Nữ Phụ Phản Diện Lại Làm Sụp Đổ Cốt Truyện Rồi

Chương 166: Chương 166




“ Tử Phần đã Đỉnh lấy được, chúng ta sắp rời đi rồi đúng không?” Vừa lên phi chu, Lâm Văn Ngạn lập tức đi xác nhận xem Lâm Táp Táp có ở trong khoang thuyền không.

Lâm Táp Táp trốn trong phòng, chưa ra ngoài, đang định đáp lời thì bên ngoài đã vang lên tiếng Hạ Lan Lăng, “Trước tiên rời khỏi núi Lạc Thành, nhưng đừng vội ra khỏi bí cảnh, tránh khiến các tu sĩ khác nghi ngờ.”

Ngoài nhóm tu sĩ đã chết trong địa cung, ở các khu vực khác trong Bách Mộ Quật vẫn còn rải rác không ít người, họ chưa biết Tử Phần Đỉnh giấu ở núi Lạc Thành, càng không biết Đỉnh đã bị lấy đi. Xét cho cùng, đây là pháp khí mà Đạo Quân cần, khó đảm bảo sẽ không có tu sĩ nổi lòng tham. Một khi để lộ tin tức rằng Tử Phần Đỉnh đang trong tay Lâm Táp Táp, nàng sẽ gặp nguy hiểm.

Lâm Văn Ngạn hiểu được mối lo ngại của Hạ Lan Lăng, bèn cố ý dặn dò các đệ tử khác, tuyệt đối phải giữ kín bí mật này. Chờ phi chu bay lên, rời khỏi núi Lạc Thành, lại vòng qua mấy khu mộ khác, sau đó mới chầm chậm hướng về phía lối ra.

Bên ngoài bí cảnh là hư không hỗn độn, cảnh vật rốt cuộc không còn là tuyết trắng lạnh lẽo ngập tràn mỗi sáng, mà dần chìm vào bóng tối, như thể đêm đen đang phủ xuống, khiến lòng người cũng thư thái hơn đôi chút.

Sau bao ngày vất vả, ai nấy đều mệt mỏi rã rời, thừa dịp khung cảnh yên tĩnh như đêm tối, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi. Khi bên ngoài hoàn toàn yên ắng, một cánh cửa phòng đóng chặt mới lặng lẽ mở ra một khe hẹp.

Phú Quý lấy đầu đẩy nhẹ cánh cửa gỗ, ngó trước ngó sau rồi lắc đuôi với Lâm Táp Táp, “Bên ngoài không có ai, có thể ra rồi đó!”

“Suỵt—” Lâm Táp Táp ra hiệu cho Phú Quý nhỏ tiếng, cuối cùng cũng có thể ra ngoài hít thở chút không khí.

Bên ngoài phi chu là một vùng đen kịt mênh mông, trời và đất như hòa làm một, không nhìn thấy điểm tận cùng. Trong không gian yên tĩnh thế này, Lâm Táp Táp ngồi phịch xuống boong tàu, vươn vai một cái thật dài, bên cạnh là Phú Quý lông xù đang nằm rạp xuống.

“Cuối cùng cũng có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này rồi.” Lâm Táp Táp thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Phú Quý cọ cọ vào nàng, “Ngươi đã hứa sẽ đưa ta đi ăn hết các loại bánh ngọt ngoài kia đó nhé!”

“Yên tâm, ta sẽ cho ngươi ăn đến mức nôn ra luôn!”

Một người một thú dựa sát vào nhau, cùng tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này. Nhìn xuống các mộ địa dưới đáy phi chu ngày càng xa dần, Lâm Táp Táp không khỏi nhớ lại thời điểm mình vừa mới đặt chân vào Bách Mộ Quật. Nàng vẫn còn nhớ rõ sự thấp thỏm bất an khi đó, lo lắng không biết có thể giữ được mạng sống hay không, vậy mà chỉ chớp mắt, nàng đã mang theo Tử Phần Đỉnh sắp sửa rời khỏi nơi đây.

Cảm giác hệt như cách một đời người.

Lâm Táp Táp xuyên qua túi Càn Khôn, khẽ chạm vào Tử Phần Đỉnh bên trong, trái tim vẫn luôn treo lơ lửng cuối cùng cũng dần an ổn trở lại. Lần này, nàng không thất bại, thậm chí còn thuận lợi xoay chuyển cốt truyện, thay đổi được vận mệnh ban đầu. Điều khiến nàng bất ngờ nhất là, tại đây, nàng không chỉ thành công thu phục được Hạ Lan Lăng, mà ngay cả với Phong Khởi cũng kết bái thành huynh đệ.

