiếc chuông đã rơi xuống hồ, sao lại có thể vô duyên vô cớ xuất hiện trước mặt Lâm Táp Táp?
Rốt cuộc là hồ nước có vấn đề, hay nơi nào đó đã xảy ra sai sót? Nghĩ đến âm thanh kỳ dị của chuông mà hắn nghe thấy ngay trước khi chuông rơi, sắc mặt Hạ Lan Lăng dần trầm xuống. Hắn giơ tay, đưa thần thức thâm nhập vào bên trong chiếc chuông.
— Đinh——
Chuông vẫn bất động, nhưng bên tai hắn lại vang lên tiếng chuông ngân trong trẻo, du dương đến lạ thường.
Hạ Lan Lăng khẽ khép mắt, chỉ chớp mắt, trong đầu hắn liền tràn ngập một đoạn hình ảnh xa lạ nhưng lại vô cùng quen thuộc:
Là Lâm Táp Táp — Nàng mặc một bộ váy đỏ rực rỡ, tay cầm một cây roi dài, đứng bên bờ hồ, cười xấu xa nhìn hắn và Phong Khởi đang giao chiến: "Đừng đánh nữa, đánh thế này thì không chết được đâu!"
"...Chỉ cần hai người còn sống, nàng ấy mãi mãi sẽ không chọn ai để gả."
Nói cách khác, chỉ cần một người chết, người còn lại liền có thể chiếm trọn nàng.
— Đúng là một tiểu cô nương ác độc, nhưng lại rất chuẩn xác mà nhìn thấu lòng người.