Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi

Chương 175: Sụp văn 054%




Lâm Táp Táp là người rất coi trọng ngày sinh thần.

Thuở nhỏ, nàng thường treo bên miệng một câu: “Đã sinh làm người, át phải khác phàm.” — Không bàn đến người khác, riêng bản thân nàng luôn tin rằng tương lai mình ắt là kẻ làm đại sự. Thiên đạo đưa nàng đến thế gian, tất nhiên là muốn nàng cứu vớt chúng sinh khỏi bể khổ, vực dậy tiên giới đang lung lay sắp đổ, nàng chính là nữ tử được thiên mệnh tuyển chọn.

Mỗi lần như vậy, Sở Ưu đều chỉ biết thở dài, trách mình năm xưa kể cho nàng nghe quá nhiều chuyện xằng bậy trong thoại bản. Nhưng dù có cằn nhằn vậy, mỗi năm đến sinh thần của nàng vẫn được tổ chức linh đình náo nhiệt — cho đến tận bây giờ cũng không hề thay đổi.

Cũng bởi lẽ đó, nếu có ai lấy cớ sinh thần để nhờ nàng giúp việc gì, nàng thường sẽ đồng ý. Dù sao một năm chỉ có một lần sinh thần, lỡ rồi chẳng thể quay lại, cho nên mỗi một khắc đều phải quý trọng và trân trọng.

“Huynh muốn đi đâu trước?” — Dạo bước nơi phố dài đông đúc, Lâm Táp Táp quay sang nhìn Phong Khởi, trong đầu thầm tính toán nên tặng hắn món lễ vật nào mới thật xứng đáng cho ngày hôm nay.

Phong Khởi nở nụ cười hiếm thấy trên môi: “Không phải nàng đói rồi sao? Vậy trước cứ ăn một bữa cho no đã.”

Hai người tìm đến tửu lâu nổi danh nhất trong thành, gọi một bàn đầy ắp món ngon. Nhìn tiểu nhị rạng rỡ lui xuống, Lâm Táp Táp nhỏ giọng lầm bầm: “Huynh thật là… ra tay cũng quá hào phóng đi. Chúng ta có hai người, nhiều món vậy ăn không hết chẳng phải uổng lắm sao? Hay là… bỏ bớt vài món đi?”

Phong Khởi lắc đầu: “Hôm nay là lần đầu ta có sinh thần.” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Lâm Táp Táp ngẩn người: “Thảo nào trước nay chưa từng thấy huynh mừng sinh thần… ta còn tưởng huynh toàn cùng Lạc Thủy Vi lén lút tổ chức với nhau.”

“Làm gì có chuyện đó.” — Phong Khởi dừng một chút, tựa hồ có lời muốn nói nhưng rốt cuộc vẫn nuốt vào trong lòng.

Nói là cùng Phong Khởi mừng sinh thần, nhưng phần lớn thời gian đều là Lâm Táp Táp ăn uống là chính. Hắn vốn đã luyện bế cốc, ăn chẳng là bao. Gần cuối bữa, Lâm Táp Táp nâng chén trà lên, nhẹ nhàng cụng vào chén hắn, tiếng thanh thúy vang lên như chuông bạc, nàng bật cười uống cạn trong một hơi:

“Đều xuống bụng hết rồi.”

“Huynh cứ cạn, ta tuỳ.”

Phong Khởi mặc dù chưa hiểu rõ ý nàng, nhưng thấy nàng làm vậy cũng bắt chước ngửa đầu uống hết chén trà.

“Chúng ta xuống dưới đi dạo thêm một lúc nữa.” Nhìn xuống cảnh vật phố xá náo nhiệt dưới lầu,Phong Khởi vẫn không muốn quay lại, trong lòng còn có lời chưa nói ra.

Lâm Táp Táp nghĩ đến việc chọn quà sinh thần cho Phong Khởi, trong lòng đang có ý định này, liền gật đầu, theo hắn xuống dưới.

Dọc hai bên phố là những gian hàng nhỏ, có quầy bán thức ăn, có quầy bán các món đồ gỗ nhỏ xinh. Lâm Táp Táp đi qua từng gian hàng, thỉnh thoảng dừng lại xem xét. Phong Khởi kiên nhẫn đi theo nàng, không chút phản nàn. Đang đi đến giữa chừng, họ nhìn thấy một cô bé mặt tròn đứng giữa phố, trên tay cầm một giỏ hoa nhỏ, gặp ai cũng tặng hoa, mà người ta có đưa tiền cho cô bé thì cô bé lại không nhận, chỉ mỉm cười rất kỳ lạ.

