Lâm Táp Táp ngẩn người, xung quanh cũng dần vang lên những tiếng kinh hô. Không ít người bàn tán rôm rả:
"Thì ra pháo hoa là Thiếu Quân vì Thiếu Phi mà bắn, thế mà trước kia còn có kẻ đồn rằng hắn bị ép hôn cơ đấy!"
"Đúng là bịa đặt, nghe đâu trước khi được sắc phong, Thiếu Quân và Lâm Táp Táp đã là đạo lữ rồi, đôi bên tình đầu ý hợp, trời tác thành!"
"Mau nhìn mau nhìn, Thiếu Quân vì Thiếu Phi Lâm Táp Táp mà bắn pháo hoa kìa!"
Lâm Táp Táp mơ ước có thể ngẩng cao đầu, để thiên hạ đều biết nàng được yêu thương nhường nào, Hạ Lan Lăng đã thay nàng thực hiện giấc mộng ấy.
Nàng ngước mắt, chỉ thấy trong màn pháo hoa lộng lẫy kia, hiện lên bốn chữ sáng rực:
"Táp Táp, ngô ái(yêu nàng)."
Lâm Táp Táp nhất thời chẳng biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe tiếng pháo nổ đì đùng trong đêm. Giữa lúc ấy, nàng cảm giác má mình bị người nhẹ nhàng hôn khẽ một cái, thanh âm trầm thấp vang bên tai: "Táp Táp, ngô ái."
"Thích không?"
Chưa kịp trả lời, đã thấy dân chúng trên phố dần nhận ra hai người, tiếng ồn ào mỗi lúc một lớn. Trong dòng người chen chúc, Hah Lan Lăng liền ôm lấy eo Lâm Táp Táp, tế kiếm bay lên, rời khỏi nơi ồn ã.
Phía dưới, ánh đuốc lập lòe, tiếng reo hò còn vẳng mãi.
Họ càng bay càng gần nơi pháo hoa nở rộ. Lâm Táp Táp vòng tay ôm chặt lấy Hạ Lan Lăng, cảm giác gió đêm lạnh buốt lướt qua hai má, nàng kề bên hắn hỏi: "Sắp đến giờ Tý rồi, huynh còn muốn đưa ta đi đâu?"
Sinh thần năm nay của nàng, cũng sắp trôi qua mất rồi.
Hạ Lan Lăng cúi đầu đáp: "Vực sâu, đu dây chơi."
Hóa ra, pháo hoa đêm nay được bắn lên từ vực sâu, nơi bóng tối dày đặc nhất, cũng chính là nơi nở ra ánh sáng rực rỡ nhất.
Pằng! Pằng! Tiếng pháo hoa lại vang lên.
Pháo hoa còn rực rỡ nơi chân trời, toàn thành đều có thể trông thấy, hồi lâu chưa tàn.
Trong điện Chiêu Thánh, Huyền Bích Thủy đứng giữa sân, ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngơ ngẩn hồi lâu. Mãi đến khi thị nữ bên cạnh tiến lên khoác thêm áo choàng, nàng mới bừng tỉnh, nở nụ cười cô quạnh: "Hài tử kia, bình thường luôn kiệm lời khiêm tốn, hôm nay lại làm ra chuyện náo động như thế."
Hồng Loan cũng ngẩng đầu nhìn trời, trong ánh mắt chứa đựng muôn vàn phức tạp:
"Xem ra, hắn thực lòng yêu thương vị cô nương kia."
"Phải a, rất yêu..." Huyền Bích Thủy khẽ siết chặt áo bào trên người, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thì ra, yêu một người nên là như vậy..."
Đáng tiếc, kiếp này, nàng chưa từng có được.
Một góc khác trong Chiêu Thánh cung, ngoài điện Y Lan.
Phong Khởi tựa người vào thân cây, lạnh lùng ngước mắt nhìn bầu trời. Tà áo trắng bay lượn trong gió đêm, hắn lặng lẽ nghe pháo hoa nổ vang không ngừng, chậm rãi đọc ra hàng chữ nơi bầu trời: "Táp Táp... ngô ái."
Giờ Tý đã qua, một ngày mới đã bắt đầu.
Hắn chung quy vẫn không đợi được nàng quay về.
Ngồi trên chiếc xích đu treo lơ lửng giữa vực sâu vạn trượng, trên đỉnh đầu là pháo hoa rực rỡ đang nở rộ —— cảm giác ấy, là thế nào?
Lâm Táp Táp nhất thời không thể hình dung được, nhất là trong khoảnh khắc này, khi Hạ Lan Lăng ôm nàng ngồi trên đùi, cúi đầu hôn lên môi nàng, đầu óc nàng liền hóa thành một mảnh trống rỗng, chẳng biết nên phản ứng ra sao.
Hai người dây dưa triền miên rất lâu, lâu đến mức Lâm Táp Táp quên mất thời gian lẫn thân phận, chỉ ôm chặt cổ Hạ Lan Lăng, dán sát vào lòng hắn.
Trong khoảnh khắc đó, nàng thậm chí nghĩ —— Cứ như vậy, cũng không tệ.
