Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi

Chương 173: Chương 173




“Ngươi tốt nhất đừng để hắn phát hiện ra…”

Phú Quý lo lắng nói, “Bằng không, đến lúc đó ai gãy chân trước còn chưa chắc đâu.”

Lâm Táp Táp vốn đã phiền, nghe Phú Quý hù thêm thì càng rầu hơn. Nằm lăn qua lăn lại trên giường hồi lâu mới mơ màng ngủ thiếp đi, vừa đặt chân vào mộng đã thấy Hạ Lan Lăng lột bỏ vỏ bọc dịu dàng, lạnh lùng đứng trước mặt nàng.

Hắn giơ kiếm, mũi kiếm nhỏ máu, khẽ nâng cằm nàng lên bằng lưỡi kiếm, đáy mắt đầy âm độc, lạnh giọng hỏi: “Lừa ta lâu vậy rồi, ngươi muốn chết kiểu nào?”

Bên này, Lâm Táp Táp chìm trong ác mộng, ngủ chẳng yên giấc. Cách một bức tường, Hạ Lan Lăng tựa ngồi bên giường, trong tay đùa nghịch chiếc quẻ bàn. Quẻ tượng xoay chuyển tầng tầng lớp lớp, ở vùng trung tâm tối đen, ba chữ kim văn hiện lên rõ ràng—

Lạc Thủy Vi.

Dù hắn đã tiếp nhận chuyện Lâm Táp Táp tự ý đổi kế hoạch, nhưng mệnh bàn vẫn hiển hiện rõ ràng, người thê tử tương lai của hắn tên là Lạc Thủy Vi.

“Thật nực cười.” Hạ Lan Lăng thấp giọng lẩm bẩm.

Ánh mắt trầm lạnh dán chặt vào quẻ tượng biến ảo khôn cùng, lòng hắn bắt đầu hoài nghi độ chân thực của mệnh bàn này. Là đạo thuật của hắn có chỗ sơ hở, hay chính mệnh bàn kia vốn cất giấu huyền cơ chưa thể hé lộ, đang ngấm ngầm dẫn dắt, trói buộc hành động của hắn?

Bất chợt, hắn nắm chặt quẻ bàn trong tay. Những quẻ tượng phân tán lập tức tan biến, cả chiếc quẻ bàn cũng dần dần tiêu thất giữa lòng bàn tay.

Hạ Lan Lăng đưa tay day trán, nhắm mắt trầm mặc hồi lâu, rồi đột nhiên thả thần thức tiến vào gian phòng kế bên.

Xuyên qua từng tầng màn trướng, gỗ ngăn, hắn nhanh chóng phát hiện ra pháp khí ngăn thần thức đang treo nơi màn giường. Cảm ứng được sự xâm nhập, pháp khí liền phát ra ánh sáng yếu ớt, nhưng đối diện với thần thức cường đại đến biến thái của hắn, hào quang kia chẳng chống đỡ nổi, rất nhanh liền tắt lịm, trên mặt pháp khí lộ ra từng vết rạn nứt.

Chậc, sao lại dễ dàng hỏng thế này?

Hạ Lan Lăng có chút đau đầu — nếu Lâm Táp Táp tỉnh dậy trông thấy, ắt hẳn sẽ hoài nghi đến hắn, rồi lại gây chuyện ầm ĩ. Chút nữa đành phải nghĩ cách lén phục hồi vậy.

Thần thức vượt qua pháp khí, nhìn tới cảnh tượng bên trong màn trướng —
Cô nương kiên quyết không chịu ở chung phòng với hắn, giờ đây lại ôm chặt con hổ sư tử kia, ngủ say như chết.

Nàng vùi nửa khuôn mặt vào lớp lông mượt của Phú Quý, chỉ để lộ một nửa dung nhan say ngủ. Không biết trong mộng thấy chuyện gì, mà đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, môi hé mở, trong cổ họng không ngừng lẩm bẩm nho nhỏ.

Hạ Lan Lăng lặng lẽ nghe hồi lâu, mới mơ hồ nghe nàng thì thào: “Ta sai rồi… sai rồi… không dám đổi nữa…”

Nàng đã làm chuyện gì chột dạ thế?

