Nàng biết rõ Hạ Lan Lăng đã bắt đầu sinh nghi, bèn lập tức đổi chiến thuật, thu lại vẻ khờ khạo, hừ lạnh:
“Ta biết mà, Huynh cái đồ cáo già, sao có thể để bản thân chết dễ như thế!”
“Có phải huynh sớm đã biết, sát trận chính là chìa khóa mở ra địa cung chân thật?”
Hạ Lan Lăng không phủ nhận, chỉ cười cười: “Vậy nói thế này, lúc Táp Táp chạy vào sát trận tìm ta, tức là sớm đã đoán được — sẽ không chết?”
Lâm Táp Táp cảm thấy mình lại bị hắn gài bẫy, lập tức bật chế độ mắng chửi ngược đời:
“Ta mặc kệ huynh sống hay chết! Ta chẳng qua là muốn cược một phen, vạn nhất thắng rồi, chẳng phải ta sẽ tìm được Tử Phần Đỉnh, trở thành tiểu thiếu quân? Dù thua thì… chết cũng là chết cùng nhau!”
“Nằm bên cạnh huynh khi chết cũng phải là ta, bất kể huynh chán ghét hay yêu thích, huynh chết rồi cũng đừng mơ được chôn cùng nữ nhân tương lai của huynh, chỉ có thể là ta, nghe rõ chưa!”
Đổi lại là người khác, nghe những lời bá đạo ngang ngược đến vậy, e là không hoảng cũng tức, thế mà Hạ Lan Lăng lại nghe rất nghiêm túc, rồi khẽ rủ mi cười nhạt:
“Nhưng chẳng phải nàng từng nói… muốn buông bỏ ta sao? Cớ chi lại liều mạng đuổi tới đây?”
“Không đáng giá đâu.”
Câu ấy của hắn khiến Lâm Táp Táp nghẹn một hơi, lần này là bị hắn vả mặt trước mặt, quả thực mất hết thể diện, liền nổi giận thật sự.
Nàng nhào tới đẩy hắn ra, rít lên đầy giận dữ: “Huynh đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
“Ta muốn bỏ huynh thì bỏ, muốn thích huynh thì cứ thích tiếp, bất kể yêu hay ghét, huynh cũng chỉ có thể tiếp nhận, không tới lượt huynh dám bày sắc mặt với ta!”
Nàng là người biết giữ mặt mũi.
Tuy đã vào được địa cung thật, nhưng muốn lấy được Tử Phần Đỉnh cũng không dễ, sớm muộn gì cũng cần đến công sức của Hạ Lan Lăng. Lúc này chẳng thể cứ mãi làm mặt lạnh với hắn, có điều lúc trước nàng vừa lao vào sát trận, thể diện đã mất sạch, giờ đây nào thể chủ động cúi đầu làm lành?
Để giữ lại tôn nghiêm, cũng để giữ vỏ ngoài hòa khí, nàng nghĩ ra một biện pháp dung hòa, sắc mặt cũng dịu đi đôi chút.
“Huynh… xin lỗi ta đi.”
Lâm Táp Táp nghiêm mặt, trừng mắt nhìn hắn, khẩu khí kiêu căng:
“Hiện giờ huynh lập tức xin lỗi ta, phải nói rằng huynh không nên hầm mặt với ta, không nên nói năng châm chọc, huynh vô cùng hối hận, huynh sai rồi, huynh áy náy đến mức muốn dập đầu gọi ta một tiếng phụ thân, còn phải thề rằng từ nay về sau sẽ dịu dàng nói năng, tuyệt không hung dữ với ta!”
“Nếu không, ắt sẽ trời đánh thánh lôi, chết không tử tế.”
“Nói xong ta sẽ cân nhắc có tha thứ cho huynh hay không.”
Phải, là cân nhắc thôi, còn chưa chắc tha thứ đâu đấy.
Hạ Lan Lăng nghe vậy thì bật cười.
Song Lâm Táp Táp không để hắn có cơ hội phản bác, lập tức túm lấy tay hắn, đôi mắt trong veo lấp lánh phản chiếu rõ hình bóng hắn, nàng vừa lắc tay vừa thúc giục:
“Huynh nói đi!”
