Lâm Táp Táp hừ nhẹ một tiếng, lười biếng không buồn đáp lại, bèn quay đầu sang hướng khác.
Nửa khuôn mặt nhỏ nhắn tựa trên vai Hạ Lan Lăng bị ép tới biến dạng, tức giận đến mức hô hấp cũng có phần không thông thuận.
Giờ phút này nàng càng lúc càng hối hận, hối hận vì cớ gì năm xưa lại đồng ý kết đạo lữ cùng Hạ Lan Lăng. Quả thực, chuyện này chẳng khác nào tự đẩy mình vào hố lửa.
Chờ khi an ổn nằm trên giường của Hạ Lan Lăng, nàng kê đầu lên cánh tay hắn, xoay người lăn khỏi lòng hắn, đưa lưng về phía hắn mà ngủ.
Hạ Lan Lăng biết nàng còn giận trong lòng, hơi ngừng một chút rồi lại chủ động siết tay kéo nàng vào trong lòng mình. Hắn khẽ hôn lên cổ nàng, giọng nói ôn nhu thấp trầm: "Táp Táp, ta vốn chẳng phải người ôn hòa."
"Trước kia, bởi vì chưa từng nghĩ đến việc muốn có được nàng, nên đối với bao hành động của nàng, ta đều chọn nhẫn nhịn và làm ngơ. Là nàng, hết lần này tới lần khác, luôn chạy đến trước mặt ta mà trêu chọc."
"Nàng cứ nói thích ta, sống chết chẳng nguyện chia lìa cùng ta. Ngay cả khi ta cho nàng cơ hội rời đi, nàng cũng chẳng chịu rời bước. Vậy thì, ta mặc nhiên xem như nàng thật sự yêu ta, yêu... toàn bộ con người ta."
Hắn đã sớm trong Bách Mộ Quật để lộ một phần bản tính thật. Chỉ là về sau vì biểu hiện quá mức ôn hòa, khiến nàng lầm tưởng hắn thực sự là kẻ vô hại rộng lượng.
"Đối với nàng, ta chưa từng có lòng đại lượng.''
Hạ Lan Lăng trong đêm nay, đã hoàn toàn xé bỏ lớp ngụy trang, rõ ràng đem dục vọng chiếm hữu mãnh liệt trong xương tủy bày ra trước mắt Lâm Táp Táp.
Hắn muốn nàng hiểu, hắn để tâm đến nàng, yêu nàng, yêu đến mức nào.
Hắn yêu nàng, thì Lâm Táp Táp cũng nên để tâm đến hắn.
Lâm Táp Táp căn bản chịu không nổi dáng vẻ như thế của hắn. Đối với sự chiếm hữu quá đỗi cực đoan này, nàng chỉ cảm thấy hắn đúng là kẻ điên cuồng biến thái. Những lời thâm tình kia lọt vào tai nàng chẳng khác nào uy hiếp cảnh cáo.
Nàng nhịn không được, lạnh giọng phản bác: "Huynh nói huynh rộng lượng? huynh căn bản là tên biến thái!"
Một bữa cơm với Phong Khởi cũng khiến hắn phát điên, vậy sau này nàng chẳng phải chẳng thể giao du với bất kỳ nam nhân nào nữa ư?
Càng nghĩ càng ấm ức, nàng khẽ thì thào: "Đạo lữ nhà người ta đâu có như vậy đâu."
Hạ Lan Lăng mỉm cười, nắm lấy ngón tay nhỏ nhắn của nàng, ôn tồn nói: "Bởi vì bọn họ chưa đủ yêu. Còn ta yêu nàng quá nhiều, yêu đến mức không thể chịu nổi cảnh nàng cùng kẻ khác chung một chỗ. Hận không thể trói nàng bên người mọi lúc, để nàng chỉ thuộc về một mình ta."
"Ta thấy huynh đúng là mắc bệnh nặng rồi." Lâm Táp Táp vừa nói vừa hất tay Hạ Lan Lăng ra, đưa tay ấn lên cổ tay hắn.
Nàng thật sự cho rằng Hạ Lan Lăng có vấn đề, nén giận vận dụng trị liệu thuật dò xét khắp người hắn mấy lượt.
Hạ Lan Lăng để mặc nàng tuỳ ý thăm dò.
Đợi đến khi nàng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, hắn mới nhàn nhạt hỏi: "Thế nào?"
Lâm Táp Táp trầm mặc. Không cam lòng, nàng lại tra xét thêm lần nữa, sau đó bất ngờ hất tay hắn ra, phẫn nộ nói: "Chứng bệnh này của huynh chữa không nổi rồi, về nhà chờ chết đi thôi."
Tên chó thối này thân thể khoẻ mạnh vô cùng, chỉ sợ là não hỏng mất rồi.
