Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi

Chương 2: Chương 2




Lời ngầm: Ngươi làm phản diện mà dở ẹc thế, có thể có tí tâm huyết nghề nghiệp được không?

Bị ép xem hết toàn bộ nguyên tác, Lâm Táp Táp tức đến nghẹn cả bụng, hoàn toàn không muốn phối hợp: “Lỡ ta không làm thì sao?”

【Rất tiếc. Do ngươi đã biết được thiên cơ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ đúng yêu cầu, sẽ bị xử lý — xóa sổ ngay lập tức.】

Lời ngầm: Đồng ý cũng chết, không đồng ý thì chết ngay tại chỗ.

Lâm Táp Táp còn chưa sống đủ, lại càng không muốn chết kiểu quê độ vô lý như trong truyện. Nên đành gượng ép bản thân nhận nhiệm vụ. Gần như ngay khi nàng đồng ý, tiếng chuông lại vang lên:

【Liên kết nhiệm vụ thành công.】

【Là một phản diện, nếu cô lười biếng không làm, hoặc kết thúc mà không phá nổi cặp đôi chính, vẫn sẽ bị xóa sổ.
Xin hãy tận tâm tận lực, liều mình phá CP, quý trọng mạng sống.】

【Phản diện đã sẵn sàng.】

【Năm, bốn, ba, hai, một——】

Đinh——

Lâm Táp Táp mở bừng mắt từ trong cơn mê.

Vừa tỉnh lại, vì phẫn nộ mà khuôn mặt vốn trắng bệch của nàng lập tức ửng đỏ, đôi mắt sáng đen hừng hực như bốc cháy, bàn tay run lên khi nàng cố gắng ngồi dậy từ trên giường.

Trong phòng không một bóng người. Màn sa treo đầy chuông bạc rũ xuống từng tầng từng lớp, bên cạnh giường còn đốt lò trầm an thần.

Lâm Táp Táp giờ mà nghe tiếng chuông là lửa giận bốc đầu, có giận mà chẳng có chỗ trút. Nàng giơ tay hất bay cái lư hương trên bàn. Nào ngờ sàn nhà lại trải một lớp thảm lông dày cộp, cái lư rơi xuống chỉ phát ra một tiếng uỳnh nhỏ như mèo hắt hơi, chẳng bể được tí nào.

Thật sự là bực chết đi được.

Lông mi Lâm Táp Táp khẽ run rẩy, nàng muốn ngồi dậy nhưng lại yếu đến mức vô lực, há miệng định nói thì cổ họng khô khốc khàn đặc, đến tiếng cũng không thể phát ra.
Nàng làm sao lại thành ra cái dạng quỷ quái thế này?

Ngủ quá lâu, đầu óc Lâm Táp Táp toàn bị tình tiết trong sách lấp kín, nhất thời không nhớ ra nổi vì sao bản thân lại nằm hôn mê trên giường suốt nửa năm trời.

Đang cố gắng nhớ lại, thì cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, ngoài màn sa thấp thoáng bóng người. Sở Ưu vén màn bước vào, thấy Lâm Táp Táp đã tỉnh thì thoáng sững người, hồi lâu mới mừng rỡ kêu lên: “Tiểu thư, người cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

Sở Ưu đặt bát thuốc sang một bên, lao tới bên giường nắm lấy tay nàng.

Nàng xúc động đến gần như bật khóc, vừa lau nước mắt vừa lảm nhảm: “Hôm đó nghe tin tiểu thư ngã xuống vực, nô tỳ cứ ngỡ cả đời này không thể gặp lại người nữa... May mà có công tử Hạ dẫn người tìm kiếm dưới vực suốt ba ngày ba đêm, mới đưa được người trở về. Khi đó người chỉ còn nửa hơi thở thôi đó, hu hu hu hu…”

“Tiểu thư, may mà người tỉnh lại rồi…”

Lâm Táp Táp ban đầu còn mặt không cảm xúc, nghe đến đây thì sắc mặt dần thay đổi, thậm chí có chút vặn vẹo khó coi.