Chỉ cần được ở bên Hạ Lan Lăng, ngày tháng sau này, hẳn cũng sẽ tốt đẹp.
Tâm động chỉ là trong chớp mắt, nhưng dư âm sau tâm động lại lặng lẽ khuếch tán trong lòng, chẳng thể nào dừng lại.
Trên bầu trời, pháo hoa tiếp tục nở rộ suốt nửa đêm, mãi đến khi hai người rời đi, Lâm Táp Táp mới luyến tiếc thở dài: "Huynh bày ra trận thế lớn như vậy, tốn không ít linh thạch linh lực rồi phải không?"
Trong giới tu chân, pháo hoa đều dựa vào việc rót linh lực vào linh thạch để kích phát. Linh thạch và linh lực cấp bậc càng cao, pháo hoa bừng nở ra lại càng diễm lệ động lòng người, thậm chí có thể theo tâm ý của tu giả mà biến hóa thành đủ loại hình dáng, màu sắc cũng tùy ý điều chỉnh.
Hạ Lan Lăng thân là Thiếu Quân, dĩ nhiên không thiếu linh thạch thượng phẩm. Thế nhưng, hành động lần này của hắn vẫn có phần quá mức cao ngạo.
Lâm Táp Táp nhỏ giọng nói: "Huynh làm thế e rằng sẽ chiêu lấy không ít ghen ghét đố kỵ từ các tu sĩ khác đó."
Hạ Lan Lăng lại tỏ ra chẳng mấy bận lòng: "Một năm cũng chỉ có một lần mà thôi."
Lâm Táp Táp nghe vậy, nghi ngờ hỏi: "Ý huynh là... sang năm còn muốn tiếp tục?"
Hạ Lan Lăng nhẹ giọng đáp một tiếng: "Từ nay về sau, mỗi năm đều sẽ vì nàng mà làm."
Lâm Táp Táp cười khẽ, trong giọng mang chút không tin: "Nam nhân đều là miệng đầy mật ngọt, lời ngon tiếng ngọt ai mà chẳng nói được. Nhưng muốn làm được như lời hứa, lại chẳng phải chuyện dễ dàng. Đặc biệt là những lời hứa như 'mãi mãi', 'cả đời', thiên hạ này có mấy ai giữ trọn vẹn đâu?"
Nàng nhớ tới phụ thân đối với mẫu thân, lại nhớ tới những kẻ trong thoại bản vì cầu đạo mà không tiếc sát thê —— thiên trường địa cửu, hóa ra chỉ là lời gió thoảng.
Hạ Lan Lăng không biện giải thêm, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay nàng.
Có lẽ bọn họ đều không thể ngờ rằng —— Lời hứa tùy tiện thốt ra đêm nay, lại trở thành sợi dây duy nhất kéo hai người giữa vực sâu sau này. Cũng là lời hứa này, cứu vớt họ khỏi tuyệt vọng.
Trên đường về, Hạ Lan Lăng không chọn ngự kiếm.
Chiêu Thánh Cung có quy định giới nghiêm ban đêm, lúc này cung môn đã đóng, kết giới phòng hộ cũng khởi động, bọn họ muốn về cũng chẳng thể, đành dọc theo con đường dài vắng lặng, chầm chậm bước đi.
Không bao lâu, Lâm Táp Táp đi mệt, Hạ Lan Lăng liền quay người cõng nàng. Tựa đầu trên tấm lưng vững chãi của hắn, Lâm Táp Táp hít thở hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người Hạ Lan Lăng, không nhịn được hỏi ra nghi hoặc đã giấu trong lòng đã lâu: "Huynh rốt cuộc dùng loại hương phấn gì vậy?"
Hạ Lan Lăng khựng lại trong khoảnh khắc, đáp: "Ta chưa từng dùng qua hương phấn."
Lâm Táp Táp tỏ vẻ không tin, nhân cơ hội, ghé mũi ngửi thử áo bào rồi lại vén cổ áo hắn ngửi sâu hơn. Xác định mùi hương là từ làn da hắn tự nhiên tỏa ra, nàng mới hừ nhẹ một tiếng, bỏ qua.
"Trước kia ta còn tưởng Huynh là đồ biến thái đó." Lâm Táp Táp nhỏ giọng lẩm bẩm.
Vừa lén vẽ hoa điền lên mặt nàng, lại vừa u mê ái mộ Lạc Thủy Vi — nhìn thế nào cũng thấy bất thường. Nay xem ra, tất cả đều chỉ là hiểu lầm mà thôi.
"Vì sao huynh lại nghĩ tới việc đưa ta ra vách núi đong đưa xích đu?" Nghĩ lại cảnh được Hạ Lan Lăng ôm trong lòng, cùng đong đưa giữa vực sâu trong màn pháo hoa rực rỡ, Lâm Táp Táp vẫn thấy vừa điên cuồng vừa kích thích, lại còn có chút lãng mạn khó tả.
Hạ Lan Lăng đáp nhẹ: "Thuở nhỏ, ta thường đến đó."
"A?" Lâm Táp Táp ngẩn ra, trong lòng dâng lên một tia tò mò.