"Ta tự đi được." Lâm Táp Táp không muốn bị hắn bế.
Phong Khởi siết chặt tay ôm nàng, đường nét cằm lạnh lùng, giọng điệu quyết tuyệt: "Không kịp nữa, nếu để người của Câu Tương đuổi kịp, các ngươi đều đừng mong rời khỏi đây."
Hắn sải những bước rất dài, ôm Lâm Táp Táp gần như là chạy trốn. Với tốc độ này, một người bị thương như nàng quả thực không thể tự mình theo kịp. Cảm nhận được sự căng cứng của cơ thể hắn, Lâm Táp Táp không giãy dụa nữa, chỉ khẽ thở dài, tựa đầu vào vai hắn: "Ngươi nói Câu Tương đã biết sự tồn tại của ta, vậy ngươi thả ta đi lúc này, còn bản thân thì tính thế nào?"
Phong Khởi khẽ cong khóe môi, "Chẳng qua là bị hắn đánh một trận thôi, ta chịu được."
So với việc để Lâm Táp Táp rơi vào tay Câu Tương rồi trở thành nhược điểm của hắn, thì chịu chút đòn này vẫn tốt hơn. Bằng không, hắn sẽ bị khống chế càng thêm thảm hại.
"Hắn thường xuyên đánh ngươi sao?"
Phong Khởi cúi mắt nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm khẽ lóe lên, môi khẽ mở: "Đến lúc này mà nàng còn quan tâm tới ta, ta thật vui mừng."
Lâm Táp Táp chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, nghe hắn nói thế thì đương nhiên không chịu thừa nhận, "Ngươi đừng tự dát vàng lên mặt mình, ngươi hại ta thảm thế, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, ai thèm quan tâm ngươi."
Phong Khởi biết nàng sĩ diện, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: "Mối thù này nàng cứ nhớ lấy, lần sau chúng ta gặp lại, dù nàng có đánh ta thế nào, ta cũng sẽ không hoàn thủ."
"Đó là ngươi tự nói đó nha."
"Ừ, ta nói."
Ma cung vô cùng rộng lớn, thị vệ canh gác dày đặc, trong này mà dám ngự kiếm phi hành chẳng khác nào tìm chết. Phong Khởi hiện tại địa vị thấp kém, chỉ có thể ôm Lâm Táp Táp men theo những lối nhỏ hẻo lánh, ít người tuần tra mà chạy trốn.
Chạy một mạch, cuối cùng hai người cũng tới được biên giới của ma cung. Lâm Táp Táp ngó quanh bốn phía, vừa định hỏi hắn xem Hạ Lan Lăng đâu, thì một thanh trường kiếm bất ngờ xuyên tới từ phía sau. Phong Khởi nghiêng người né tránh, vạt áo tung bay.
"Lăng ca ca!" Lâm Táp Táp quay đầu, thấy Hạ Lan Lăng đang đứng giữa bụi cây, bên cạnh còn có Đại Phú Quý to bằng nửa người.
Sắc mặt Hạ Lan Lăng lạnh như sương tuyết, ánh mắt thâm trầm quét qua hai người họ, hàng mi dài khẽ nheo lại: "Buông nàng ra."
Phong Khởi không những không buông, còn ôm chặt hơn: "Nếu ta không buông thì sao?"
Nếu không có Hạ Lan Lăng, Lâm Táp Táp sớm đã thuộc về hắn. Làm sao Phong Khởi có thể không hận?
Tương tự, Hạ Lan Lăng đối với hắn cũng chẳng còn chút tình đồng môn nào, tay siết chặt chuôi kiếm Mẫn Thiên , ngón tay khẽ đảo ra một đóa kiếm hoa, giọng nhàn nhạt: "Phản tiên nhập ma, cướp đoạt thiếu phi, Phong Khởi, ngươi cho rằng hôm nay còn có thể sống sao?"
Dù giờ Phong Khởi có thả Lâm Táp Táp ra, Hạ Lan Lăng cũng tuyệt đối sẽ không tha mạng cho hắn.
Phong Khởi cũng không thể kiềm chế sát ý, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hạ Lan Lăng: "Các ngươi còn chưa thành thân, nàng tính là cái gì thiếu phi của ngươi?"