Nàng nhớ ra rồi. Cuối cùng cũng nhớ vì sao mình lại hôn mê nằm bẹp suốt nửa năm!

Nửa năm trước, tông môn tổ chức một cuộc thi nhỏ, dựng kết giới trong rừng rồi thả ba con yêu thú vào đó. Tất cả đệ tử Trúc Cơ kỳ đều được phép tham gia, ai bắt được yêu thú thì được ban thưởng một viên Tẩy Cốt Tiên Đan quý hiếm vô cùng.

Sự kiện náo nhiệt thế sao Lâm Táp Táp có thể vắng mặt?

Tông môn của nàng tên là Vân Ẩn Tông, tông chủ chính là cha ruột của nàng – Lâm Phù Phong. Tuy có một người cha siêu cấp lợi hại, nhưng bản thân nàng từ nhỏ đã thân thể yếu đuối, là phế vật tu hành điển hình. Cộng thêm bản tính lười biếng, cả ngày chỉ thích làm đẹp, đến nay vẫn còn chưa bước nổi vào Luyện Khí kỳ.

Chỉ Trúc Cơ mới được vào rừng săn yêu thú?

Không sao, quy tắc là chết, người là sống. Lâm Táp Táp tuy không có tu vi, nhưng có phụ thân mà! Nàng chỉ cần nũng nịu vài câu, người cha thiên vị ấy lập tức gật đầu cho nàng vào rừng, còn dặn riêng đệ tử thân tín phải chăm sóc nàng cho tốt.

Nói ra thì, Lâm Táp Táp vào rừng không chỉ để náo nhiệt, mà còn vì một người.

Người đó tên là Lạc Thủy Vi, là một cô nhi được cha nàng nhặt về tám năm trước, thu làm đồ đệ rồi nuôi trong tông, trở thành nữ đệ tử duy nhất trong thế hệ bọn họ. Bây giờ, nàng ta còn có thêm một cái danh — nữ chính trong sách.

Lâm Táp Táp ghét Lạc Thủy Vi đến tận chân răng, từ cái ngày nàng ta bước vào tông môn, từng cọng tóc trên người nàng đều gào thét bài xích.

Suốt tám năm, Lâm Táp Táp đã ghét Lạc Thủy Vi đến tận xương tủy. Đến hôm nay, cái ghét ấy thậm chí còn biến chất thành ác ý, là cái ác ý muốn nàng ta chết.

Lần này vào rừng, Lâm Táp Táp lấy cớ là đi xem náo nhiệt, thực chất là ôm lòng giết người mà vào. Ban đầu nàng còn hơi chần chừ, nhưng sau khi vào rừng rồi, Lạc Thủy Vi lại cố tình cứ lượn lờ trước mặt, còn giả vờ thánh thiện mà nói với người khác: “Sư muội đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội.”

Phi! Bà đây mà cần ngươi bảo vệ chắc?

Tuy không có chút tu vi nào, nhưng Lâm Táp Táp có tay nghề dùng roi đỉnh cao, nàng tự tin có thể quất cho yêu thú lăn ra ngắc ngoải. Trước khi chạm mặt yêu thú, nàng vẫn một mực tin tưởng điều đó.

Cho đến khi — yêu thú thật sự xuất hiện.

Lâm Táp Táp sợ tới mức ném luôn cả roi, xoay người chạy trối chết.

Mà cái người vừa rồi còn mạnh miệng “ta sẽ bảo vệ muội”, lúc pháp thuật vô hiệu trước yêu thú liền nhanh chóng lẩn mất dạng, còn quay đầu lại hét lên: “Sư muội cố lên, ta đi tìm sư huynh tới cứu!”

“Ngươi nói bậy! Ngươi chỉ muốn mượn cớ chạy trốn thôi!”

Lâm Táp Táp tính tình nóng như lửa, nghe vậy liền tức nổ phổi. Nàng lập tức quay đầu lại mắng ầm lên, hoàn toàn quên mất sau lưng còn có yêu thú, kết quả vì giẫm trúng đá, cả người ngã bổ nhào ra đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.