“Đó là con gái của gia đình Trương Đại Thiện, mỗi lần qua một thời gian cô bé lại ra phố tặng hoa và chúc phúc. Cô bé này không tặng hoa cho ai, chỉ cho những người mà cô bé cảm thấy có duyên.” Ông chủ tiệm bên cạnh tốt bụng giải thích cho Lâm Táp Táp, “Chỉ tiếc là…”

“Cái gì mà tiếc?”

Đang nói, cô bé mặt tròn chạy đến trước mặt Lâm Táp Táp, nghiêng đầu nhìn nàng, rồi bất ngờ lấy ra một bông hoa may mắn từ trong giỏ.

Lâm Táp Táp hơi ngạc nhiên, “Tặng tôi à?”

Cô bé gật đầu, đôi mắt trong veo không nói gì. Ông chủ tiệm lúc nãy thì thầm: “Cô bé này không nói được, cô bé thích ngươi, ngươi nhận hoa của cô bé đi.”

Thì ra là vậy.

Lâm Táp Táp nhận lấy hoa từ tay cô bé, cúi xuống gần tai cô bé thì thầm nhanh chóng vài câu gì đó, vô tình để tay chạm nhẹ vào cổ tay cô bé.

Cô bé nháy mắt với nàng, rồi ngẩng đầu nhìn Phong Khởi. Phong Khởi lạnh lùng đáp lại ánh mắt cô bé, không kịp phản ứng thì cô bé lại rút một bông hoa khác từ trong giỏ, đưa tới trước mặt hắn.

“Cũng có phải không?” Phong Khởi ngẩn người.

Cô bé lại gật đầu. Khi Phong Khởi nhận hoa, cô bé nhảy lên và chạy đi tìm người có duyên tiếp theo.

“Nàng nói gì với cô bé vậy?” Phong Khởi nhìn hoa trong tay, vẻ mặt phức tạp, đây là lần đầu tiên hắn nhận được sự thiện ý trong sáng từ người lạ, nhưng hắn nghi ngờ thiện ý này là từ Lâm Táp Táp.

Lâm Táp Táp ngửi hoa trong tay, nói một cách vô thức: “Chẳng có gì đâu, ta chỉ dùng chút thuật chữa thương cho cô bé, nói với cô bé là sau khi tặng hết hoa trong giỏ, cô bé chỉ cần ngủ một giấc là sẽ nói được thôi.”

“Chỉ thế thôi sao?” Đọc Full Tại Truyenfull.vision

“Còn gì nữa?” Lâm Táp Táp biết Phong Khởi đang muốn hỏi gì, liền vỗ vỗ vai hắn, “ Huynh phải tin rằng trên đời này vẫn có rất nhiều người tốt, có người chán ghét huynh, cũng sẽ có người thích huynh, ta sẽ không phải là người duy nhất đâu, sau này sẽ còn rất nhiều người như cô bé ấy, sẵn sàng tặng hoa chúc phúc cho huynh.”

Phong Khởi giữ chặt những bông hoa trong tay, không nói gì, không biết là có nghe lời của Lâm Táp Táp vào lòng hay không.

Lâm Táp Táp thở dài trong lòng, cũng không nói thêm gì, kéo hắn đi đến một quầy bán ngọc ở gần đó, trên tấm vải lụa trải ra, có một hàng đầy đủ các loại ngọc bội, phù điêu.

“Cô nương, mua một chiếc ngọc bội cho công tử đi, ngọc của chúng tôi đều là loại ngọc Tử Quang rất tốt, kết dây đẹp mắt, còn kèm theo túi hương, trong túi có thể viết những lời chúc phúc.”

Lâm Táp Táp lựa mãi mới chọn được một chiếc ngọc bội hình tròn có họa tiết vân mây may mắn, "Lấy chiếc này đi."

“Cô nương có mắt nhìn.” Chủ quầy cười tươi đưa cho Lâm Táp Táp một chiếc túi hương nhỏ, chỉ tay về phía bên cạnh, “Ở đó có bút mực, hai vị có thể sang đó viết lời chúc.”

Lâm Táp Táp nhìn vào chiếc túi hương, không nhịn được cười, chỉ vào hình thêu con hổ nhỏ trên đó, "Con hổ nhỏ này trông giống huynh đấy."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.