"Hạ Lan Lăng, đừng lấy cái bộ dạng cao cao tại thượng đó ra phán xét ta. Ngươi nghĩ ngươi sạch sẽ hơn ta chắc?"
Cả hai đều là hạng người giảo hoạt, đều chỉ biết lợi mình, chưa từng muốn xen vào chuyện của nhau. Dù sớm đã nhìn ra đối phương có vấn đề, cũng chẳng ai rảnh rỗi mà tự gây thêm phiền toái. Cho đến khi Lâm Táp Táp xuất hiện.
Thấy hai người sắp động thủ, Lâm Táp Táp cảm nhận được sát khí cuồn cuộn, sợ đến tê cả da đầu. Bị ảnh hưởng từ những câu chuyện trong thoại bản, nàng thực sự rất sợ hai người đánh nhau ngay trước mặt mình, vội vàng lên tiếng dập lửa: "A Khởi, đừng náo loạn nữa."
Sau đó nàng lại gắng gượng nặn ra một nụ cười với Hạ Lan Lăng: "Ca ca hiểu lầm rồi, A Khởi biết huynh tới là để đưa ta ra ngoài, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi. Chúng ta lấy hòa vi quý, tuyệt đối đừng đánh nhau."
Ánh mắt Hạ Lan Lăng rơi lên người nàng, đôi mắt đen thăm thẳm khó đoán tâm tình:
"Hắn bắt nàng vào ma cung cũng là hiểu lầm sao?"
"..."
Lâm Táp Táp mở miệng mà chẳng biết phải đáp thế nào.
Chuyện này đúng thật không phải hiểu lầm, nàng cũng chẳng thể nào thay Phong Khởi chối cãi được.
Giờ đã tới biên giới, chỉ cần rời khỏi yêu ma giới là có thể an toàn, chuyện cấp bách nhất lúc này là phải rời đi. Nàng vỗ nhẹ tay Phong Khởi ra hiệu thả mình xuống, Phong Khởi lại cố chấp không buông, khiến Lâm Táp Táp bực bội: "Ngươi muốn đổi ý sao?"
Nếu cứ tiếp tục dây dưa, đợi Câu Tương đuổi tới, bọn họ đều sẽ chết.
Dù trong lòng vạn lần không muốn, Phong Khởi cũng buộc phải thả tay. Hắn khom người đặt Lâm Táp Táp xuống đất, Lâm Táp Táp thở phào: "Ngươi mau quay về đi."
Phong Khởi đứng yên bất động, nhìn nàng từng bước từng bước đi về phía Hạ Lan Lăng, rồi bất ngờ lao tới ôm chặt lấy nàng từ phía sau.
"Thật sự không muốn giao nàng lại cho hắn." Tự tay đem người mình yêu trao cho kẻ khác, chỉ nghĩ thôi đã khiến Phong Khởi đau đến nghẹt thở.
Lâm Táp Táp cứng người trong lòng hắn, không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nghe được tiếng hô hấp khẽ khàng. Phong Khởi cố gắng kiềm chế cảm xúc, vùi đầu vào vai nàng, không còn giả vờ thản nhiên nữa, giọng nói run rẩy khàn khàn: "Đừng quên ta."
"Táp Táp, đáp ứng ta, đừng vứt bỏ ta."
Hắn thật sự chỉ còn lại mình nàng.
Ngay khi Phong Khởi ôm lấy Lâm Táp Táp, Hạ Lan Lăng đã định đề kiếm lao tới, nhưng lại bị Đại Phú Quý ngăn cản. Nó và Lâm Táp Táp chỉ cần ánh mắt trao đổi là hiểu ý, đành cắn răng chắn trước mặt hắn, lắp bắp khuyên can: "Cha, cha... người bình tĩnh một chút."
"Giờ mà động thủ thì bất lợi cho chúng ta!"
Hạ Lan Lăng rất bình tĩnh.
Hắn lạnh lùng đưa kiếm kề sát vào đầu Đại Phú Quý, lại lạnh nhạt thốt ra từng chữ:
"Tránh ra."