Chỉ là—

Lâm Táp Táp chau mày, trong lòng lại dâng lên những nỗi bất an và phiền muộn khó hiểu. Trái tim nàng vẫn chưa thực sự yên ổn. Nàng không rõ, không hiểu nổi rốt cuộc vì sao bản thân lại cảm thấy như vậy. Rõ ràng nhiệm vụ của nàng gần như đã hoàn thành rồi, vậy thì còn bất an điều chi?

Bên cạnh, Phú Quý đã bắt đầu ngáy khò khò. Lâm Táp Táp không yên lòng, đảo mắt nhìn xung quanh, xác nhận không có ai lại gần, mới cẩn thận lấy từ túi Càn Khôn ra quyển tập ghi chép cốt truyện do chính tay nàng viết, lật đến trang về Bách Mộ Quật.

Trong sách ghi:

"Sau khi Hạ Lan Lăng lấy được Tử Phần Đỉnh , hắn đem đỉnh giao cho Lạc Thủy Vi, rồi dìu nàng — lúc đó bị trọng thương — quay về theo lối cũ, thuận lợi ra khỏi địa cung và hội ngộ với Phong Khởi. Mấy người bọn họ lượn quanh bí cảnh vài vòng, rồi lặng lẽ rời khỏi bí cảnh. Khi họ ra ngoài, tin tức núi Lạc Thành sụp đổ và Tử Phần Đỉnh bị lấy đi vẫn chưa truyền ra."

Lúc đó, bên ngoài bí cảnh đã bước vào tiết xuân.

Giới tu hành náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều, từng tốp tu sĩ cưỡi kiếm lướt qua bầu trời, tất cả đều đổ về cùng một phương hướng—

Đế Vương Thành.

Đế Vương Thành, chính là thủ đô của giới tu hành, nơi tọa lạc của Chiêu Thánh Cung, cũng là thị trấn phồn hoa và náo nhiệt nhất trong giới tu hành.

Chăm chú nhìn ba chữ "Đế Vương Thành" được ghi trên trang sách, ký ức của Lâm Táp Táp trào dâng mãnh liệt. Nàng cũng nhớ lại những hình ảnh mình từng thấy trong nguyên tác.

Nơi đó chính là điểm kết thúc toàn bộ câu chuyện.

Đồng thời, ngoại trừ phân cảnh mở đầu ở Vân Ẩn Tông, đây cũng là nơi mà nhân vật Lâm Táp Táp trong truyện xuất hiện nhiều nhất — và cũng là nơi nàng gặp kết cục bi thảm, vĩnh viễn đoạn tuyệt sinh mệnh.

Quả thật là một nơi khiến người ta chẳng thể sinh nổi chút thiện cảm nào.

Lâm Táp Táp thở dài một tiếng, cố sức nhận diện những ký hiệu ngoằn ngoèo mà chỉ có một mình nàng hiểu được trên tập ghi chép — chi chít nhất là mấy hình tròn ‘○’, số ‘bảy’ và những hình vẽ hoa sen. Nàng đang định tiếp tục lật sang trang kế, thì chợt một lọn tóc từ bên má rũ xuống.

Nàng bực mình bặm môi, giắt nó ra sau tai, ai ngờ càng giắt càng rũ xuống thêm.

Cái quỷ gì thế này?

Lâm Táp Táp cứ tưởng là trâm cài đầu bị lỏng, đang định đưa tay sờ thử thì — một luồng hơi thở xa lạ bỗng chốc áp sát sau lưng nàng.

Không phải của nàng, cũng không phải của Phú Quý đang ngáy như lợn quay ở bên cạnh, mà là một làn hơi thở rất nhẹ, ẩn dưới tiếng thở đều đều của Phú Quý, mảnh như tơ, nhẹ như sương, lại đang ẩn mình ngay bên người nàng. Đến khi mũi nàng ngửi thấy một mùi hương quen thuộc đến mức tâm hồn run rẩy, tay nàng cũng không kiềm được khẽ run lên hai cái.

Kẻ sau lưng thấy được, liền vòng tay ôm lấy nàng, cằm đặt hờ lên vai nàng, nhẹ giọng hỏi:

“Táp Táp đang xem gì vậy?”

“!!!”—A a a a a a a là Hạ Lan Lăng!!

Lâm Táp Táp gào thét trong lòng.

Ngay khoảnh khắc bị Hạ Lan Lăng kéo vào lòng, nàng nắm chặt cuốn sổ trong tay, chỉ hận không thể đập đầu vào sàn mà chết cho xong.

Nàng bị ngu à?! Sao lại đi xem sổ ghi cốt truyện ở bên ngoài khoang tàu?! Mà còn ngu đến mức chăm chú xem đến độ cả địch đến sát sau lưng cũng không hay biết! Bên cạnh còn có Phú Quý cũng thật mất mặt mang danh thần thú — ngay khi Hạ Lan Lăng ôm lấy nàng, nó còn lăn thêm một vòng, rúc sang bên cạnh ngủ tiếp, trong mộng vẫn đang mơ thấy bánh ngọt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.