...
Hạ Lan Lăng cũng chẳng làm gì quá đáng, chỉ là cùng nàng âu yếm như bao đôi tình nhân khác: ôm ấp, cắn cắn gặm gặm. Dù chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng cũng đủ khiến Lâm Táp Táp chịu không nổi mà cầu xin tha thứ.
Điều thiệt thòi của Lâm Táp Táp chính là thiếu kinh nghiệm, tức giận cũng chỉ vì mình thua khí thế.
Sau khi chìm vào giấc ngủ, nàng lại mơ thấy cảnh bị Hạ Lan Lăng áp lên bậu cửa gặm cắn. Hắn cắn môi nàng xong lại cắn cổ nàng, bám dính lấy nàng như chó con, còn cố ép nàng nhận sai, hứa hẹn sau này sẽ nghe lời.
"Ta nghe lời, ta sai rồi... hu hu..." Trong mộng, Lâm Táp Táp yếu đuối nhận lỗi chẳng khác gì ngoài đời thực.
Thế nhưng, giấc mộng suy cho cùng chỉ là giả. Sau khi nhận sai, trong lòng nàng lại cảm thấy cực kỳ nhục nhã. Vậy là trong mơ nàng đột ngột phản công, mạnh mẽ đè Hạ Lan Lăng lên cửa sổ.
Nàng túm lấy tóc hắn, hung hăng cắn lên môi hắn, cắn đến chảy máu rồi lại cắn tới cái cổ trắng trẻo đẹp đẽ kia.
Nàng dữ tợn chất vấn: "Ngươi có chịu nhận ta là cha ngươi không?"
"Hạ Lan Lăng ngươi là đồ nghịch tử, ta là cha ngươi, Lâm Táp Táp ta là cha ngươi, đồ ngốc to đầu kia!"
Vì trong mộng quá mức kích động, Lâm Táp Táp lại không ý thức được rằng những lời ấy nàng đã... trực tiếp thốt ra thành tiếng.
Hạ Lan Lăng im lặng lắng nghe hồi lâu. Sau đó hắn ôm lấy người đang nghiêng mình trong lòng, đặt nàng ngay ngắn xuống giường. Hắn ngồi bên mép giường, nhịp nhịp ngón tay trên đầu gối, chờ đợi chốc lát rồi nhẹ nhàng thò tay giải khai túi Càn Khôn đang buộc bên hông nàng.
Túi Càn Khôn của Lâm Táp Táp đã được nàng bố trí cấm chế trận pháp, ngoài nàng ra, kẻ khác nếu tùy tiện xâm nhập tất sẽ bị phản phệ thương tổn.
Thế nhưng tu vi của Hạ Lan Lăng đã là cảnh giới Luyện Hư, loại trận pháp nhỏ nhoi này, hắn chỉ cần nhấc tay liền có thể phá giải. Vậy mà, để tránh khiến Lâm Táp Táp phát giác, hắn vẫn kiên nhẫn nghiên cứu hồi lâu, sau đó mới né tránh cấm trận, thò tay vào trong túi.
...
Hắn lấy ra một quyển sách nhỏ từ túi Càn Khôn.
Chỉ là một quyển sách mỏng bình thường, bởi chủ nhân thường xuyên giở xem nên đã có chút cũ nát, lỏng lẻo, trên sách còn được Lâm Táp Táp dày công bày bố thêm pháp trận, hiển nhiên là đem toàn bộ sở học cả đời mà gia cố.
Bình thường nhìn nàng cẩu thả qua loa là thế, không ngờ đến chuyện này lại cẩn thận như vậy. Cũng chính vì sự cẩn trọng quá mức ấy, ngược lại càng làm lộ rõ yếu điểm của nàng.
Hạ Lan Lăng phá giải cấm chế trên sách, chậm rãi lật mở trang đầu tiên. Trước mắt hiện lên một trang đầy những phù văn kỳ lạ, giống hệt những gì hắn từng thấy trên phi chu ngày đó.
Lần này, không còn sự quấy nhiễu của Lâm Táp Táp, hắn rốt cuộc có thể tỉ mỉ nghiên cứu. Hắn cúi đầu, ánh mắt lướt qua từng ký hiệu, lâu sau, mí mắt khẽ cụp xuống, ngưng mắt nhìn một phù hiệu có hình dạng ○, khẽ lẩm bẩm: "Lăng?"
Quyển sách này, tựa hồ có liên quan đến hắn... và cả Lạc Thủy Vi.
Quả nhiên, từ đầu đến cuối, nàng tiếp cận hắn đều mang theo mục đích.
Chỉ là đi đến bước này rồi, hắn cũng không rõ, nàng rốt cuộc đã đạt được tâm nguyện chưa.