Nàng “ồ” lên một tiếng rồi chạy vội lại, giọng líu ríu: “Ca ca nói gì vậy, ta còn thương huynh không kịp, làm sao nỡ hại người.”
“Huynh xem huynh kìa, bị thương đến đổ mồ hôi rồi.” Nàng ngồi xổm bên cạnh hắn, lúng túng dùng tay lau bớt mồ hôi trên trán hắn, chẳng màng đến việc vết máu bẩn từ mặt hắn làm dơ tay áo nàng.
Hạ Lan Lăng nghiêng đầu tránh khỏi tay nàng, không chịu để nàng chạm vào.
Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía Tử Phần Đỉnh cách đó không xa, giọng nhàn nhạt: “Nàng chẳng luôn muốn lấy Tử Phần Đỉnh sao? Nhặt nó lên, giờ nó là của nàng.”
Lâm Táp Táp ngẩn ra, nhìn đỉnh rồi lại nhìn hắn: “Huynh nói thật sao?”
Chỉ cần nhặt nó lên… nó sẽ là của nàng ư?
Hạ Lan Lăng muốn cười, nhưng khổ nỗi toàn thân đau đớn khiến hắn chẳng thể cong khóe miệng nổi. Ngay cả khi nói chuyện cũng yếu ớt đến cực điểm, chỉ có thể chua chát cười thầm: “Cho dù lúc này nàng nhặt nó rồi quay đầu bỏ đi, ta cũng chẳng có sức ngăn cản.”
Lâm Táp Táp ngẫm nghĩ một lúc, sau đó gật đầu: “Thế thì… được thôi.”
Trước đó nàng chưa từng giấu diếm ý định muốn có được Tử Phần Đỉnh, giờ đây bảo vật ấy đang hiện ra ngay trước mắt, lại là Hạ Lan Lăng chủ động muốn giao cho nàng, vậy thì nàng càng không có lý do gì để từ chối. Có được nó, nhiệm vụ của nàng coi như đã hoàn thành một nửa — cớ sao lại không lấy?
Nghĩ đến đây, nàng liền đứng dậy nhặt lấy Tử Phần Đỉnh, rửa sạch lớp màng máu bám trên thân đỉnh trong dòng suối, rồi cầm trong tay xoay tới xoay lui ngắm nghía. Chỉ là một món đồ nhỏ cỡ bàn tay như vậy, vậy mà khiến Thanh Tề Đạo Quân không tiếc huy động đến nửa giới tu tiên để đoạt lấy, lại còn bị Tổ sư Tử Tiêu giấu kín kỹ lưỡng đến thế — nó là cái gì?
“Huynh nói xem, phụ thân huynh muốn cái này để làm gì chứ?” — Lâm Táp Táp vừa lật qua lật lại chiếc đỉnh nhỏ trong tay vừa lẩm bẩm.
Thân đỉnh một màu tím sẫm như mực, trông chẳng khác nào bản thu nhỏ của một lô đỉnh luyện đan thông thường. Muốn nói là tinh xảo thì cũng chẳng đến mức, muốn dùng luyện đan thì kích thước nhỏ thế này, cùng lắm chỉ luyện được một viên mỗi lần, nếu thất bại thì vừa phí linh dược lại tốn thời gian, đạo lô gà như vậy, thử hỏi có vị đan sư nào chịu dùng?
Thấy nàng định đưa thần thức vào trong đỉnh, Hạ Lan Lăng lạnh nhạt lên tiếng cảnh báo: “Trên thân đỉnh có tám mươi mốt tầng cấm chế. Với tu vi hiện tại của nàng, chưa kịp vượt qua tầng thứ nhất thì đã hoá thành kẻ đần độn rồi.”
?! Nguy hiểm vậy luôn?!
Lâm Táp Táp giật mình rụt tay lại ngay lập tức, tâm trạng tò mò cũng biến mất tiêu, nàng mở túi Càn Khôn, tiện tay ném chiếc đỉnh vào trong.
Lấy được Tử Phần Đỉnh, Lâm Táp Táp vui vẻ hẳn, miệng khẽ ngân nga một khúc tiểu khúc rồi quay lại bên cạnh Hạ Lan Lăng. Nàng ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nhìn hắn, rồi với tay nắm lấy tay hắn: “Để ta trị thương cho huynh nhé?”
Thuật chữa trị mà nàng học được từ Trạch Lan vẫn chưa có cơ hội thi triển, giờ có thể dùng Hạ Lan Lăng để luyện tay thì còn gì bằng.