Hạ Lan Lăng nhịn không được khẽ cười — sai rồi còn không chịu sửa.

Nếu giờ phút này Lâm Táp Táp đang nằm bên cạnh hắn, hắn nhất định sẽ đem nàng ôm vào lòng dỗ dành đôi chút. Nghĩ tới đây, hắn lại liếc sang con hổ nhỏ bên cạnh — trong giấc mộng, Phú Quý chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, không khỏi co rụt cổ lại.

“Tách——”

Trong chén trà, mặt nước khẽ gợn lên tầng tầng gợn sóng, có mật âm truyền tới.

Hạ Lan Lăng thu hồi thần thức, bước đến trước bàn, nhấc chén trà lên xoay một vòng trong tay, thấy trên mặt nước dần hiện ra bóng dáng lờ mờ của một nữ tử vận bạch y.

“Ngọc Hành?”

Trong chén trà vang lên thanh âm dịu dàng của nữ tử — là Hạ Lan Hoài Huỳnh.

Nàng mang theo vài phần lo lắng hỏi: “Trong Bách Mộ Quật có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao con chưa trao tử Tử Phần Đỉnh cho nữ tử họ Lạc?”

“Vạn sự vẫn ổn.”

Hạ Lan Lăng khẽ gõ lên thành chén, tựa hồ đang suy nghĩ cách hồi đáp: “Thưa mẫu thân.”

Hắn gọi một tiếng: “Nếu giờ con muốn thay đổi kế hoạch, người có trách con không?”

Hạ Lan Hoài Huỳnh thoáng sững lại, rất nhanh liền đáp: “Sao có thể trách con được, Ngọc Hành à, bao năm nay con đã gánh vác vì mẫu thân quá nhiều. Dù con có làm gì, mẫu thân cũng sẽ ủng hộ. Kể cả con từ bỏ kế hoạch.”

Hạ Lan Lăng khẽ lắc đầu: “Dù có thay đổi kế hoạch, thì Hạ Lan Khai Tề cũng nhất định phải chết. Nhưng con muốn bỏ quân cờ nhà họ Lạc.”

Bóng người trong chén trà như nhẹ thở phào, rồi mang theo ý cười đáp lại: “Cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt.”

“Mẫu thân đã từng khuyên con, chớ nên đem đại sự nhân duyên của bản thân làm công cụ lợi dụng. Nếu mệnh bàn đã chỉ rõ nữ tử họ Lạc là thê tử tương lai, thì hai người ắt hẳn có duyên phận trời định. Con nên toàn tâm đối xử với nàng, đừng kéo nàng vào chuyện của chúng ta. Nếu con thực lòng yêu nàng, giúp tới đây đã đủ rồi, những việc về sau…”

“Thưa mẫu thân.”

Hạ Lan Lăng cất giọng ngắt lời, “Chuyện đã tới nước này, con tuyệt đối không thể để mẫu thân một mình đối mặt tất cả.”

Hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt thoáng liếc về phía bức tường ngăn cách giữa hai gian phòng, khẽ cong khóe môi:

“Cho dù có là nhân duyên trời định…”

“Con cũng tuyệt đối không yêu nữ tử họ Lạc.”

“Trong lòng con đã có người, cả đời này, trừ nàng ra, không lấy ai khác.”

“Bốp——!”

Trong cơn ác mộng, Lâm Táp Táp bỗng dưng bừng tỉnh.

Từ trong mộng đã cảm thấy rõ ràng cảm giác rơi xuống — không ngờ lại là thật.
Nàng dụi dụi mắt, cúi đầu nhìn chiếc giường đã gãy làm đôi, rồi lại nhìn con Phú Quý kế bên, lúc này thân hình nó to lớn như trâu mộng.

Nàng khó chịu vỗ một cái lên thân nó: “Còn ngủ hả? Cái giường bị ngươi đè gãy rồi mà còn dám giả vờ ngủ tiếp!”

Phú Quý hé mắt, co người lại trên tấm ván gãy, lí nhí: “Ta đâu có cố ý…”

Trong mộng ngủ quá ngon, không kiềm được liền biến về nguyên hình, nào ngờ chiếc giường này lại yếu ớt đến thế, trực tiếp bị nó đè gãy làm đôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.