“Nhanh lên!”
“Hạ Lan Lăng, ta đã cho huynh bậc thang để xuống rồi, huynh tốt nhất nên biết điều mà nắm lấy!”
Hạ Lan Lăng chỉ cảm thấy mình bị một con tiểu thú cào vài cái, ngấm ngầm thở dài — cái gọi là “bậc thang” nàng cho, cao đến mức người thường mà bước xuống thì không chết cũng lộn cổ gãy chân.
“Được rồi, ta sai rồi.” Cuối cùng, Hạ Lan Lăng mở miệng.
Hắn nói rất chậm, giọng lại dửng dưng, chẳng hề có chút gì gọi là hối cải, nhưng quả thực hắn đã nói ra những lời mà nàng muốn nghe:
“Ta sai rồi, ta hổ thẹn, sau này sẽ không hung dữ với nàng, nếu phạm phải thì trời tru đất diệt, chết không có chỗ chôn.”
Dù không nói hết mấy câu cường điệu nàng đặt ra, nhưng Lâm Táp Táp vốn cũng chẳng thật lòng mong hắn dập đầu gọi “phụ thân”, chỉ là đòi miệng lợi cho sướng mà thôi.
Chẳng ngờ Hạ Lan Lăng lại là người dám độc mồm độc miệng, lời nguyền rủa chính mình nói ra mà mặt không đổi sắc — là hắn thật tâm muốn đối tốt với nàng, hay là quá tự tin rằng bản thân tuyệt đối sẽ không bị trời đánh?
Lâm Táp Táp liếc hắn một cái, thấy hắn thái độ nghiêm túc, sắc mặt bình hòa, bèn nhướng mày, kéo dài giọng hừ một tiếng:
“Đã vậy, huynh cũng xem như có lòng nhận sai.”
“Ta đây… cũng chẳng phải hạng người nhỏ nhen, có khi sẽ suy nghĩ xem có nên tha cho huynh một lần hay không.”
Theo tiếng “hừ” cao ngạo của nàng rơi xuống, cả đại điện chìm vào một mảnh yên tĩnh, tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.
Lâm Táp Táp vốn tưởng Hạ Lan Lăng sẽ thuận thế nói thêm đôi câu dịu dàng để dỗ mình, ai ngờ hắn nửa ngày chẳng thốt một lời. Nàng bèn cứng đầu không nói tiếp, tự mình dời sự chú ý sang những vách tường đen như mực trong điện, chăm chú quan sát.
Nào ngờ ngay lúc ấy, bên tai lại vang lên tiếng gọi khẽ: “Táp Táp.”
Lâm Táp Táp chẳng thèm quay đầu, đáp lạnh lùng: “Gọi gì?”
Hạ Lan Lăng nói: “Ta từng cho nàng cơ hội rời đi. Nay nàng đã lựa chọn ở lại, thì sau này, đừng mong có đường hối hận.”
Tim Lâm Táp Táp lỡ mất một nhịp. Nàng nhịn không được mà quay lại nhìn hắn, chỉ thấy ánh mắt hắn đen đặc sâu không thấy đáy, biểu tình quá mức bình tĩnh, mà dưới lớp bình tĩnh ấy lại như ẩn giấu một con mãnh thú âm u độc địa, đang chờ giây phút bổ nhào ra xé xác.
Ngay lúc Táp Táp nhìn qua, Hạ Lan Lăng khẽ cong môi, nở một nụ cười nhẹ — nụ cười đó đẹp đến ma mị nhưng lại khiến sống lưng người ta lạnh buốt.
Hắn chậm rãi vươn tay nâng cằm nàng lên, thân hình hơi nghiêng về phía trước, bắt nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình. Hắn cất giọng trầm thấp, từng chữ như gõ vào lòng nàng: “Nàng thật sự——nguyện ý cùng ta xuống địa ngục sao?”
!!!
Lâm Táp Táp hoảng rồi.
Lâm Táp Táp sợ thật rồi.
Lâm Táp Táp muốn chuồn!