Lưng tay của Hạ Lan Lăng bị nàng tát đỏ, ánh mắt nặng nề rơi vào mặt nàng. Lâm Táp Táp lúc này hối hận nhưng cũng không còn kịp, dù đã đánh rồi thì cũng không thể xin lỗi, trong lòng nàng thực sự có chút sợ hãi, chỉ có thể cúi đầu vào trong lòng hắn, nhân lúc tay áo che đi, khẽ móc ngón út của hắn, thì thầm: “Ta chỉ là hơi mệt thôi.”
“Chân mềm, đầu choáng, ý thức cũng hơi mơ hồ.”
“Giờ chỉ muốn ngủ một giấc thôi.” Nàng nghĩ, đã tát thì tát, đừng tính toán với nàng nữa.
Hạ Lan Lăng quả thật không có ý định tranh cãi với nàng, hắn chỉ không thích thái độ bài xích của Lâm Táp Táp đối với mình. Giờ thấy nàng chủ động nép vào lòng hắn, hắn cũng thuận thế ôm nàng vào, xoa đầu nàng, nói: “Vậy chúng ta tìm một khách điếm nghỉ ngơi trước đi.”
Hiện giờ Vạn Tông Đại Hội vẫn chưa chính thức bắt đầu, mà nơi này lại rất gần Đế Vương Thành, nghỉ ngơi ở đây hai ngày là không thành vấn đề. Lâm Văn Ngạn và Phong Khởi đều không có ý kiến, các đệ tử khác cũng tự nhiên theo cùng.
Ở đây có thể nói một câu, mặc dù Hạ Lan Lăng là tên khốn kiếp và biến thái, nhưng những lời Lâm Táp Táp nói hắn thật sự đều nhớ kỹ. Hắn nghiêm túc tuân thủ quy tắc rằng nàng chủ ngoài, hắn chủ trong, vì vậy khách sạn hắn chọn đều đúng theo sở thích của nàng, phòng ốc cũng hoàn toàn do hắn một tay sắp xếp, còn những người khác đều phải nghe theo lời hắn.
Rốt cuộc đã là thiếu quân nhiều năm, Hạ Lan Lăng dường như có sức hút tự nhiên.
“Chờ một chút.” Lâm Táp Táp vừa khen ngợi trong lòng hắn, nhưng nghe được một câu bỗng cảm thấy không đúng, “Sao lại chỉ cần sáu phòng?”
Lúc ban đầu vào Bách Mộ Quật, có ba mươi người, giờ tính cả nhóm Lâm Táp Táp, chỉ còn lại bảy người. Bảy người, sáu tên đàn ông, chỉ có nàng là cô gái xinh đẹp, sao lại chỉ cần sáu phòng? Ai muốn ở mái nhà à?
Hạ Lan Lăng giải thích: “Nàng và ta ở chung một phòng.”
“Không được!” Lần này lên tiếng là Phong Khởi.
Từ khi ra khỏi Bách Mộ Quật, hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng ít nói, khó có khi nào chủ động mở miệng. Hắn lạnh lùng nhìn Hạ Lan Lăng, nói mà không chút khách khí, “Hai người còn chưa làm lễ hợp hôn, sao lại vội vàng ở chung một phòng như vậy?”
Lâm Táp Táp nghe vậy, nhìn hắn, cảm thấy câu này có vẻ nhắm vào nàng, như thể muốn nói nàng cũng bị liên lụy.
Hạ Lan Lăng trước mặt người khác luôn là người ôn hòa, hiền lành, nhưng đối mặt với sự chỉ trích của Phong Khởi, hắn chỉ mỉm cười nhẹ, “Có lẽ sư đệ quên mất rồi, ta và Táp Táp từ khi đi tìm Thần Nông Cốc đã ở chung một phòng rồi, nếu ta nhớ không nhầm… sư đệ lúc đó cũng đã ở cùng phòng với Lạc cô nơng, hay là sư đệ và Lạc cô nương cần bổ sung một lễ hợp hôn?”
Lạc cô nương? Lạc Thủy Vi?
Cái tên từ “Lạc sư muội” trở thành “Lạc cô nương” một cách khô cứng như vậy sao? Lâm Táp Táp bỗng thấy thích thú, thầm nghĩ Hạ Lan Lăng quả thật là người tàn nhẫn, ngay cả chuyện đùa với "vị hôn thê tương lai" của mình cũng có thể mở miệng.
Vấn đề này Phong Khởi thật sự không thể phản bác được.
Lúc đó, hắn bị Lạc Thủy Vi mê hoặc, trong lòng chỉ có bóng dáng của nàng, chỉ mong được nàng chú ý một chút, thậm chí hy vọng Lâm Táp Táp và Hạ Lan Lăng ở chung một phòng. Nay khi hắn đã nhận ra tình cảm của mình, làm sao có thể chịu đựng việc người mình yêu lại ở cùng một phòng với người khác?
