Hiện tại Lâm Táp Táp vẫn chưa kịp sắp xếp lại tâm tư, bèn không quay đầu, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phong Khởi giả vờ thản nhiên, cười nói: “Sao nàng lại sinh ra cái ý nghĩ xem ta như đệ đệ được? Nàng chẳng lẽ quên mất... ta lớn hơn ngươi một tuổi đó.”
Lâm Táp Táp không đáp lời, chỉ nghe hắn khẽ cười rồi lại nói tiếp: “Chúng ta không chỉ là bằng hữu, mà còn là huynh muội.”
“Hay là, nàng cũng thử gọi ta một tiếng ‘Khởi ca ca’?”
Lâm Táp Táp nghe vậy, tâm trạng bực bội cũng vơi bớt đôi phần, hừ một tiếng, nói:
“Ít chiếm tiện nghi của ta đi. Nếu thực muốn gọi, thì cũng chỉ có thể làm đệ đệ thôi.”
Có một Hạ Lan Lăng làm đại ca đã đủ khiến nàng phiền lòng rồi, nàng nào còn muốn rước thêm một vị ca ca nữa!
—
Hộ tống Phong Khởi ra ngoài ăn uống nàng đáp ứng rất sảng khoái, vậy mà lúc trở về khách điếm, Lâm Táp Táp lại đâm ra hơi lúng túng.
Lúc này đã khuya, đèn đuốc trên phố đã thưa thớt, người đi đường cũng vắng vẻ.
Trong khách điếm chỉ còn một tiểu đồng ngáp dài trông đêm, trông thấy hai người trở về thì chỉ khoát tay chào lấy lệ.
Lâm Táp Táp ra hiệu choPhong Khởi lên lầu trước, rồi thấp giọng hỏi tiểu đồng: “Vị công tử áo trắng đi cùng ta, có từng xuống lầu tìm ta hay không?”
Tiểu đồng lắc đầu, đáp: “Không có a, vị công tử kia tựa như vẫn chưa từng rời phòng, cả bữa tối cũng không dùng tới.”
Lâm Táp Táp nghe vậy mới yên lòng.
Hạ Lan Lăng vốn là kẻ si mê tu hành, cũng chẳng lạ gì hắn thăng cấp nhanh như vậy.
Lúc nhàn rỗi, hắn hầu như đều giam mình trong phòng tu luyện.
Những ngày gần đây lại thêm việc Chước Tâm Liên tái phát, hắn nhất định sẽ tranh thủ từng khắc từng giây luyện hóa thiên ma, hận không thể một hơi nuốt trọn sức mạnh ấy vào người. Nghĩ đến đây, Lâm Táp Táp đoán chắc cả ngày nay hắn đều đang nhập định.
Phú Quý cũng bị nàng giữ lại trong phòng canh chừng, nếu thực có việc, con vật nhỏ kia chắc chắn đã chạy đi tìm nàng từ sớm rồi. Nay yên tĩnh thế này, tám phần là đang cuộn mình ngủ say, đến cả nàng trở về cũng không hay biết.
Bước chân Lâm Táp Táp nhẹ nhàng hơn nhiều khi lên lầu, thế nhưng trong khoảnh khắc, nàng lại chau mày, âm thầm mắng mình:
Chỉ cùng bằng hữu ra ngoài mừng sinh thần, ăn bữa cơm thôi, có gì mà phải căng thẳng thế chứ.
Nàng cũng đâu phải đi làm chuyện mờ ám, cần gì phải lo lắng Hạ Lan Lăng có biết hay không!
Cho dù thực sự nàng có làm chuyện gì xấu xa đi chăng nữa, thì cái tên Hạ Lan Lăng kia cũng tính là cái thá gì! Nàng thích đi đâu thì đi, chẳng liên quan gì tới hắn cả!
Mang theo suy nghĩ ấy, Lâm Táp Táp đẩy cửa bước vào phòng mình, trong phòng tối om không một ánh sáng.
Nàng vừa đi vào vừa khe khẽ ngâm nga tiểu khúc, trong tay còn cầm đóa hoa được tiểu cô nương tặng: “Phú Quý, ta đã trở về rồi.”
Vừa nói, nàng vừa tiện tay vén rèm giường lên, không ngờ lại phát hiện bên trong vẫn là một đống đổ nát như cũ — chiếc giường nàng nhờ chưởng quỹ thay vẫn chưa hề được đổi.
