Chính giữa bức tường là bức họa cao bằng nửa người, giấy vẽ tinh xảo, được truyền linh lực vào, vẽ một người phụ nữ mặc y phục đơn sơ, trong tay ôm bó dược thảo. Cơn gió nhẹ len lỏi qua song cửa, phất lên mấy sợi tóc mai nơi trán người trong tranh. Người phụ nữ ấy khẽ chớp mắt nhìn Lâm Táp Táp bên ngoài tranh, nở nụ cười dịu dàng.
Thấy người trong tranh mỉm cười, trái tim đầy rối loạn của Lâm Táp Táp cũng dần bình tĩnh lại, nàng khẽ nói: “Mẫu thân, người về nhanh được không…”
Nếu không nhờ bức tranh này còn tồn tại, có lẽ Lâm Táp Táp đã quên mất khuôn mặt mẫu thân mình trông ra sao rồi.
Nàng luyến tiếc chẳng muốn rời đi, cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào bức họa rất lâu. Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu nàng, nàng bật lên một tiếng: “Mẫu thân, người có muốn về phòng con ở vài hôm không?”
Nàng nghĩ, dù sao Lâm Phù Phong cũng bế quan lâu lắm mới ra, chi bằng mang bức tranh về viện của mình, như vậy có thể “trò chuyện” với mẫu thân nhiều hơn một chút.
Rõ ràng biết đây chỉ là một vật chết được rót vào linh lực, nhưng nàng vẫn kiên nhẫn hỏi: “Nếu mẫu thân chớp mắt, con sẽ coi như người đồng ý rồi nhé.”
Người phụ nữ trong tranh lặp lại động tác chớp mắt vừa rồi, vẫn là nụ cười dịu dàng ấy.
Tốt lắm, vậy nàng sẽ coi là mẫu thân đã đồng ý!
Lâm Táp Táp ra sức xoa tay lên tay áo cho sạch sẽ, rồi mới nhớ lại thuật pháp từng học trong sách, bắt quyết định cuốn tranh xuống.
Lần thứ nhất, thất bại.
Lần thứ hai, ngón tay bắt đầu phát ra linh lực, vẫn chưa thành công.
Lâm Táp Táp sinh ra đã có linh căn khiếm khuyết, tu hành vốn dĩ khó khăn hơn người khác rất nhiều. Trước đây chắc chắn nàng đã nổi giận mà bỏ cuộc rồi, nhưng sau chuyện vừa xảy ra với Phong Khởi, nàng buộc mình phải kiên trì luyện thuật. Không cần đạt đến trình độ của phụ thân, nhưng ít nhất phải học cách tự bảo vệ bản thân, đừng để người khác dễ dàng bóp cổ mình như thế nữa.
Khởi!
Lần thứ ba, Lâm Táp Táp tĩnh tâm bắt quyết, cảm nhận được luồng gió linh lực xung quanh lay động.
Thành công rồi!!
Bức tranh khẽ lay động, từ từ tách khỏi tường, bay nhẹ xuống phía Lâm Táp Táp. Nhưng chưa kịp vui mừng, nàng đã nhìn thấy đằng sau bức tranh vốn tưởng là trống không, lại có một bức họa nhỏ hơn được treo ở đó.
Giấy vẽ đã ố vàng, chất liệu chẳng phải loại thượng hạng gì, trong tranh là một người phụ nữ vận thanh y, ôm trường kiếm trong lòng. Bà đứng nghiêng trong tranh, gương mặt hơi mờ nhòe, nhưng chắc chắn không phải là mẫu thân nàng.
Bà ấy là ai?!
Lâm Táp Táp bước tới gần, cảm nhận được dao động linh lực nhàn nhạt trên bề mặt giấy. Linh lực quá yếu, không còn đủ sức khiến bức họa động đậy như trước, nhưng nàng vẫn cảm nhận được tim mình đập loạn nhịp. Bàn tay run rẩy bắt quyết, nàng truyền linh lực của mình vào trong bức tranh, dần dần khiến cảnh tượng trong tranh trở nên sống động.
Trên người nữ nhân trong tranh, áo choàng xanh khẽ lay động theo gió, bà nghiêng mặt nhìn sang, gương mặt tươi tắn, nụ cười sáng sủa, giọng điệu nũng nịu: “Phù Phong, chàng mau lại đây nào~”
Khuôn mặt này… khuôn mặt này…
Sau khi nhìn rõ mặt người trong tranh, Lâm Táp Táp từng bước từng bước lùi về sau, ánh mắt đầy khiếp sợ không dám tin vào những gì mình vừa thấy.
Lúc bị người ta vu khống mẫu thân, nàng không khóc. Bị Phong Khởi mắng không ai cần, nàng cũng không khóc. Dù suýt nữa bị bóp cổ đến chết, nàng vẫn cố kìm nước mắt.
Thế nhưng giờ đây, đối diện với bức tranh này, nước mắt của nàng như đứt dây, trào ra không cách nào kiểm soát nổi.
Nàng nên hình dung tâm trạng hiện tại của mình như thế nào đây? Là sự an bài từ lâu cuối cùng cũng tới, hay là cơn giận dữ, bối rối và hy vọng mong manh tan vỡ?
Người phụ nữ trong tranh kia… dung mạo giống Lạc Thủy Vi đến sáu phần.
Lâm Táp Táp về đến phòng thì ngã bệnh.
Đệ tử trong tông môn xôn xao bàn tán, người thì nói nàng bị Phong Khởi làm cho tức đến phát bệnh, người lại nói nàng giả bệnh, mục đích là để các trưởng lão thi hành kỷ luật, trừng trị Phong Khởi thật nặng.
Kỳ thực, Lâm Táp Táp cũng chẳng xem là bệnh, chỉ là linh lực tiêu hao quá nhiều, mệt mỏi đến mức không thể gượng dậy nổi tinh thần.
Trong lúc mơ màng, nàng nhớ lại thời thơ ấu của mình:
Năm bốn tuổi, vào một ngày bình lặng như bao ngày khác, mẫu thân nàng đưa cho nàng một phong thư, dặn nàng giao lại cho Lâm Phù Phong.
“Vì sao mẫu thân không đưa cho người?”
Mẫu thân nở nụ cười dịu dàng, xoa đầu nàng: “Vì ta sắp đi chu du thiên hạ rồi, sẽ rời xa con một thời gian rất, rất dài…”
Khi đó, Lâm Táp Táp còn quá nhỏ, chẳng hiểu gì. Nàng không biết trong thư viết gì, cũng không hiểu vì sao sau khi đọc xong, sắc mặt của Lâm Phù Phong lại biến đổi hẳn.
Nàng chỉ nhớ, sau hôm ấy, Lâm Phù Phong biến mất suốt nửa tháng.
Khi được các trưởng lão đưa trở về, ông không còn dáng vẻ phong độ như thường, mà chỉ lặng lẽ ôm chặt nàng rất lâu… rất lâu…
Năm sáu tuổi, bầu trời nhuộm đỏ rực, khi đệ tử trong tông môn đều nắm chặt kiếm sẵn sàng ứng chiến, Lâm Phù Phong lại biến mất.
Vài ngày sau, ông trở về cùng một thiếu niên xinh đẹp, vận y phục lộng lẫy, mỉm cười ôn hòa — chính là Hạ Lan Lăng.
Năm tám tuổi, ông lại một lần nữa lặng lẽ biến mất. Lâm Táp Táp tức đến phát điên, la hét om sòm trong tông môn, khiến cả tông xáo trộn một phen long trời lở đất — chính Hạ Lan Lăng là người dỗ dành nàng tạm yên.