“Ta và Lạc Thủy Vi chẳng có gì hết, chỉ ngồi một đêm trước bàn mà thôi.” Phong Khởi vội vàng giải thích, chủ yếu sợ Lâm Táp Táp hiểu nhầm.
Hạ Lan Lăng chậm rãi tiếp lời, “Ta cùng Táp Táp ở chung một phòng, cũng chỉ vì muốn chăm sóc nàng tốt hơn, huống hồ, ta và nàng đã là đạo lữ trước trời đất làm chứng.”
“Ngươi chăm sóc cái gì mà chăm sóc? Các ngươi tính là đạo lữ chó má gì chứ!”
Phong Khởi cuối cùng cũng không giữ nổi bình tĩnh như Hạ Lan Lăng, ngay trước mặt mọi người đã có dáng muốn xắn tay áo đánh nhau.
Bầu không khí lập tức căng thẳng đến cực điểm, đồng môn bên cạnh Phong Khởi vội vã kéo cánh tay hắn lại, còn Lâm Văn Ngạn cũng kịp thời đứng ra hòa giải: “Ta hiểu sư huynh thương sư muội, nhưng ra ngoài cũng cần chú ý một chút. Dù hai người đã là đạo lữ, nhưng hiện tại ở chung một phòng… nếu để Lâm tông chủ biết, e là sẽ không vui đâu.”
“Đúng đúng, nên tách ra ở, chúng ta cũng đâu có thiếu tiền thuê thêm phòng!”
Lâm Táp Táp lập tức phụ họa theo.
Nàng bây giờ rất cần một không gian độc lập để suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì. Nếu cứ ở cùng Hạ Lan Lăng, đừng nói lấy tập sách tình tiết ra xem, ngay cả thở cũng khó tự nhiên, còn phải bày trò ứng phó hắn, thế thì thà khỏi nghỉ còn đỡ mệt hơn.
Không cho Hạ Lan Lăng cơ hội từ chối, nàng thò tay móc bạc trong túi càn khôn của hắn nện thẳng lên mặt bàn, “Chưởng quầy, bảy gian thượng hạng!”
“Dạ——” Chưởng quầy thu bạc nhanh như chớp, sợ bọn họ đổi ý.
Lâm Táp Táp đã tự mình quyết định, những người khác cũng không thể ý kiến thêm, Phong Khởi với tình thế hiện tại rất hài lòng, còn Hạ Lan Lăng chỉ trầm mặc, vẻ mặt không rõ vui giận, vẫn giữ đủ thể diện và tôn trọng nàng.
Mọi người nhận thẻ phòng rồi ai về phòng nấy.
Lâm Táp Táp chọn một gian phòng lớn hướng nắng, vừa bước vào chuẩn bị đóng cửa, thì một bàn tay trắng trẻo hữu lực đột nhiên chặn lấy mép cửa.
Hạ Lan Lăng đứng ngay cửa, cúi mắt nhìn nàng, thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ nàng lại không muốn ở cùng ta đến vậy?”
Lâm Táp Táp giật mình, nếu nàng mà là thỏ tai dài thì giờ phút này chắc hai cái tai đã rũ rượi rồi. Con chó nhỏ Phú Quý thấy tình thế không ổn, "vèo" một cái nhảy khỏi vai Lâm Táp Táp, trốn thẳng vào trong phòng.
Lâm Táp Táp cười gượng hai tiếng, lúc này chỉ có thể chọn cách giả ngây, “Ca ca đang nói cái gì vậy?”
Hạ Lan Lăng nào dễ dàng bị lừa gạt, ánh mắt hắn sâu thẳm đen tuyền, thần sắc cực kỳ nhàn nhạt.
Lâm Táp Táp âm thầm kêu khổ, đành phải lần nữa chui vào lòng hắn, vòng tay ôm lấy vòng eo thon gầy, vừa vỗ vừa dỗ dành bằng giọng mềm mại: “Táp Táp thương ca ca nhất, sao lại không muốn ở cùng ca ca cho được.”
“Nói như biểu ca cũng đã nói, dù đôi ta đã là đạo lữ, rốt cuộc vẫn chưa cử hành hợp tế đại lễ, há lại vội vàng nhất thời? Huống chi, cho dù là đạo lữ, cũng nên giữ lấy không gian riêng, bằng không dù có ân ái tới đâu, ngày ngày quấn quýt cũng sẽ nảy sinh chán ghét.”
May mà nàng đã sớm đọc sách tình ái trong thiên hạ, lời ra khỏi miệng trôi chảy vô cùng.
Hạ Lan Lăng mặt mày vẫn thản nhiên, song ánh mắt rơi trên người nàng đã nhu hòa mấy phần.
Hắn siết nàng trong lòng chặt hơn chút, giọng khẽ phản bác:
“Ta sẽ không chán.”
“Ta chỉ hận không thể đem nàng trói vào bên mình.”
“……”