“Chuyện gì thế này?” Lâm Táp Táp có phần tức giận.
Thấy Phú Quý đang co ro nằm rạp trên tàn tích giường, nàng liền đưa tay chọc chọc vào đầu nó, hỏi: “Chẳng phải lão bản nói sẽ cho người tới thay giường cho ta sao? Hay là ngươi lại đè nát giường nữa rồi?”
Trong bóng tối, Phú Quý run rẩy nhích người, dè dặt nhắc nhở: “Đằng, đằng sau...”
“Cái gì?”
Phú Quý yếu ớt thều thào: “Sau lưng ngươi...”
Một luồng khí lạnh từ gan bàn chân dâng lên, chầm chậm bò dọc theo sống lưng Lâm Táp Táp. Lúc này nàng mới ý thức được có điều bất thường — trong phòng, ngoài nàng và Phú Quý ra, dường như còn ẩn nấp khí tức của một kẻ thứ ba, quen thuộc nhưng cũng đầy đáng sợ.
Lâm Táp Táp nuốt nước bọt, rón rén từng bước nhỏ xoay người, thăm dò gọi khẽ:
“Lăng, Lăng ca ca?”
Bên khung cửa sổ nghiêng chếch phía sau, một mảng tối đặc quấn quanh thân hình Hạ Lan Lăng. Hắn lặng lẽ tựa vào tường, không biết đã đứng chờ nàng bao lâu.
Lạch cạch, lạch cạch.
Ngón tay gõ nhẹ lên bệ cửa, giữa sự tĩnh lặng đến đáng sợ, qua mấy khoảnh khắc, hắn cất giọng: “Đi đâu vậy?”
Thanh âm bình thản đến mức không nghe ra vui giận, nhưng ẩn sâu dưới vẻ yên tĩnh ấy là đáy nước tối đen cuộn trào.
Lâm Táp Táp vô thức lùi lại nửa bước, nhỏ giọng nói: “Chỉ, chỉ ra ngoài dạo một chút thôi... Ca ca sao lại tới đây?”
Nàng vừa nói vừa liếc quanh: “Huynh nói tới thì tới cũng không sao, nhưng sao không thắp đèn? Giữa đêm khuya khoác một thân áo trắng đứng ở đó, dọa người chết khiếp luôn ấy…”
Tiếng nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng dần biến mất.
Lâm Táp Táp cảm thấy sợ rồi.
Vừa sợ lại vừa bực.
Sợ là sợ Hạ Lan Lăng, mà bực thì lại là bực chính mình, không hiểu sao lại phải sợ hắn.
Nàng muốn mở miệng mắng ‘liên quan gì tới ngươi’, hoặc mạnh miệng bảo ‘ta muốn đi đâu thì đi, ngươi quản được chắc’, nhưng còn chưa kịp thốt ra một chữ, đã nghe Hạ Lan Lăng trầm giọng ra lệnh: “Qua đây.”
— Qua đó? Không thèm!!
Lâm Táp Táp cứng rắn đứng tại chỗ mấy nhịp thở, nhưng nghĩ lại thấy bầu không khí quái dị thế này mà mình cứ trơ ra đó thì cũng không ổn, đành miễn cưỡng lề mề đi tới.
Vừa đi vừa lầm bầm: “Huynh làm cái gì vậy… a.”
Âm cuối cùng nàng thốt ra, không phải ngữ khí làm nũng, mà là tiếng hốt hoảng thuần túy — bởi vì ngay khoảnh khắc nàng vừa tiến tới gần, Hạ Lan Lăng đột nhiên vòng tay ôm ngang eo nàng, mạnh mẽ nhấc bổng nàng lên, đặt ngồi trên bệ cửa sổ.
Chân Lâm Táp Táp lập tức rời khỏi mặt đất, không còn điểm tựa, chiều cao bất ngờ được kéo lên, khiến nàng phải đối diện ngang hàng với ánh mắt sâu thẳm của Hạ Lan Lăng.
Nàng bị hắn vây chặt nơi cửa sổ, cằm lại bị hắn nắm lấy, khống chế không thể động đậy.
Hạ Lan Lăng hơi cúi đầu, giọng nói như ẩn nhẫn từng tia lửa giận: “Ta hỏi nàng.”
Hắn lạnh lùng lặp lại câu hỏi ban nãy: “Nàng, vừa rồi, đã đi đâu?”