Hạ Lan Lăng không động đậy, có lẽ vì quá đau nên chẳng còn sức mà tránh, lần này hắn cũng chẳng hất tay nàng ra nữa. Hắn nhắm mắt lại, để mặc cho nàng dùng linh thuật dò xét khắp người, chỉ nghe nàng kinh ngạc thốt lên: “Đan điền của huynh sao lại nứt ra thế này?!”
“Còn nữa, cái gì đang cắm trên đan điền của huynh vậy? Sao bị thương nặng vậy mà huynh không nói gì cả?”
Nàng biết thương thế của Hạ Lan Lăng rất nặng, nhưng không ngờ lại đến mức tổn hại cả đan điền. Không trách được lúc trước hắn nói, nếu nàng muốn giết hắn, hắn cũng chẳng có sức mà chống trả.
Quá đỗi kinh ngạc, Lâm Táp Táp liền ra tay kéo dây buộc bên hông hắn. Cuối cùng Hạ Lan Lăng cũng có phản ứng, nắm lấy cổ tay nàng, nghiến răng hỏi: “Nàng làm gì đấy?”
“Còn có thể làm gì nữa, dĩ nhiên là giúp huynh trị thương rồi.” — Lâm Táp Táp hất nhẹ cổ tay, dễ dàng gạt đi cánh tay không còn chút sức lực nào của hắn.
Nàng biết rõ lúc này Hạ Lan Lăng đã không còn khả năng phản kháng, liền thản nhiên ra tay cởi bỏ y phục hắn một cách vô cùng thành thạo. Ban đầu hắn còn gắng sức ngăn cản, nhưng có lẽ do vết thương đau đớn, hắn vừa cử động được vài lần thì liền khẽ rên lên một tiếng, máu lại ứa ra từ miệng vết thương. Thấy thế, Lâm Táp Táp bị dọa đến mức vội vàng dằn mặt: “Huynh mà còn động đậy nữa, ta trói huynh lại bây giờ!”
Nàng lầm bầm: “Huynh có muốn chết thì chết đi, ta thì chưa muốn đâu. Nơi này cao thế này, ta không biết ngự kiếm, còn phải trông cậy vào huynh đưa ta rời khỏi đây đấy.”
Phú Quý nghe thấy liền bay tới, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ, phấn khởi nói: “Táp Táp, còn có ta mà! Ta có thể chở ngươi bay đó!”
Lâm Táp Táp liếc xéo nó một cái, “Ngươi lo mà bảo đảm mình có thể bay được cái đã!”
Quả nhiên, nàng cứu hắn cũng chỉ vì có việc cần nhờ hắn.
Hạ Lan Lăng quay mặt đi, mặc cho Lâm Táp Táp cởi bỏ y phục của mình. Hắn chịu ngoan ngoãn như vậy, ngược lại khiến Lâm Táp Táp cảm thấy không được tự nhiên, bởi vì lúc y phục được cởi đến nửa chừng, nàng chợt nhớ ra vị trí của đan điền hắn bị thương là ở đâu.
“Táp Táp sao không tiếp tục nữa?” — Phú Quý nằm bên cạnh, vẫy vẫy cái đuôi.
Nhìn thấy ánh mắt hóng hớt của nó, Lâm Táp Táp bực bội, “Ngươi làm đi!”
“Ta không thèm!” — Phú Quý hừ một tiếng, “Cưỡng ép cởi đồ người ta, toàn là biến thái!”
“Ngươi chỉ biết múa lân, biết cái rắm!”
“Ta biết chứ!” — Phú Quý cảm thấy bị coi thường, kiêu ngạo ngẩng cao đầu nhỏ, “Chính là trong mấy quyển thoại bản ngươi đọc đó! Trong đó có nữ ma tu ép cởi y phục của một lang quân tuấn tú, bị người ta mắng cả một trang biến thái, ngươi còn bảo tác giả là đồ ngốc!”
Lâm Táp Táp bị nghẹn lời, nhất thời không biết nên hỏi nó sao chỉ biết múa lân mà còn biết chữ, hay nên giải thích rằng nàng mắng tác giả ngốc là vì cái lang quân kia mắng nữ ma tu biến thái tận hai trang liền, nàng thấy tên tác giả đó đúng là đang cố tình kéo dài số chữ.
Đúng lúc này, một ánh nhìn lạnh như băng chiếu lên người nàng, Lâm Táp Táp rùng mình một cái, sực nhớ Hạ Lan Lăng vẫn đang nghe đây này.
Phú Quý trước khi gặp nàng thì chưa từng đọc thoại bản, mà sau khi gặp nàng thì bên cạnh lúc nào cũng có Hạ Lan Lăng, mà thời gian duy nhất nàng rảnh rỗi đọc được thoại bản chẳng phải là khi Hạ Lan Lăng xuống nước giết giao nhân sao?!